Giả Chí Thanh: Không ngủ đủ giấc thì không trở thành học sinh giỏi được đâu.
~.~
Lần cuối cùng "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" phát sóng, biên đạo dàn dựng một tiết mục đặc biệt.
Đem tất cả những sự kiện và lời nói đặc sắc nhất trong các chương trình trước đây tái hiện lại.
Tiêu Phúc Bình và Tiểu Bạch ở một bên chỉ yên lặng theo dõi.
Mặc dù biên đạo yêu cầu bọn họ lâu lâu cần phải chen vào vài câu phát biểu cảm tưởng bày tỏ sự lưu luyến đối với chương trình, nhưng từ đầu cho đến cuối, hai người trước sau vẫn duy trì một sự trầm lặng cao độ.
Tiêu Phúc Bình ánh mắt rất là nghiêm túc, cho dù thấy Tiểu Bạch nói ra vài câu thật thà ngây ngô khiến cho người ta cười lăn cười bò, da mặt cũng không nhúc nhích chút nào.
Tiểu Bạch có sinh động hơn một chút, ít ra lâu lâu còn cắn môi, sau khi thực hiện xong chương trình, môi dưới của cậu bị cắn đến đỏ hồng lên.
Xem hết đoạn phim, Tiêu Phúc Bình thở phào một hơi: "Nãy giờ giống như là đem mấy tháng vừa qua diễn lại một lần."
Tiểu Bạch nói: "Chỉ diễn lại phần làm việc thôi, không có phần ăn và phần ngủ."
...
Tiêu Phúc Bình cuối cùng cũng có chút tươi cười: "Khi nào chương trình kết thúc, tôi có thể về nhà ngủ một giấc thật ngon rồi."
Tiểu Bạch nhớ Nhan Túc Ngang từng nói qua, Tiêu Phúc Bình là vì sức khỏe nên mới phải rời khỏi chương trình, không khỏi dặn dò: "Cần phải rèn luyện thân thể nhiều một chút."
Tiêu Phúc Bình cười nói: "Tôi về nhà là để tĩnh dưỡng, không phải đổi nghề làm huấn luyện viên thể hình. Cậu tốt hơn nên bảo tôi phải nghỉ ngơi nhiều, phải chú ý giữ gìn sức khỏe mới đúng chứ?"
"Bởi vì tất cả mọi người đều nói như vậy, cho nên mới phải nhắc nhở anh cần rèn luyện thân thể nhiều hơn, như vậy mới không bị rỉ sét."
Biên đạo nháy mắt với bọn họ một cái. Dù sao đã là kỳ cuối cùng của "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện", hắn hoàn toàn không muốn biến nó thành tiết mục chuyện trong nhà ngoài phố.
Tiêu Phúc Bình nhanh chóng quay trở lại trọng tâm của câu chuyện nói: "Không biết vị Trương đại gia ở thôn Thanh Hà kia có tập thể dục hay không. Hy vọng rằng con cháu của ông ấy nói lời phải giữ lấy lời, thực sự chăm sóc phụng dưỡng tuổi già cho ông ấy."
Trương đại gia ở thôn Thanh Hà đã từng lên chương trình một lần. Nguyên nhân là vì ông ta công bằng mà đem phân chia nhà cửa cho con cháu xong, bọn con cháu bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm không chịu chăm sóc cho ông lão. Kết quả dẫn đến việc Trương đại gia trở thành người vô gia cư.
Cuối cùng Trương đại gia không còn cách nào khác đành lên chương trình kể khổ.
Chương trình ngay sau khi phát sóng, đã tạo ra một làn sóng phản hồi khổng lồ.
Đơn vị công tác của mấy người con cháu này tiến hành kiểm điểm phê bình bọn họ, sau cùng cho bọn họ một cơ hội để ăn năn hối cải, sửa chữa lỗi lầm.
Những chương trình sau đó vẫn còn theo dõi đưa tin về bọn họ hai lần nữa, đều là cảnh kết cục đại đoàn viên. Còn về phần bọn họ chỉ là giả vờ hay thật sự thành tâm hối cải, cũng chỉ có trời biết đất biết mà thôi.
Tiểu Bạch nói: "Lúc rảnh rỗi tôi sẽ đến thăm ông ấy. Nhân tiện sẽ nói với ông ấy nếu rảnh thì tìm anh cùng tập thể dục."
Tiêu Phúc Bình cười ha ha.
Dù sao cũng là chương trình cuối cùng, đạt được tỉ suất xem cao chưa từng có, so với kỳ cao nhất 27.3% còn cao hơn 0.4%.
Cư dân mạng hăng hái kêu gọi gửi tin nhắn về cho NCC, không ít người yêu cầu đài truyền hình đừng có chấm dứt, nếu như Tiêu Phúc Bình vẫn phải rời khỏi, cũng nên tìm người dẫn chương trình khác thay thế hỗ trợ.
Lê Mặc, Chung Nghiêu, Bát Quái Tiểu Tử tất cả đều có tên trên bảng đề cử.
Thậm chí ngay cả Nhan Túc Ngang cũng được điểm danh.
Tất cả lãnh đạo của đài truyền hình lập tức được mời tham dự một cuộc họp khẩn cấp.
Cuối cùng boss vỗ vỗ tay, để bảo toàn danh tiếng và sự nhất quán của "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện", tránh khỏi những cuộc tranh luận không hay, quyết định tạm thời chấm dứt chương trình. Chờ cho Tiêu Phúc Bình sức khỏe tốt hơn, sẽ mở lại một lần nữa.
Nếu boss đã lên tiếng, toàn thể đài truyền hình đương nhiên đều đồng tình nhất trí không ngừng bày tỏ tạm ngưng chỉ là kế hoãn binh, tất cả đều lấy sức khỏe của Tiêu Phúc Bình đặt lên hàng đầu.
Vì vậy, áp lực của đài truyền hình trong nháy mắt chuyển đến bệnh viện nơi Tiêu Phúc Bình trị bệnh.
Đối mặt với biển nước bọt lai láng của cư dân mạng cùng với sự quan tâm chiếu cố mọi nơi mọi lúc của giới truyền thông, viện trưởng không thể không ra mặt phát biểu: "Chữa trị cho bệnh nhân là trách nhiệm bụng làm dạ chịu của bệnh viện chúng tôi. Chúng tôi sẽ dốc hết khả năng, tận lực chữa trị cho mỗi bệnh nhân nhập viện. Xin hãy để cho chúng tôi được vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi."
Từ đó về sau, vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi đã trở thành câu nói cửa miệng của bệnh viện.
Trên lịch làm việc của Tiểu Bạch, "Kẻ Thù Của Bọn Đê Tiện" vừa mới biến mất, ngay lập tức được thay bằng "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn".
Cao Cần hỏi: "Có biết sẽ làm gì không?"
Tiểu Bạch thành thật lắc đầu.
"Tốt lắm. Ngày mai hãy nói cho tôi biết, chương trình này làm cái gì." Cao Cần liếc nhìn Giả Chí Thanh đang ngồi ở một bên ngủ gà ngủ gật: "Nếu không thì tiền lương tháng này của Giả Chí Thanh..."
"Tiền lương?" Giả Chí Thanh la lên một tiếng ngồi thẳng dậy, vẻ ngái ngủ lập tức biến mất.
Cao Cần chậm rì rì nói: "Giảm phân nửa."
"Vì sao tôi bị giảm phân nửa?" Làm gì có chuyện người khác không làm bài tập về nhà, lại lôi đầu hắn ra phạt là làm sao.
Cao Cần nói: "Bởi vì cậu là bảo mẫu, kiêm luôn bảo vệ."
Giả Chí Thanh thấp giọng hỏi: "Làm không tốt có cần phải làm tiếp không?"
Cao Cần nhún vai: "Cúp lương một lần có cần phải cúp tiếp không?"
Giả Chí Thanh lập tức kéo Tiểu Bạch ra ngoài.
Tiểu Bạch vẫn còn mờ mịt không hiểu hỏi: "Đi đâu?"
"Làm bài tập về nhà!"
Không khí trong quán cà phê internet vô cùng hỗn loạn.
Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh hai người chen lấn trong một góc nhỏ xíu.
Bà con hàng xóm kế bên nếu không phải đang đánh ma thú, thì cũng là CS, hoặc là các hoạt động gì đó khiến cho nhiệt huyết sôi trào. Riêng chỉ có bọn họ, yên yên lặng lặng ngồi xem chương trình giải trí.
(CS ~ Counter Strike: game bắn súng giống Half Life)
"Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" kể từ lần phát sóng đầu tiên tính đến nay đã được gần hai năm, tuy rằng mỗi tuần chỉ phát sóng một lần, cũng đã có hơn một trăm linh bốn kỳ, Giả Chí Thanh kiên nhẫn ngồi xem hết ba kỳ, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Lúc xem đến kỳ thứ tư cơ bản đã tiến vào trạng thái nhập định.
Lúc xem đến kỳ thứ năm bắt đầu ngáy.
Kết thúc kỳ thứ năm bị ông chủ tiệm đánh thức.
Đến kỳ thứ sáu lại bắt đầu ngáy tiếp.
Kết thúc kỳ thứ sáu ông chủ tiệm lại tới.
Vì vậy... từ khi kỳ năm bắt đầu, ông chủ tiệm cùng Giả Chí Thanh hay là ngủ ngáy cùng la hét liên tục không ngừng giao lưu với nhau.
Chuyện tình tuyệt đẹp của hai người cuồng nhiệt đến nỗi, so với "Người đẹp ngủ trong rừng" còn đặc sắc hơn gấp mấy lần.
Cuối cùng, ông chủ tiệm quyết định buông tha cho con người đã quyết tâm theo đuổi những giấc mơ kia, vô cùng nghiêm túc và tế nhị thông báo quyết định trục xuất: "Đại gia, tôi hầu hạ cậu không nổi đâu, cậu đi thử vận may ở chỗ khác đi."
Giả Chí Thanh lau nước bọt đứng lên: "Tiền net vẫn phải trả sao?"
Ông chủ tiệm giận dữ trợn mắt: "Tôi cung cấp dịch vụ đánh thức cho cậu còn chưa đòi tiền buộc boa, cậu lại còn cả gan dám không trả tiền net?"
Giả Chí Thanh nhìn cái bụng mỡ từng ngấn từng ngấn của ông ta, cười gượng nói: "Tôi đâu phải đến tìm dịch vụ tư vấn đâu."
Ông chủ tiệm chẳng thèm khách sáo nữa: "Tôi là mở tiệm internet chứ không phải mở công ty tư vấn, mà cậu lên mạng không tìm tư vấn chứ tìm cái gì vậy?"
Tiểu Bạch bình tĩnh đứng lên nói: "Xin lỗi, đã làm phiền ông rồi. Tôi sẽ dẫn cậu ta đi ngay."
Ông chủ khẩu khí hơi hơi hòa hoãn xuống: "Sau này không cần trở lại nữa."
Đi ra khỏi tiệm, Giả Chí Thanh ấm ức kể lể: "Mình nghĩ ông chủ vừa rồi xem thường mình."
Tiểu Bạch nói: "Ừ, mình cũng nghĩ như thế."
"..." Không thể giữ chút thể diện giùm hắn sao?
Giả Chí Thanh tàn bạo thề rằng: "Mình từ nay về sau sẽ không bao giờ tới chỗ đó nữa."
Tiểu Bạch nói: "Mình nghĩ ông chủ cũng không cho cậu tới nữa đâu."
"..."
Giả Chí Thanh vội đằng hắng một tiếng: "Được rồi, cậu xem thấy thế nào?"
Tiểu Bạch nói: "Thấy đến kỳ thứ bảy thì bị đuổi ra ngoài."
"..."
Giả Chí Thanh gãi gãi đầu: "Á, vậy có cần tìm chỗ khác không?"
Tiểu Bạch nói: "Cậu có đảm bảo sẽ không ngủ nữa không?"
"..." Giả Chí Thanh trầm tư suy nghĩ: "Nếu không thì chúng ta ngồi xa nhau ra? Cho dù là mình bị đuổi ra ngoài, ít ra cậu vẫn xem được."
"Không cần đâu."
Giả Chí Thanh cảm động nói: "Vì sao lại không cần? À, chẳng lẽ cậu đã nhận ra chỉ khi nào có mình bên cạnh thì cậu mới cảm thấy an toàn phải không?" Đại Thần, chịu thua đi. Tuy rằng mình đối với Tiểu Bạch không có ý định bất thường nào, nhưng mà Tiểu Bạch đối với mình thì rất khó nói nha. Đúng là hấp dẫn quá mức sẽ gây ra họa mà.
Hắn nhất thời không rõ trong lòng đang mừng hay đang lo nữa.
Kỳ thực có lẽ cũng nên nói rõ với Tiểu Bạch mới được. Dù sao trong lòng mình đã có Nhạc Thanh rồi. Thế nhưng nếu thẳng thừng quá chỉ sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy, đằng nào cũng là bạn bè lâu năm như vậy. Một bên tình bạn, một bên tình yêu, mình làm sao có thể chọn ai bỏ ai được chứ?
Hắn đau khổ giằng xé dữ dội.
Tiểu Bạch hiển nhiên không biết được mớ suy nghĩ lộn xộn rối rắm trong đầu hắn lúc này, nghiêm trang trả lời câu hỏi của hắn: " Bởi vì mình xem đã hiểu rồi."
...
"À, ra là như vậy." Giả Chí Thanh giấu đi vẻ mặt đau khổ giằng xé khi nãy: "Chúng ta về nhà đi."
Ngày hôm sau, thầy giáo Cao Cần kiểm tra bài tập, Giả Chí Thanh là người đầu tiên trúng số.
Giả Chí Thanh thanh thanh giọng nói: "Đó là một chương trình giải trí có rất nhiều người tham gia."
Cao Cần hỏi: "Bao nhiêu người?"
"Nhiều hơn một người, ít hơn một trăm."
Cao Cần ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Tôi trả lương cho cậu nhiều hơn một đồng ít hơn một trăm đồng có được không?"
"..." Giả Chí Thanh nhìn về phía Tiểu Bạch cầu cứu.
Tiểu Bạch trả lời: "Tổng cộng có ba người dẫn chương trình, minh tinh làm khách mời chia làm hai đội, mỗi đội có khoảng năm bảy người."
Cao Cần nhướn mày nhìn Giả Chí Thanh.
Giả Chí Thanh: "Tôi là noi theo gương của Edison." (~ Edison đã thất bại hơn 10,000 lần trước khi phát minh thành công bóng đèn điện. Khi được hỏi làm cách nào để vượt qua những lần thất bại như thế, ông trả lời: "Tôi không thất bại, tôi chỉ khám phá ra 10,000 cách không chế tạo được bóng đèn mà thôi.")
"Edison không có ngủ gục giống cậu."
Giả Chí Thanh trừng mắt nhìn Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lắc đầu nói: "Mình không có nói cậu ngủ gục ở tiệm net."
Giả Chí Thanh làm ra vẻ mặt không thèm tin.
Tiểu Bạch nói tiếp: "Mình chỉ nói cậu vì ngáy quá to bị ông chủ tiệm đuổi ra ngoài thôi."
"..."
""Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" thật ra là một gameshow của các ngôi sao. Các ngôi sao tham dự được chia làm hai đội, do Bát Quái Tiểu Tử làm thủ lĩnh. Người dẫn chương trình thứ nhất là Chung Nghiêu, có điều anh ta hai ngày trước đã ra nước ngoài làm chương trình, có thể sẽ vắng mặt khoảng hai tháng." Cao Cần dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Bất quá đó chỉ là lời tuyên bố chính thức. Sự thật thì do mấy tháng gần đây tỉ suất xem của "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" càng ngày càng giảm, cho nên bọn họ muốn điều chỉnh một chút."
Giả Chí Thanh tự biên tự diễn giải thích: "Cho nên Chung Nghiêu đã bị áp dụng luật bất thành văn rồi."
Cao Cần liếc mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Tiểu Bạch nếu thật có thể làm tăng tỉ suất một lần nữa, chương trình này sẽ là của cậu."
Giả Chí Thanh hạ giọng thở dài nói: "Vậy chính là đội đặc nhiệm cứu hộ khẩn cấp rồi."
Cao Cần nói: "Bất quá nếu không làm được cũng không sao. Đài truyền hình cũng sẽ sắp xếp một chương trình khác."
Giả Chí Thanh lắc đầu nói: "Cho nên tùy tiện ba xạo ba sự một chút cũng được, dù sao cũng là hàng second hand rồi, không cần phải quá nghiêm túc."
"..." Cao Cần đưa tay sờ sờ lông mày: "Tiểu Bạch, cậu ra ngoài một chút đi."
Giả Chí Thanh đi ra theo.
"Cậu ở lại."
Giả Chí Thanh giả bộ không nghe thấy.
"Tiền lương tháng này..."
Giả Chí Thanh xoay người, oán hận đập bàn một cái rầm: "Không nên lúc nào cũng dùng tiền lương để uy hiếp tôi chứ!"
Cao Cần nói: "Tôi uy hiếp cậu, chứng tỏ cậu cũng còn được chút giá trị tàn dư."
(giá trị tàn dư ~ residual value: phần giá trị còn lại sau khi tài sản đã hết thời hạn sử dụng)
Giả Chí Thanh tức giận nói: "Tôi mà là giá trị tàn dư hả?"
Cao Cần nói: "Cậu không phải giá trị tàn dư, cậu chỉ là một chút của giá trị tàn dư. Cơ bản thì, bản thân cậu chẳng có chút giá trị nào."
"CAO CẦN..."
"Ngay từ cái tên cũng có thể thấy được một điều." Cao Cần chậm rãi nói: "Tôi chính là tiền lương cao chức vụ cao đồng thời cần cù cần mẫn. Còn cậu thì khó khăn gian khổ để đạt được cái gọi là thần chí thanh sở cuối cùng cũng chỉ là chuyện nhảm nhí mà thôi."
(thần chí ~ ý thức, trí óc; thanh sở ~ rõ ràng, minh bạch)
"Anh không tổn thương người khác thì sẽ chết hả?"
"Vấn đề này rất nhiều người đã hỏi qua rồi." Cao Cần nói: "Câu trả lời sẽ là không."
"Vậy anh không thể bớt vài câu hại người sao?"
Cao Cần nhìn hắn, cuối cùng cũng nói ra một câu thật lòng: "Bởi vì như vậy sẽ chẳng có gì thú vị nữa."
"... Tôi %¥#@¥*"
/81
|