“Không thể nào, rõ ràng tôi đã hóa trang rất kỹ rồi.” Anh cười khẽ: “Em tưởng ai cũng ngốc như em chắc" Kiều Nhã Linh trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có chọc giận tôi”
Hoàng tuấn Khải thôi không nói nữa, tránh cho con nhím trong lòng mình xù lông. Thật ra ngay từ lúc Kiều Nhã Linh bước vào căn phòng với chiếc khấu trang trên mặt, đôi mắt long lanh trong suốt nhìn Hoàng Tuấn Khải, anh đã ngờ ngộ nghĩ là cô rồi. Cho đến lúc cô ngồi cạnh anh, mùi hương và những đường nét quen thuộc hiện rõ trước mắt anh, anh đã khẳng định trong lòng đó chính là cô. Dù cô đã đeo khẩu trang che gần hết khuôn mặt, hạ giọng xuống trầm hơn, nhưng anh vẫn nhận ra được. Kiều Nhã Linh có hóa thành tro bụi, anh cũng nhận ra. Cô cứ tưởng hành động trang điểm ngốc nghếch ấy sẽ qua được mặt anh, nhưng hai người đã chung sống với nhau hơn mười năm, anh còn hiểu rõ cô hơn chính bản thân. mình.
Tuy không nhìn rõ mặt cô, nhưng anh biết cô đã thay đổi rất nhiều so với 3 năm về trước. Cô cao hơn, đường nét trên cơ thể quyến rũ hơn, khỉ chất trên người cô cũng thay đổi, trở nên thờ ở xen chút buồn bã.truyện ngôn tình
Cô lạnh lùng trò chuyện, giữ khoảng cách với anh, khác xa với cô gái ngốc nghếch lúc nào cũng bám lấy anh nhiều năm trước. Cô đã trưởng thành hơn nhiều lời lẽ cũng trở nên đanh thép tuyệt tình, có lẽ đó là lớp vỏ bọc cô dựng lên để bảo vệ mình khỏi tổn thương.
Lúc cô vội vã chạy khỏi thang máy, anh không kìm được mà gọi tên cô. Cô đã vô cùng hoảng hốt, càng chạy nhanh hơn, làm anh hớt hải đuổi theo. Nhưng cô lại ngốc nghếch hậu đậu, không nhìn thấy bể bơi ở phía trước, bất cần ngã xuống.
Anh đã vô cùng lo lắng cho cô, không nghĩ ngợi gì liền nhảy xuống, may mà không có chuyện gì xảy ra.
“Em định làm gì với nó đây?" Hoàng Tuấn Khải bỗng nhiên hỏi, nụ cười đầy ý vị.
“Gì cơ?” Kiều Nhã Linh khó hiểu hỏi lại. Anh liếc xuống phía dưới của mình:
“Chính em khiến nó hứng khởi như vậy, không phải nên làm gì đó “an ủi" nó chút sao?"
Kiều Nhã Linh hiểu ra lời anh nói có ý gì, quả thật “thử đó” từ nay đến giờ vẫn chọc vào người cô, khiến cô vô cùng khó chịu, nhưng lại không tiện nói với anh. Mặt cô đỏ như gấc, cô vẫn là một cô gái có suy nghĩ rất trong sáng. Ngoại trừ một lần lên giường với anh, cô chưa từng vượt quá giới hạn với ai cả. Đối với cô, những chuyện như thế này vẫn vô cùng lạ lẫm.
Tay cô vẫn ôm lấy cổ anh, thân thể hai người dính sát, nước trên quần áo tỉ tách chảy xuống. Quần áo bị thấm nước bó chặt vào người cô, để lộ những đường cong gợi cảm. Khuôn ngực căng tròn của cô đè lên ngực anh, cúc áo ở phía trên bung mất vài nút, rãnh ngực sâu hút thấp thoáng hiện ra. Thứ ở bên dưới anh dường như càng phồng lớn hơn, cô lúng túng nói:
“Anh..anh tự mà điều chỉnh đi chứ.” Anh cười rất bỉ ổi: “Bị em sờ thành ra như vậy, điều chỉnh kiểu gì được đây?”. "Anh... anh..."
Hoàng Tuấn Khải càng kéo sát cô vào người mình, như thể muốn cô cảm. nhận rõ thử đang nổi loạn phía dưới. Sau một đêm cuồng loạn của 3 năm trước, cô biết rõ chỗ đó của anh mạnh mẽ như thế nào, khiến cô phải khóc lóc van xin, Mặt cô nóng bừng, nhịp tim đập mạnh, cô cuống cuồng đấy anh ra.
“Anh làm cái trò gì thế hả? Thả tôi xuống!” Hoàng Tuấn Khải nhướn mày: “Em thật sự muốn anh thả xuống à?"
Nói rồi anh thả lỏng tay, cơ thể có tụt xuống, cô hét lên vội ôm lấy người anh. Anh cười hài lòng, cô gái này xem ra vẫn còn sợ chết lầm. Kiều Nhã Linh giận dữ đánh lên người anh.
“Anh đùa kiểu gì thế hả?"truyện ngôn tình
Hoàng Tuấn Khải ôm chặt cô vào lòng, cười cười nói: “Em nói muốn xuống mà” “Anh đưa tôi lên bờ đi, đứng mãi ở đây làm gi?!"
Nhưng Hoàng Tuấn Khải vẫn cứ ôm cô đứng giữa bể bơi, có tính không bơi lên. Mà thứ bên dưới thì vẫn không ngừng cụ lấy cô.
“Không được, em phải chịu trách nghiệm” Kiều Nhã Linh mất tự nhiên nói: “Anh đưa tôi lên bờ đã.”
“Đưa em lên bờ để em chạy mất à?" Hoàng Tuấn Khải nhận ra sự ngại ngùng của cô, anh mỉm cười dịu dàng. Mặc dù cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn là một cô gái trong sáng như ngày nào. Kiều Nhã Linh bực bội đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng lửa giận, nhưng nhìn không có chút uy hiếp nào, ngược lại vô cùng đáng yêu. Anh biết rõ cô sợ nước, nhưng lại không đưa cô lên bờ mà lại trì trệ ở dưới đây. Rõ ràng định bắt nạt cô đây mà!
"Sao anh lại có thể bỉ ổi như vậy hả? Mau được tôi lên bờ! Đừng tưởng cứu tôi mà muốn làm gì thì làm.”
Nói mới nhở, không phải hôm nay anh đã cứu em hai lần liền à. Xem ra công của anh rất lớn đây, em liệu mà báo đáp cho tử tế.”
Lần đầu là tình cờ, lần này là thực lòng cứu giúp. Kiều Nhã Linh bối rối nói: “Được rồi, cảm ơn anh, được chưa?”
Hoàng Tuấn Khải giả vờ không hài lòng: “Nghe gượng gạo thế nhỉ? Chẳng thành tâm gì cả”
Kiều Nhã Linh bất lực nói: “Anh đưa tôi lên trước đã!” Hoàng Tuấn Khải buồn cười nói: “Được rồi, không trêu em nữa."
/346
|