Thanh niên tóc vàng: Tôi không nghĩ sẽ phải đóng vai phụ, vậy mà rốt cuộc lại bị giao một vai rất là phụ.
~.~
Xuống thuyền, Nhan Túc Ngang gọi một cú điện thoại, sau đó nói với Tiểu Bạch: "Tôi cần phải đi gặp một người bạn có chút việc. Anh ấy cũng ở gần đây thôi, cậu đi cùng với tôi có được không? Rồi tôi sẽ đưa cậu về nhà?"
Tiểu Bạch nói: "Nếu mà phiền như vậy, tôi có thể tự về nhà được mà."
"Không được!" Nhan Túc Ngang nói xong, phát hiện giọng điệu có vẻ quá cứng rắn, lập tức mỉm cười gỡ gạc: "Trời tối như vậy, cậu về nhà một mình không an toàn, cứ để tôi đưa cậu về."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, chúng ta đi thôi." Nhan Túc Ngang đi vòng ra phía sau cậu, hai tay đẩy vai cậu đi tới.
Hai người cứ thế kéo kéo đẩy đẩy, bước vào một ngõ nhỏ vắng tanh vắng ngắt.
Nhan Túc Ngang hai tay từ từ hạ xuống thành một cái ôm, xa xa nhìn lại, thật giống như một đôi tình nhân đang thong thả dạo bước.
Tiểu Bạch nói: "Chúng ta tập lại lời thoại lần nữa nha?" Cậu vẫn rất lo lắng cho ngày mai.
Nhan Túc Ngang khóe miệng hơi cong lên: "Được." Trong giờ phút này khung cảnh này thêm vào một vài câu nói tình tứ quả thật không thể nào hợp hơn được.
"Tiêu Tiêu, hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?"
Nhan Túc Ngang đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai của cậu: "Bởi vì em muốn tặng cho anh một sự bất ngờ."
Tiểu Bạch đột nhiên bật cười khúc khích.
Nhan Túc Ngang hắng giọng nói: "Lần trước lúc chúng ta tập thoại, cậu diễn tả sự kinh ngạc không phải như vậy. Tôi thấy... giữ nguyên như trước thì tốt hơn."
Tiểu Bạch nghiêng đầu qua một bên tránh bàn tay của hắn: "Anh làm tai tôi bị nhột."
"... Vậy hả, đó là chỗ nhạy cảm của cậu à?"
"Thế nào là chỗ nhạy cảm?"
"Thì là... à, là chỗ khi chạm vào sẽ cảm thấy rất nhột."
"A, nếu vậy với tôi không phải là lỗ tai đâu."
"Vậy sao? Là chỗ nào thế?" Nhan Túc Ngang hai tai vểnh cả lên nghe ngóng.
Tiểu Bạch thành thật khai báo: "Là tiếng kêu ken két."
"..." Bàn tay Nhan Túc Ngang đột nhiên hạ xuống nách cậu, nhẹ nhàng cù: "Là ở đây phải không?"
Tiểu Bạch bật cười khanh khách bỏ chạy.
Nhan Túc Ngang đang muốn đuổi theo, bất chợt nhìn thấy bảy thanh niên cao to theo ánh đèn đường lừng lững đi tới.
"Tiểu Bạch!" Hắn hét lên một tiếng.
Tiểu Bạch sửng sốt, lập tức dừng lại.
Nhan Túc Ngang bước nhanh đến bên cậu, vô thức đem cậu che chở ra sau lưng, sẵn sàng chờ cho bọn chúng đi qua. Ai ngờ mấy thanh niên kia đột nhiên dàn hàng ngang, chặn đường hai người bọn họ.
Nhan Túc Ngang nhíu mày: "Các người muốn gì?"
Một thanh niên tóc nhuộm vàng hoe tiến lên, cười lạnh nói: "Không có gì, chỉ là mấy ngày nay túng quá, cho nên muốn tìm chút tiền lẻ. Tôi thấy mấy người ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ thế này, cho nên cho mấy người một cơ hội để báo hiếu ông nội đây, thế nào?"
Tiểu Bạch ở đằng sau chỉ vừa mới ló đầu ra, liền bị hắn đẩy trở lại.
Nhan Túc Ngang lạnh lùng nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Thanh niên tóc vàng nhích sang trái hai bước, nhìn Tiểu Bạch nói: "Vậy phải hỏi anh bạn nhỏ này có đồng ý hay không đã."
Tiểu Bạch nói: "Tôi nghĩ rằng..."
"Im lặng." Nhan Túc Ngang lại đẩy cậu ra sau lưng: "Các người cứ thử xem."
Thanh niên tóc vàng cười nhạo nói: "Chúng ta bảy, mấy người... một người rưỡi, anh liệu có cửa để thắng không?"
Tiểu Bạch nhịn không được nói: "Các người tại sao tính anh ấy chỉ có nửa người? Anh ấy rõ ràng là một người mà, cả hai chúng tôi không phải hai người sao?"
...
Thanh niên tóc vàng câm nín mà nhìn Nhan Túc Ngang.
Nhan Túc Ngang đằng hắng một tiếng: "Một người rưỡi... là muốn nói chúng ta rất ăn ý đó."
Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
Thanh niên tóc vàng nói: "Bớt nói nhảm đi, giao tiền ra đây, không thì nộp mạng đi!"
Nhan Túc Ngang tiến lên phía trước, cười nhạt nói: "Các người có bản lĩnh thì thử xem!"
Cho nên, một trận đánh kinh hồn hoảng vía cứ thế mà mở màn.
Chỉ thấy Nhan Túc Ngang vừa nhấc tay một cái, liền ngã xuống một người. Nhấc chân một cái, ngã xuống hai người. Vô cùng gọn gàng nhanh chóng, anh dũng phi phàm. Chỉ qua có hai phút đồng hồ, đám thanh niên hùng hùng hổ hổ thùng rỗng kêu to kia đều nằm la liệt trên mặt đất kêu khóc thút thít.
Nhan Túc Ngang đắc ý phủi phủi tay nói: "Thế nào? Bây giờ còn muốn tôi báo hiếu cho các người chút tiền lẻ không?"
Thanh niên tóc vàng nói: "Không cần đâu không cần đâu. Anh cho chút tiền thuốc men là được rồi."
Nhan Túc Ngang châm chọc: "Tôi trước giờ chỉ cho tiền viện phí thôi."
Thanh niên tóc vàng thấy hắn định tiếp tục ra tay, vội vã xua tay nói: "Không cần nữa không cần nữa, tôi đột nhiên nhớ ra, chúng tôi trước đây đều có mua bảo hiểm."
...
Nhan Túc Ngang thở dài đầy ngưỡng mộ: "Các cậu thật có ý thức phòng ngừa rủi ro nha."
Tiểu Bạch nhíu mày nói: "Tôi thấy... mấy người này nhìn rất quen đó."
Thanh niên tóc vàng cùng Nhan Túc Ngang đồng thời kinh ngạc.
Thanh niên tóc vàng vội vã nói: "Vì vì vì, mặt của tôi rất là phổ biến, nhìn quen quen là chuyện bình thường, ai cũng nói vậy hết đó."
Nhan Túc Ngang ném cho hắn một cái liếc mắt: "Còn không mau biến đi?"
"Đi đi đi, lập tức đi ngay." Thanh niên tóc vàng ôm vai đứng dậy, ra hiệu với mấy tên còn lại: "Đi thôi."
Tiểu Bạch đột nhiên la lên: "A! Cậu ta hình như đóng vai tên du côn cướp đồ của nữ chính trong phim "Cát biển Thượng Hải" đó."
...
Theo lý thuyết mà nói, sau khi trải qua cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân hẳn phải là cảm động đến lê hoa đái vũ, thẹn thùng đáng yêu, làm sao còn có tâm trạng mà quan tâm đến mấy cái tiểu tiết như vậy chứ.
Nhan Túc Ngang một lần nữa nhận ra, mỹ nhân của hắn cực kỳ không giống ai. Hắn đảo mắt, buồn rầu lên tiếng: "Người đó là anh trai cậu ta."
"..." Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn hắn: "Anh làm sao biết vậy?"
"Đó là bởi vì, bởi vì, bởi vì..." Nhan Túc Ngang sờ sờ môi: "Bởi vì tôi bị cậu ta cướp vài lần rồi, bị cướp tới nhẵn mặt luôn rồi. Ha hả, đều là người quen người quen cả."
Tiểu Bạch cố gắng nhớ lại vài gương mặt: "Còn hai người đứng ở hai bên, hình như là đóng trong "Người tổ trưởng của tôi" đó."
Nhan Túc Ngang hỏi: ""Người tổ trưởng của tôi"? Nói về chiến tranh hả?"
"Không phải. Nói về kỳ thi vào trường cao đẳng."
"... Vậy à."
"Phải rồi, còn có người tóc đen dài kia trông rất giống..."
"Ui da." Nhan Túc Ngang đột nhiên ôm bụng ngồi xuống.
Tiểu Bạch hoảng sợ: "Anh bị sao vậy?"
Nhan Túc Ngang vẻ mặt đau đớn nói: "Hình như là bị một đấm của tên tóc vàng kia."
Tiểu Bạch nghi hoặc nói: "Nhưng mà cậu ta thật ra có đánh được miếng nào đâu, tay của anh còn chưa đụng vào, cậu ta đã tự mình ngã ra phía sau rồi."
"..." Nhan Túc Ngang nhíu mày nói: "Phải không? Chẳng lẽ bị tôi đánh nhiều lần quá, cho nên, ôi, cho nên biết sợ rồi sao?"
"Nếu vậy thì tại sao cậu ta lại định cướp tiền anh lần nữa?"
"A, chắc là bởi vì, bởi vì đèn đường tối quá, cho nên ban đầu không nhận ra." Nhan Túc Ngang phát giác hắn thực sự không có khả năng làm biên kịch, một cảnh nhỏ như vậy, lại bị hắn dàn dựng cho rối tung rối mù, sơ hở chồng chất, may là Tiểu Bạch nhà mình rất ngây thơ. Hắn vui mừng nghĩ thầm.
Tiểu Bạch nói nhỏ: "Tôi đang nghĩ là... chuyện lúc nãy là giả đó."
...
"A! Đau chết đi thôi." Nhan Túc Ngang đột nhiên ngã vào lòng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ôm lấy hắn, lòng nóng như lửa đốt hỏi: "Anh bị sao vậy? Có cần tôi chở đi bệnh viện không?"
"Tôi vừa rồi có phải rất anh hùng không?"
"..." Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt cố nén đau đớn của hắn, ngập ngừng gật đầu.
"Nói xạo nè, tôi không thèm tin cậu đâu, trừ khi..."
Hình như giống lời thoại trong kịch bản nha. Tiểu Bạch vô thức tiếp lời: "Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi cậu cho tôi một món quà đặc biệt."
So với lời thoại thì có hơi khác một chút. Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Bạch vẫn làm tròn vai diễn tiếp lời: "Đặc biệt à, đặc biệt đến đâu?"
Nhan Túc Ngang cố gắng ngẩng đầu lên, dùng chóp mũi âu yếm cọ cọ mặt cậu, sau đó hôn lên đôi môi, thì thào câu cuối cùng của đoạn thoại: "Cả đời khó quên..."
Tiểu Bạch như bị thôi miên, ngây người ra không có chút phản ứng nào.
Miệng khẽ mơn man đôi môi phấn hồng ướt át. Nhan Túc Ngang hoàn toàn mãn nguyện nghĩ thầm: tình tiết kiểu này, cần gì phải hợp lý, chỉ cần kết thúc tốt đẹp như thế này là được!
Ngày quay thứ hai, trải qua một buổi tối điều chỉnh, sắc mặt Liên Giác Tu so với hôm qua rõ ràng đã hiền lành hơn rất nhiều.
Tiểu Bạch vẫn còn suy nghĩ đến cảnh tượng dưới ánh đèn đường hôm qua. Mặc dù sau đó Nhan Túc Ngang giải thích như vậy là để giúp cậu dễ dàng nhập vai hơn, nhưng cậu vẫn mơ hồ cảm thấy, có chuyện gì đó không đúng, mà thật ra, tất cả đều không đúng.
Giả Chí Thanh bởi vì cậu về trễ đã cằn nhằn càm ràm suốt cả đêm. Nguyên nhân thực sự là bởi vì giận dỗi bất bình trước cách đối xử thiếu bình đẳng của Nhan Túc Ngang.
"Tiểu Bạch, ngày hôm nay tâm trạng thế nào?" Liên Giác Tu cười tủm tỉm nhìn cậu, dường như cái người hôm qua giận dữ đến tóe khói trên đầu hoàn toàn không phải là hắn.
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là, tốt hơn ngày hôm qua."
Liên Giác Tu vỗ vỗ vai cậu: "Cậu đó, sau này nếu có người hỏi cậu câu này, nhất định phải trả lời là "Không việc gì", biểu hiện phải tỏ ra quả quyết tự tin. Là minh tinh, tự tin là yếu tố hàng đầu, có như vậy người ta mới có thể thấy được ánh hào quang phát ra từ cậu. Thỉnh thoảng tự sướng một chút cũng không sao, cậu xem Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân đó, bọn họ người nào mà không có khuynh hướng tự coi mình là nhất chứ."
"Anh thế này là vu khống nha." Đang nói, Nhan Túc Ngang đã từ sau lưng hắn đi tới.
Tiểu Bạch nhìn lên, chỉ thấy hắn diện một bộ thời trang dạo phố màu xanh nhạt, vẻ mặt tươi tắn sảng khoái, phong thái hiên ngang, đến cả mặt trời buổi sáng dường như cũng xấu hổ mà trốn sau lưng hắn, lại như quấn quít không muốn rời đi. Tiểu Bạch mơ hồ hiểu được "ánh hào quang phát ra" mà Liên Giác Tu vừa nhắc đến là thế nào. Loại hào quang kiểu này làm cho người ta không tài nào rời mắt được, mà cũng không dám nhìn thẳng, chói lóa cả mắt.
Nhan Túc Ngang nhìn ánh mắt ngây dại của cậu, trong lòng thầm vui sướng. Xem ra cuộc tấn công bất ngờ hôm qua đã có thành quả rồi. Làm hắn lo lắng cả đêm, trằn trọc mất ngủ tới sáng, bây giờ xem ra, là hoàn toàn vô ích, chiến lược này quả thật sáng suốt mà.
Nhan Túc Ngang cố gắng kiềm chế nỗi hân hoan đang nhảy nhót trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
"Hào quang của anh."
"... Là cái gì thế?"
Tiểu Bạch không trả lời, chỉ là mang vẻ mặt của người đã ngộ ra chân lý.
Nhan Túc Ngang đang định tiến lên hỏi, đã bị Liên Giác Tu níu lại: "Hôm nay hình như cũng không có cảnh quay của cậu nha."
"Tôi thích học hỏi, muốn cùng đoàn làm phim thắt chặt tình cảm không được sao?"
"Muốn thì cứ làm đi. Có điều chỉ sợ cậu chính là "Túy ông chi ý bất tại tửu" thôi."
Nhan Túc Ngang dừng chân, vỗ vai hắn nói: "Yên tâm, anh không phải là ruợu, lại càng không phải là sơn thủy."
"Vậy chứ tôi là gì?"
"Có trời mới biết."
~.~
Xuống thuyền, Nhan Túc Ngang gọi một cú điện thoại, sau đó nói với Tiểu Bạch: "Tôi cần phải đi gặp một người bạn có chút việc. Anh ấy cũng ở gần đây thôi, cậu đi cùng với tôi có được không? Rồi tôi sẽ đưa cậu về nhà?"
Tiểu Bạch nói: "Nếu mà phiền như vậy, tôi có thể tự về nhà được mà."
"Không được!" Nhan Túc Ngang nói xong, phát hiện giọng điệu có vẻ quá cứng rắn, lập tức mỉm cười gỡ gạc: "Trời tối như vậy, cậu về nhà một mình không an toàn, cứ để tôi đưa cậu về."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, chúng ta đi thôi." Nhan Túc Ngang đi vòng ra phía sau cậu, hai tay đẩy vai cậu đi tới.
Hai người cứ thế kéo kéo đẩy đẩy, bước vào một ngõ nhỏ vắng tanh vắng ngắt.
Nhan Túc Ngang hai tay từ từ hạ xuống thành một cái ôm, xa xa nhìn lại, thật giống như một đôi tình nhân đang thong thả dạo bước.
Tiểu Bạch nói: "Chúng ta tập lại lời thoại lần nữa nha?" Cậu vẫn rất lo lắng cho ngày mai.
Nhan Túc Ngang khóe miệng hơi cong lên: "Được." Trong giờ phút này khung cảnh này thêm vào một vài câu nói tình tứ quả thật không thể nào hợp hơn được.
"Tiêu Tiêu, hôm nay em không phải hẹn bạn đi xem triển lãm tranh sao? Tại sao lại đến thế?"
Nhan Túc Ngang đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai của cậu: "Bởi vì em muốn tặng cho anh một sự bất ngờ."
Tiểu Bạch đột nhiên bật cười khúc khích.
Nhan Túc Ngang hắng giọng nói: "Lần trước lúc chúng ta tập thoại, cậu diễn tả sự kinh ngạc không phải như vậy. Tôi thấy... giữ nguyên như trước thì tốt hơn."
Tiểu Bạch nghiêng đầu qua một bên tránh bàn tay của hắn: "Anh làm tai tôi bị nhột."
"... Vậy hả, đó là chỗ nhạy cảm của cậu à?"
"Thế nào là chỗ nhạy cảm?"
"Thì là... à, là chỗ khi chạm vào sẽ cảm thấy rất nhột."
"A, nếu vậy với tôi không phải là lỗ tai đâu."
"Vậy sao? Là chỗ nào thế?" Nhan Túc Ngang hai tai vểnh cả lên nghe ngóng.
Tiểu Bạch thành thật khai báo: "Là tiếng kêu ken két."
"..." Bàn tay Nhan Túc Ngang đột nhiên hạ xuống nách cậu, nhẹ nhàng cù: "Là ở đây phải không?"
Tiểu Bạch bật cười khanh khách bỏ chạy.
Nhan Túc Ngang đang muốn đuổi theo, bất chợt nhìn thấy bảy thanh niên cao to theo ánh đèn đường lừng lững đi tới.
"Tiểu Bạch!" Hắn hét lên một tiếng.
Tiểu Bạch sửng sốt, lập tức dừng lại.
Nhan Túc Ngang bước nhanh đến bên cậu, vô thức đem cậu che chở ra sau lưng, sẵn sàng chờ cho bọn chúng đi qua. Ai ngờ mấy thanh niên kia đột nhiên dàn hàng ngang, chặn đường hai người bọn họ.
Nhan Túc Ngang nhíu mày: "Các người muốn gì?"
Một thanh niên tóc nhuộm vàng hoe tiến lên, cười lạnh nói: "Không có gì, chỉ là mấy ngày nay túng quá, cho nên muốn tìm chút tiền lẻ. Tôi thấy mấy người ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ thế này, cho nên cho mấy người một cơ hội để báo hiếu ông nội đây, thế nào?"
Tiểu Bạch ở đằng sau chỉ vừa mới ló đầu ra, liền bị hắn đẩy trở lại.
Nhan Túc Ngang lạnh lùng nói: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Thanh niên tóc vàng nhích sang trái hai bước, nhìn Tiểu Bạch nói: "Vậy phải hỏi anh bạn nhỏ này có đồng ý hay không đã."
Tiểu Bạch nói: "Tôi nghĩ rằng..."
"Im lặng." Nhan Túc Ngang lại đẩy cậu ra sau lưng: "Các người cứ thử xem."
Thanh niên tóc vàng cười nhạo nói: "Chúng ta bảy, mấy người... một người rưỡi, anh liệu có cửa để thắng không?"
Tiểu Bạch nhịn không được nói: "Các người tại sao tính anh ấy chỉ có nửa người? Anh ấy rõ ràng là một người mà, cả hai chúng tôi không phải hai người sao?"
...
Thanh niên tóc vàng câm nín mà nhìn Nhan Túc Ngang.
Nhan Túc Ngang đằng hắng một tiếng: "Một người rưỡi... là muốn nói chúng ta rất ăn ý đó."
Tiểu Bạch nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
Thanh niên tóc vàng nói: "Bớt nói nhảm đi, giao tiền ra đây, không thì nộp mạng đi!"
Nhan Túc Ngang tiến lên phía trước, cười nhạt nói: "Các người có bản lĩnh thì thử xem!"
Cho nên, một trận đánh kinh hồn hoảng vía cứ thế mà mở màn.
Chỉ thấy Nhan Túc Ngang vừa nhấc tay một cái, liền ngã xuống một người. Nhấc chân một cái, ngã xuống hai người. Vô cùng gọn gàng nhanh chóng, anh dũng phi phàm. Chỉ qua có hai phút đồng hồ, đám thanh niên hùng hùng hổ hổ thùng rỗng kêu to kia đều nằm la liệt trên mặt đất kêu khóc thút thít.
Nhan Túc Ngang đắc ý phủi phủi tay nói: "Thế nào? Bây giờ còn muốn tôi báo hiếu cho các người chút tiền lẻ không?"
Thanh niên tóc vàng nói: "Không cần đâu không cần đâu. Anh cho chút tiền thuốc men là được rồi."
Nhan Túc Ngang châm chọc: "Tôi trước giờ chỉ cho tiền viện phí thôi."
Thanh niên tóc vàng thấy hắn định tiếp tục ra tay, vội vã xua tay nói: "Không cần nữa không cần nữa, tôi đột nhiên nhớ ra, chúng tôi trước đây đều có mua bảo hiểm."
...
Nhan Túc Ngang thở dài đầy ngưỡng mộ: "Các cậu thật có ý thức phòng ngừa rủi ro nha."
Tiểu Bạch nhíu mày nói: "Tôi thấy... mấy người này nhìn rất quen đó."
Thanh niên tóc vàng cùng Nhan Túc Ngang đồng thời kinh ngạc.
Thanh niên tóc vàng vội vã nói: "Vì vì vì, mặt của tôi rất là phổ biến, nhìn quen quen là chuyện bình thường, ai cũng nói vậy hết đó."
Nhan Túc Ngang ném cho hắn một cái liếc mắt: "Còn không mau biến đi?"
"Đi đi đi, lập tức đi ngay." Thanh niên tóc vàng ôm vai đứng dậy, ra hiệu với mấy tên còn lại: "Đi thôi."
Tiểu Bạch đột nhiên la lên: "A! Cậu ta hình như đóng vai tên du côn cướp đồ của nữ chính trong phim "Cát biển Thượng Hải" đó."
...
Theo lý thuyết mà nói, sau khi trải qua cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân hẳn phải là cảm động đến lê hoa đái vũ, thẹn thùng đáng yêu, làm sao còn có tâm trạng mà quan tâm đến mấy cái tiểu tiết như vậy chứ.
Nhan Túc Ngang một lần nữa nhận ra, mỹ nhân của hắn cực kỳ không giống ai. Hắn đảo mắt, buồn rầu lên tiếng: "Người đó là anh trai cậu ta."
"..." Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn hắn: "Anh làm sao biết vậy?"
"Đó là bởi vì, bởi vì, bởi vì..." Nhan Túc Ngang sờ sờ môi: "Bởi vì tôi bị cậu ta cướp vài lần rồi, bị cướp tới nhẵn mặt luôn rồi. Ha hả, đều là người quen người quen cả."
Tiểu Bạch cố gắng nhớ lại vài gương mặt: "Còn hai người đứng ở hai bên, hình như là đóng trong "Người tổ trưởng của tôi" đó."
Nhan Túc Ngang hỏi: ""Người tổ trưởng của tôi"? Nói về chiến tranh hả?"
"Không phải. Nói về kỳ thi vào trường cao đẳng."
"... Vậy à."
"Phải rồi, còn có người tóc đen dài kia trông rất giống..."
"Ui da." Nhan Túc Ngang đột nhiên ôm bụng ngồi xuống.
Tiểu Bạch hoảng sợ: "Anh bị sao vậy?"
Nhan Túc Ngang vẻ mặt đau đớn nói: "Hình như là bị một đấm của tên tóc vàng kia."
Tiểu Bạch nghi hoặc nói: "Nhưng mà cậu ta thật ra có đánh được miếng nào đâu, tay của anh còn chưa đụng vào, cậu ta đã tự mình ngã ra phía sau rồi."
"..." Nhan Túc Ngang nhíu mày nói: "Phải không? Chẳng lẽ bị tôi đánh nhiều lần quá, cho nên, ôi, cho nên biết sợ rồi sao?"
"Nếu vậy thì tại sao cậu ta lại định cướp tiền anh lần nữa?"
"A, chắc là bởi vì, bởi vì đèn đường tối quá, cho nên ban đầu không nhận ra." Nhan Túc Ngang phát giác hắn thực sự không có khả năng làm biên kịch, một cảnh nhỏ như vậy, lại bị hắn dàn dựng cho rối tung rối mù, sơ hở chồng chất, may là Tiểu Bạch nhà mình rất ngây thơ. Hắn vui mừng nghĩ thầm.
Tiểu Bạch nói nhỏ: "Tôi đang nghĩ là... chuyện lúc nãy là giả đó."
...
"A! Đau chết đi thôi." Nhan Túc Ngang đột nhiên ngã vào lòng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch ôm lấy hắn, lòng nóng như lửa đốt hỏi: "Anh bị sao vậy? Có cần tôi chở đi bệnh viện không?"
"Tôi vừa rồi có phải rất anh hùng không?"
"..." Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt cố nén đau đớn của hắn, ngập ngừng gật đầu.
"Nói xạo nè, tôi không thèm tin cậu đâu, trừ khi..."
Hình như giống lời thoại trong kịch bản nha. Tiểu Bạch vô thức tiếp lời: "Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi cậu cho tôi một món quà đặc biệt."
So với lời thoại thì có hơi khác một chút. Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Bạch vẫn làm tròn vai diễn tiếp lời: "Đặc biệt à, đặc biệt đến đâu?"
Nhan Túc Ngang cố gắng ngẩng đầu lên, dùng chóp mũi âu yếm cọ cọ mặt cậu, sau đó hôn lên đôi môi, thì thào câu cuối cùng của đoạn thoại: "Cả đời khó quên..."
Tiểu Bạch như bị thôi miên, ngây người ra không có chút phản ứng nào.
Miệng khẽ mơn man đôi môi phấn hồng ướt át. Nhan Túc Ngang hoàn toàn mãn nguyện nghĩ thầm: tình tiết kiểu này, cần gì phải hợp lý, chỉ cần kết thúc tốt đẹp như thế này là được!
Ngày quay thứ hai, trải qua một buổi tối điều chỉnh, sắc mặt Liên Giác Tu so với hôm qua rõ ràng đã hiền lành hơn rất nhiều.
Tiểu Bạch vẫn còn suy nghĩ đến cảnh tượng dưới ánh đèn đường hôm qua. Mặc dù sau đó Nhan Túc Ngang giải thích như vậy là để giúp cậu dễ dàng nhập vai hơn, nhưng cậu vẫn mơ hồ cảm thấy, có chuyện gì đó không đúng, mà thật ra, tất cả đều không đúng.
Giả Chí Thanh bởi vì cậu về trễ đã cằn nhằn càm ràm suốt cả đêm. Nguyên nhân thực sự là bởi vì giận dỗi bất bình trước cách đối xử thiếu bình đẳng của Nhan Túc Ngang.
"Tiểu Bạch, ngày hôm nay tâm trạng thế nào?" Liên Giác Tu cười tủm tỉm nhìn cậu, dường như cái người hôm qua giận dữ đến tóe khói trên đầu hoàn toàn không phải là hắn.
Tiểu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Hình như là, tốt hơn ngày hôm qua."
Liên Giác Tu vỗ vỗ vai cậu: "Cậu đó, sau này nếu có người hỏi cậu câu này, nhất định phải trả lời là "Không việc gì", biểu hiện phải tỏ ra quả quyết tự tin. Là minh tinh, tự tin là yếu tố hàng đầu, có như vậy người ta mới có thể thấy được ánh hào quang phát ra từ cậu. Thỉnh thoảng tự sướng một chút cũng không sao, cậu xem Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân đó, bọn họ người nào mà không có khuynh hướng tự coi mình là nhất chứ."
"Anh thế này là vu khống nha." Đang nói, Nhan Túc Ngang đã từ sau lưng hắn đi tới.
Tiểu Bạch nhìn lên, chỉ thấy hắn diện một bộ thời trang dạo phố màu xanh nhạt, vẻ mặt tươi tắn sảng khoái, phong thái hiên ngang, đến cả mặt trời buổi sáng dường như cũng xấu hổ mà trốn sau lưng hắn, lại như quấn quít không muốn rời đi. Tiểu Bạch mơ hồ hiểu được "ánh hào quang phát ra" mà Liên Giác Tu vừa nhắc đến là thế nào. Loại hào quang kiểu này làm cho người ta không tài nào rời mắt được, mà cũng không dám nhìn thẳng, chói lóa cả mắt.
Nhan Túc Ngang nhìn ánh mắt ngây dại của cậu, trong lòng thầm vui sướng. Xem ra cuộc tấn công bất ngờ hôm qua đã có thành quả rồi. Làm hắn lo lắng cả đêm, trằn trọc mất ngủ tới sáng, bây giờ xem ra, là hoàn toàn vô ích, chiến lược này quả thật sáng suốt mà.
Nhan Túc Ngang cố gắng kiềm chế nỗi hân hoan đang nhảy nhót trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
"Hào quang của anh."
"... Là cái gì thế?"
Tiểu Bạch không trả lời, chỉ là mang vẻ mặt của người đã ngộ ra chân lý.
Nhan Túc Ngang đang định tiến lên hỏi, đã bị Liên Giác Tu níu lại: "Hôm nay hình như cũng không có cảnh quay của cậu nha."
"Tôi thích học hỏi, muốn cùng đoàn làm phim thắt chặt tình cảm không được sao?"
"Muốn thì cứ làm đi. Có điều chỉ sợ cậu chính là "Túy ông chi ý bất tại tửu" thôi."
Nhan Túc Ngang dừng chân, vỗ vai hắn nói: "Yên tâm, anh không phải là ruợu, lại càng không phải là sơn thủy."
"Vậy chứ tôi là gì?"
"Có trời mới biết."
/81
|