Cô ta bật cười:
“Cố định lừa ai hả? Tuấn Khải đã quyết định rồi, cô không cần nhiều lời. Đứa bé này, cô đừng mong nhìn thấy nó chào đời!”
"Các người đừng hòng động đến con tôi” Cô tức giận gào lên. Cô ta tiếp tục chì chiết cô:
“Nhờ có nhà họ Hoàng chứa chấp mà cô mới có một cuộc sống đầy đủ như bây giờ, cô nên biết ơn vì điều đó. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao, nếu cô bỏ đứa bé thì ít nhất vẫn còn được sống trong Hoàng gia, nên cô nghe lời đi. Tuấn Khải sắp kết hôn rồi cô biết đấy, đừng làm ô nhục thanh danh nhà họ Hoàng” Nói rồi cô ta ngắt máy.
"Alo, alo!”
Cô định gọi lại nhưng người đàn ông kia đã cướp lấy chiếc điện thoại. "Thế nào? Hiểu rõ rồi chứ hả? Đi thôi”
Mấy người đàn ông túm lấy người cô, định lôi cô đi. Cô dùng hết sức lực vùng vẫy, cô nhất định phải bảo vệ đứa bé này, dù là anh cũng không thể làm tổn thương nó. Kiều Nhã Linh điên cuồng phản kháng, cô đấy ngã một người đàn ông, dùng bình hoa đập vào đầu người đó. Người đàn ông kia khụy xuống, ngất đi. Mấy người còn lấy thấy cô hung hăng như vậy, điên tiết quát lên:
“Mẹ con ranh này! Chúng mày giữ lấy nó mau”
Cô chạy vào nhà bếp, khóa cửa lại. Mấy người đàn ông kia quát tháo phá cửa, cánh cửa bị rung lắc mạnh, không biết có thể chống cự được bao lâu. Cô đã bị dồn vào đường cùng, không có cách nào trốn thoát. Cô sợ hãi ôm lấy bụng mình, cô và đứa bé còn chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời này phải làm sao
đây? Cô chịu cực khổ hơn nửa năm trời để chào đón đứa bé này, vậy mà anh lại lạnh tùng tàn nhẫn muốn giết chết nó.
Sao anh lại trở nên như vậy? Người đàn ông điềm tĩnh luôn nhìn cô với ánh mắt ôn hòa đã đi đâu rồi? Cô biết anh không yêu cô, trong mắt anh cô chỉ là thủ cưng của anh, không hề có địa vị gì trong lòng anh cả. Nhưng dù như vậy, sao anh có thể đối xử với con mình như thế. Lồng ngực cô đau quặn, nước mắt giàn giụa trên gương mặt.
Không bao lâu sau mấy người kia đã phá được cánh cửa, bọn chúng xông vào, vây lấy cô. Cô cầm lấy một con dao trên kệ bếp, chĩa về phía họ:
“Ai bước đến một bước, tôi sẽ chém chết người đó!”
Mấy tên đàn ông cảnh giác nhìn nhau, cô giống như quyết định liều chết với bọn họ, đôi mắt hằn lên tia máu vô cùng đáng sợ.
“Cút, cút mau!”
Kiều Nhã Linh khua con dao sắc bén trên tay, mấy tên kia sợ hãi né tránh. Cô giữ chặt con dao, điên cuồng gào lên.
“Các người không được hại con tôi, nghe rõ chưa?” Bỗng trước mặt cô tối sầm, một người đàn ông ở phía sau đã lấy một cây gậy đánh mạnh vào gáy cô, khiến cô ngất xỉu. Cô ngã dưới nền đất, mấy người đàn ông kia thở phào, cuối cùng cũng trị được người phụ nữ hung hăng này. Họ cõng cô đưa vào một chiếc xe hơi, mọi chuyện xảy ra rất thuận lợi, không một ai trông thấy. Chiếc xe khởi động, chạy về phía trước.
Trong xe, người đàn ông cầm đầu gọi một cuộc điện thoại. Rất nhanh đã kết nối, hắn ta trầm giọng nói:
“Cô ta đã bị đánh ngất xỉu, chúng tôi đang trên đường đưa cô ta đến bệnh viện”
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười hài lòng của một người phụ nữ: "Tốt lắm, hãy giải quyết nhanh gọn đi, xong việc tôi sẽ chuyển nốt số tiền còn lại. Vậy nhé!"
“Đợi chút", Người đàn ông ngập ngừng: “Lỡ như mọi chuyện bị phát hiện thì sao?"
“Sợ cái gì? Cứ làm theo lời tôi bảo, giải quyết sạch sẽ, nhất định chuyện sẽ không bị phát giác.”
“Được, tôi biết rồi.”
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, dần chuyển hướng đến khu vực ngoại thành. Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại tại một bệnh viện tư nhân cũ kĩ. Một người đàn ông đã đợi sẵn ở bên ngoài, sau khi thấy họ tới thì ra hiệu cho họ nhanh chóng đưa Kiều Nhã Linh vào.
Người đàn ông kia nhìn Kiều Nhã Linh bị đánh ngất, cười dâm tà: “Người phụ nữ được cho là thú cưng của Hoàng Tuấn Khải đây sao? Cũng ra gì đó.”
Tên áo đen liếc nhìn ông ta một cái: “Đừng có mà lung tung, giải quyết nhanh đi."
Họ cõng Kiều Nhã Linh vào phòng phẫu thuật, ở đó bác sĩ và y tá đã có mặt. Họ đỡ cô nằm trên bàn mổ, người bác sĩ kiểm tra thai nhi trong bụng cô, nói: “Cải thai quả lớn rồi, đã hình thành người với đầy đủ chân tay, nếu giờ muốn loại bỏ nó, chỉ có thể..”
Tên áo đen nhìn ánh mắt của bác sĩ, hiểu điều ông ta định nói, hắn gật đầu bảo:
"Cứ như vậy đi, sau khi xử lý xong hãy vứt ở nơi nào kin một chút, đừng để ai đánh hơi ra manh mối gì. Xong việc, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của CÔ".
Nữ bác sĩ gật đầu: “Được rồi, tất cả ra ngoài đi, ở trong đây chúng tôi sẽ làm việc”
Mấy người kia gật đầu, lần lượt đi ra ngoài. Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, đèn thắp sáng. Kiều Nhã Linh mơ màng mở mắt, ánh đèn màu da cam chiếu vào đôi mắt cô, xung quanh là một màu trắng lạnh lẽo. Mấy bóng áo trắng lướt qua người cô, cổ cô có cảm giác đau nhói, toàn thân rã rời. Tiếng dao kéo va vào nhau kêu loảng xoảng, cô cảm thấy bụng mình mát lạnh, có ai đó đang đặt tay lên bụng cô. Sau đó là cảm giác đau đớn lan truyền khắp cơ thể, như người bị xé toạc làm đôi. Cô muốn mở to mắt, muốn vùng dậy chạy khỏi nơi đây. Đứa con của cô, đứa trẻ đáng thương của cô... Nhưng bóng đen dần bao phủ lấy đôi mắt cô, cô dần chìm vào giấc ngủ mộng mị.
/346
|