Giả Chí Thanh: Nỗi đau khổ trong nhung lụa của tôi có ai thấu hiểu được đâu.~.~
Giả Chí Thanh một lần nữa phải nhập viện, có điều lần nằm viện này của hắn thật sự thoải mái vô cùng.
Liên Giác Tu đã đặc biệt sắp xếp một phòng VIP cho riêng hắn, không những tiêu chuẩn có thể so sánh được với khách sạn năm sao, mà về mặt chuyên môn còn được bố trí bác sĩ cùng y tá riêng, túc trực suốt hai mươi bốn giờ. Ngoại trừ Liên phu nhân năm lần bảy lượt đại giá quang lâm, báo hại hắn không thể không âu âu yếm yếm với Liên Giác Tu, cuộc sống của hắn có thể coi là hoàn hảo.
Trong khi đó lịch làm việc của Tiểu Bạch lại càng dày đặc hơn trước. Không chỉ có đài truyền hình mời cậu làm người dẫn chương trình cho một chương trình mới, mà một công ty mì ăn liền cũng theo tiếng lành tìm đến, mời cậu làm đại sứ hình ảnh.
Mặc dù sự nghiệp của Tiểu Bạch đang ngày càng khởi sắc, thế nhưng suy cho cùng cậu vẫn là người mới, rất nhiều chuyện không thể thiếu một người quản lý thay cậu chạy đôn chạy đáo.
Cao Cần mỏi mệt đến mức người ngã ngựa đổ, tới lúc chịu đựng hết nổi, nhịn không được chạy tới bệnh viện, chuẩn bị lôi cái đồ không những đã ăn không uống không ở không mà còn bỏ bê công việc mấy ngày không thấy mặt mũi ra xử lý.
Khi hắn tới nơi, Liên phu nhân đã ở đó rồi.
Giả Chí Thanh thấy hắn bước vào cửa ánh mắt tức thì vô cùng thân thiết, thiếu điều gắn thêm cái phất trần sau đuôi vẫy vẫy.
"Anh." Hắn ngọt ngào gọi.
Cao Cần vốn dĩ thấy chết không sờn cũng phải sởn cả gai ốc.
Liên phu nhân mỉm cười đứng lên nói: "Con đến thăm Chí Thanh à. Con ngồi đi, bác đi rửa táo."
...
Chí Thanh?
Cao Cần nhìn theo bóng dáng Liên phu nhân ra khỏi phòng, có chút bất ngờ. Không nghĩ rằng chỉ mới có mấy ngày không gặp, vậy mà Giả Chí Thanh đã hạ gục thành công mục tiêu rồi?
Cao Cần nói với Giả Chí Thanh: "Bác ấy đối với cậu không tệ."
Giả Chí Thanh đập đầu vào gối khóc lóc kể lể: "Tôi khổ lắm mà."
"Là có ý gì?" Một người hàng ngày chỉ có mỗi việc rung đùi chờ người khác tới hầu hạ mà cũng kêu khổ, vậy hắn mỗi ngày làm việc bán sống bán chết thì nên kêu ca kiểu gì? Số khổ chăng?
Nỗi khổ của Giả Chí Thanh ngay lập tức bay xa tới ba ngàn dặm: "Anh đừng tin bộ dạng hiền từ của bác ấy lúc này, khi người ta vừa đi khỏi, vẻ hiền lành kia ngay lập tức hiện nguyên hình biến thành trùm mafia đó."
Cao Cần không sao tưởng tượng ra được.
Giả Chí Thanh thấy hắn không tin, vội vàng nói tiếp, bộ dạng càng nghiêm trọng hơn: "Thật mà thật mà. Mấy ngày nay ngày nào bác ấy cũng lôi tôi ra dạy dỗ, rằng Liên Giác Tu là mây trời, tôi chỉ là bùn đất. Rằng anh ta là thiên nga bay lượn trên bầu trời, tôi chỉ là con cóc ngồi nhìn đáy giếng. Ôi, nếu mà cứ tiếp tục như vậy, tôi sớm muộn cũng bị mắc chứng tự ti trầm cảm cho coi."
Cao Cần nói: "Tôi lại thấy cậu thích ứng rất tốt mà."
"Đương nhiên rồi, mỗi ngày bác ấy vừa đi khuất, tôi lập tức chạy ngay tới khoa tâm thần nhờ bác sĩ giải độc cho." Giả Chí Thanh ngẩng lên dựa đầu vào tường, dụi dụi hai con mắt ráo hoảnh: "Tôi bây giờ mỗi ngày chỉ có một tia hy vọng duy nhất chính là ngày mai vừa mở mắt ra, sẽ nghe được tin bác ấy về nhà rồi."
Cao Cần nói: "Không chừng bác ấy sẽ mang cậu về cùng."
"..." Giả Chí Thanh giật nẩy mình, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc thì chuyện tôi bị hành hạ tới phát điên đối với anh có lợi gì chứ?"
"Vị trí trợ lý trống rồi, tôi có thể tuyển người mới."
Nhắc tới công việc, ánh mắt Giả Chí Thanh lập tức ngời sáng: "Nếu không thì cho tôi xuất viện đi?" Hắn không tin rằng trong giờ làm việc, Liên phu nhân lại có thể ở bên cạnh ám hắn suốt mười mấy tiếng đồng hồ.
Cao Cần nhướn mày: "Chuyện này cần tôi đồng ý sao?"
"Không cần anh, mà cần Liên Giác Tu đồng ý." Hắn mặt mày lại sa sầm xuống: "Tôi từng nhắc tới mấy lần, đều bị anh ta ậm ờ cho qua. Bệnh viện ở đây lúc thì nói tôi bị ngộ độc thực phẩm, lúc thì nói tôi bị loét bao tử, tóm lại là cho dù không có bệnh cũng phải đá lên đá xuống cho tới khi nào lòi ra vài cái bệnh mới thôi."
Cao Cần lập tức hiểu được ý đồ của Liên Giác Tu.
Có Giả Chí Thanh ở bệnh viện giữ chân Liên phu nhân, tự do của hắn ta đương nhiên được đảm bảo.
Đang nói chuyện, Liên phu nhân đi vào, mang theo túi táo đã được rửa sạch.
Giả Chí Thanh vội vàng nói: "Vừa nãy anh họ nói công ty nhiều việc quá, muốn con sớm xuất viện để giúp một tay."
Liên phu nhân còn chưa kịp nói, Cao Cần đã lên tiếng: "Việc này cũng không gấp. Thủng bao tử là rất nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi nhiều."
...
Liên phu nhân kinh ngạc nhìn Giả Chí Thanh: "Không phải là loét bao tử thôi sao?"
Giả Chí Thanh liếm liếm môi, cố gắng trấn tĩnh nói: "Cũng mới bị thôi ạ, do không cẩn thận nên bị đâm thủng vài lỗ."
Cao Cần từ bệnh viện đi ra, cả cơ thể và tinh thần đều vô cùng sảng khoái.
Tuy rằng trong tay không có người sai bảo cũng hơi mệt một chút, nhưng mà lúc rảnh rỗi cứ chạy tới bệnh viện nhìn tình trạng thê thảm của Giả Chí Thanh là tinh thần phấn chấn trở lại ngay tức khắc. So sánh sự vui thú của thể xác và vui thú của tinh thần, hắn quyết định tạm thời gác chuyện tuyển người lại.
Chương trình giải trí của Tiểu Bạch cuối cùng cũng khai mạc, có tên là "Phòng Khách Của Tiểu Bạch".
Đối với một người mới toanh chỉ vừa ra mắt chưa đến một năm, có được một chương trình mang tên của chính mình tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Ở đài truyền hình NCC, thậm chí trong toàn giới giải trí, cậu đã lập được một kỷ lục hoàn toàn mới. Hơn nữa điều đáng nói chính là, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, kỷ lục này khó lòng bị phá vỡ. Bởi vậy đây quả là một sự kiện khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
Cũng như Tiêu Phúc Bình ra mắt gần mười bảy năm trời, mới có được một chương trình riêng mang tên mình chính là "Phúc Bình Và Chuyện Trong Nhà Ngoài Phố", còn Chung Nghiêu và Lê Mặc cho tới bây giờ vẫn chưa đạt được.
Một chương trình được đặt tên theo người dẫn chương trình, điểm khác biệt so với các chương trình bình thường nằm ở chỗ, nó sẽ cùng sống cùng chết với người dẫn chương trình đó. Một khi không được chú ý, chương trình ngay lập tức sẽ bị dừng lại. Chuyện nửa chừng đổi người dẫn chương trình như "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" sẽ không bao giờ xảy ra trong trường hợp này.
Với đài truyền hình mà nói, đây quả là một quyết định mạo hiểm, nhưng đồng thời cũng thể hiện được sức hút và bản lĩnh của người dẫn chương trình.
Cao Cần tuy rằng trước đó thông qua tin tức nội bộ đã biết được đài truyền hình muốn tập trung phát triển Tiểu Bạch, thế nhưng cũng không ngờ được mức độ tập trung bồi dưỡng lại mạnh tay đến như vậy.
Hắn và Mã Thụy đã cùng nhau phân tích qua vấn đề này. Cuối cùng cho ra kết luận, Tiểu Bạch lúc ra mắt đã chớp được thời cơ quá tốt.
Bởi vì lúc ban đầu Tiểu Bạch vì làm thế thân cho La Bội Giác nên mới xuất hiện. Không bàn tới nguyên nhân vì sao cậu lại được chọn để thế vai, trong mắt của đại đa số, cậu chính là tài năng mới được NCC đưa lên để thay cho La Bội Giác.
La Bội Giác hiện giờ lại đang ở BLX một lần nữa hô mưa gọi gió ầm ĩ, chuyện này đối với các vị bô lão NCC ngày xưa đã toàn tâm toàn ý đuổi hắn đi quả là một đả kích rất lớn. Cho nên bọn họ quyết định ăn miếng trả miếng, sử dụng Tiểu Bạch để lật đổ hắn, để chứng minh rằng phản bội NCC là một quyết định cực kỳ sai lầm. Chính vì vậy nên con đường thăng tiến của Tiểu Bạch mới được bằng phẳng như thế, thuận lợi như thế, thần tốc đến thế.
Đương nhiên, nếu như Tiểu Bạch phụ tâm ý của các vị bô lão, tốc độ đày vào lãnh cung hẳn cũng tuyệt đối không chậm hơn lúc này.
Mã Thụy suy nghĩ thật lâu, nói: "Tôi thấy, chương trình này không đúng thời điểm cho lắm."
Cao Cần chẳng hề thấy lạ khi nghe hắn ta nói vậy, bởi vì trong phần lớn thời gian, Mã Thụy luôn luôn là một người phòng thủ kín kẽ, đánh chậm thắng chắc, tuy không dễ kiếm được món lợi lớn, nhưng cũng không dễ phạm sai lầm.
"Tiểu Bạch nền móng còn chưa vững, thoáng một cái danh tiếng đã nổi tới tận đỉnh, một khi ngã xuống, chỉ sợ rằng đối với tài năng hay tâm lý của cậu ta, đều phải chịu đả kích rất lớn."
Cao Cần nói: "Lần này tôi không đồng ý."
Mã Thụy cũng chẳng hề ngạc nhiên. Bởi vì, nếu như hắn là chuyên gia phòng thủ, thì Cao Cần đúng là tiền đạo tấn công. Tinh thần mạo hiểm của cậu ta lúc nào cũng tràn trề.
""Nam Nhân Lệ" sắp sửa được công chiếu. Vai diễn lần này của Tiểu Bạch rất dễ lấy lòng khán giả, tuy rằng diễn xuất và thời gian xuất hiện đều thua Nhan Túc Ngang hay Trần Đức Chương, thế nhưng chuyện cậu ta sẽ được chú ý là điều chắc chắn. Thêm nữa vào thời điểm này, cậu ta dù dẫn chương trình giải trí nào, cũng đều thu được tỉ suất không thua kém ai. Huống chi, từ lúc ra mắt cho tới bây giờ, tỉ suất các chương trình giải trí có cậu ta tham gia chưa bao giờ làm cho người ta phải lo lắng."
"Đây mới là chuyện làm cho người ta lo lắng nhất. Một tương lai quá mức tốt đẹp lúc nào cũng tiềm ẩn muôn vàn nguy cơ."
"Tôi thấy đáng để đánh cược một lần." Nói đến đây, Cao Cần ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Huống hồ, nếu chẳng may chương trình lần này thật sự thất bại, vậy thì cậu ta vẫn còn có điện ảnh để phát triển, hoặc vẫn có khả năng chuyển qua phim truyền hình. Chỉ cần giữ vững phong độ thì việc quay lại chinh phục giới giải trí cũng không phải là chuyện khó."
Mã Thụy liếc mắt nhìn hắn: "Cậu nói thì dễ lắm."
"Lãng phí cơ hội là thiếu đạo đức."
Mã Thụy trầm ngâm nói: "Có điều cơ hội lần này quả thật rất tốt."
Khóe môi Cao Cần khẽ nhếch.
Bởi vì phải đối đầu với La Bội Giác, cho nên thời gian phát sóng của chương trình đương nhiên cũng được sắp xếp vào giờ tốt nhất.
Thế nên "Phòng Khách Của Tiểu Bạch" vừa mới ra mắt đã được phát sóng vào tối chủ nhật lúc chín giờ. Người cùng hợp tác với Tiểu Bạch chính là ngôi sao ca nhạc – điện ảnh Lâm Bích Vi.
Lâm Bích Vi ra mắt cũng chưa tới hai năm, tuy rằng không phải mới toanh như Tiểu Bạch, nhưng cũng là một tên tuổi mới. Chuyện hiếm có chính là, cô ta tuy chỉ mới ra mắt có hai năm, thế nhưng số lượng bạn trai tin đồn đã lên tới tận hai chữ số.
Chương trình còn chưa có phát sóng, giới truyền thông đã dậy sóng vì tin đồn.
Nếu so về số lượng, bạn trai tin đồn của Tiểu Bạch còn thua xa Lâm Bích Vi, thế nhưng nếu so về chất lượng, không thể nghi ngờ Tiểu Bạch đang chiếm ưu thế quá lớn. Bất kể là Phong Á Luân hay Nhan Túc Ngang, đem ra so sánh cũng đều là những nhân vật lấy một chọi mười.
Thế cho nên giới truyền thông cực kỳ ước ao khát khao mong đợi cặp đôi tai tiếng này sẽ có những cuộc chạm trán nảy lửa.
Đương nhiên Tiểu Bạch đối với những thứ tin đồn thất thiệt thế này trước giờ chưa từng quan tâm đến. Chuyện làm cậu vui sướng nhất chính là, thứ bảy này Nhan Túc Ngang cuối cùng cũng thu xếp được chút thời gian, cùng cậu đi tới cô nhi viện thăm hai chị em nọ.
Cậu vốn là muốn rủ thêm vài người nữa đi cùng, thế nhưng Giả Chí Thanh vẫn còn đang nằm viện, Liên Giác Tu đang bận rộn làm hậu kỳ cho phim. Cao Cần thì khỏi phải nói, bận rộn tới nỗi gót chân cũng không chạm đất, nên anh ấy đương nhiên chẳng hề muốn nhắc đến.
Nhan Túc Ngang cầu còn không được, sớm tinh mơ đã tung ta tung tăng chạy tới dưới lầu nhà cậu đứng đợi.
Vì chuyến viếng thăm lần này, Tiểu Bạch đã đặc biệt chuẩn bị kỹ. Trái cây, đồ ăn vặt, sách giáo khoa cái nào cũng mua một cặp.
Nhan Túc Ngang thì mua đồ chơi thể thao, dụng cụ nướng thịt và một ít thức ăn.
Vì tránh né tai mắt của phóng viên, hắn đã cố ý thay bằng một chiếc Land Rover mini bình thường.
Xe mới chạy chưa được bao lâu, điện thoại di động của Tiểu Bạch đã nhấp nháy số của Giả Chí Thanh gọi tới.
Tiểu Bạch tiếp điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng thì thào nhỏ xíu.
Giả Chí Thanh ở đầu dây cầu cứu: "Cậu mau mau tới thăm mình đi. Có cậu, cuộc sống của mình ít nhiều gì cũng đỡ khổ hơn."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà hôm nay mình đi tới cô nhi viện, không thể thăm cậu được."
"Đợi mình xuất viện xong, mình sẽ đi với cậu mỗi ngày. Chỗ nào cũng đi hết."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà..."
Cậu còn chưa nói xong, điện thoại di động đã bị Nhan Túc Ngang đoạt lấy: "Xin chào, Nhan Túc Ngang đây."
...
Giọng nói ở đầu dây bên kia tắc nghẹn khoảng mười giây đồng hồ, sau đó mới chầm chậm cất tiếng: "Chúc hai người thuận buồm xuôi gió, đi chơi vui vẻ."
Giả Chí Thanh một lần nữa phải nhập viện, có điều lần nằm viện này của hắn thật sự thoải mái vô cùng.
Liên Giác Tu đã đặc biệt sắp xếp một phòng VIP cho riêng hắn, không những tiêu chuẩn có thể so sánh được với khách sạn năm sao, mà về mặt chuyên môn còn được bố trí bác sĩ cùng y tá riêng, túc trực suốt hai mươi bốn giờ. Ngoại trừ Liên phu nhân năm lần bảy lượt đại giá quang lâm, báo hại hắn không thể không âu âu yếm yếm với Liên Giác Tu, cuộc sống của hắn có thể coi là hoàn hảo.
Trong khi đó lịch làm việc của Tiểu Bạch lại càng dày đặc hơn trước. Không chỉ có đài truyền hình mời cậu làm người dẫn chương trình cho một chương trình mới, mà một công ty mì ăn liền cũng theo tiếng lành tìm đến, mời cậu làm đại sứ hình ảnh.
Mặc dù sự nghiệp của Tiểu Bạch đang ngày càng khởi sắc, thế nhưng suy cho cùng cậu vẫn là người mới, rất nhiều chuyện không thể thiếu một người quản lý thay cậu chạy đôn chạy đáo.
Cao Cần mỏi mệt đến mức người ngã ngựa đổ, tới lúc chịu đựng hết nổi, nhịn không được chạy tới bệnh viện, chuẩn bị lôi cái đồ không những đã ăn không uống không ở không mà còn bỏ bê công việc mấy ngày không thấy mặt mũi ra xử lý.
Khi hắn tới nơi, Liên phu nhân đã ở đó rồi.
Giả Chí Thanh thấy hắn bước vào cửa ánh mắt tức thì vô cùng thân thiết, thiếu điều gắn thêm cái phất trần sau đuôi vẫy vẫy.
"Anh." Hắn ngọt ngào gọi.
Cao Cần vốn dĩ thấy chết không sờn cũng phải sởn cả gai ốc.
Liên phu nhân mỉm cười đứng lên nói: "Con đến thăm Chí Thanh à. Con ngồi đi, bác đi rửa táo."
...
Chí Thanh?
Cao Cần nhìn theo bóng dáng Liên phu nhân ra khỏi phòng, có chút bất ngờ. Không nghĩ rằng chỉ mới có mấy ngày không gặp, vậy mà Giả Chí Thanh đã hạ gục thành công mục tiêu rồi?
Cao Cần nói với Giả Chí Thanh: "Bác ấy đối với cậu không tệ."
Giả Chí Thanh đập đầu vào gối khóc lóc kể lể: "Tôi khổ lắm mà."
"Là có ý gì?" Một người hàng ngày chỉ có mỗi việc rung đùi chờ người khác tới hầu hạ mà cũng kêu khổ, vậy hắn mỗi ngày làm việc bán sống bán chết thì nên kêu ca kiểu gì? Số khổ chăng?
Nỗi khổ của Giả Chí Thanh ngay lập tức bay xa tới ba ngàn dặm: "Anh đừng tin bộ dạng hiền từ của bác ấy lúc này, khi người ta vừa đi khỏi, vẻ hiền lành kia ngay lập tức hiện nguyên hình biến thành trùm mafia đó."
Cao Cần không sao tưởng tượng ra được.
Giả Chí Thanh thấy hắn không tin, vội vàng nói tiếp, bộ dạng càng nghiêm trọng hơn: "Thật mà thật mà. Mấy ngày nay ngày nào bác ấy cũng lôi tôi ra dạy dỗ, rằng Liên Giác Tu là mây trời, tôi chỉ là bùn đất. Rằng anh ta là thiên nga bay lượn trên bầu trời, tôi chỉ là con cóc ngồi nhìn đáy giếng. Ôi, nếu mà cứ tiếp tục như vậy, tôi sớm muộn cũng bị mắc chứng tự ti trầm cảm cho coi."
Cao Cần nói: "Tôi lại thấy cậu thích ứng rất tốt mà."
"Đương nhiên rồi, mỗi ngày bác ấy vừa đi khuất, tôi lập tức chạy ngay tới khoa tâm thần nhờ bác sĩ giải độc cho." Giả Chí Thanh ngẩng lên dựa đầu vào tường, dụi dụi hai con mắt ráo hoảnh: "Tôi bây giờ mỗi ngày chỉ có một tia hy vọng duy nhất chính là ngày mai vừa mở mắt ra, sẽ nghe được tin bác ấy về nhà rồi."
Cao Cần nói: "Không chừng bác ấy sẽ mang cậu về cùng."
"..." Giả Chí Thanh giật nẩy mình, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc thì chuyện tôi bị hành hạ tới phát điên đối với anh có lợi gì chứ?"
"Vị trí trợ lý trống rồi, tôi có thể tuyển người mới."
Nhắc tới công việc, ánh mắt Giả Chí Thanh lập tức ngời sáng: "Nếu không thì cho tôi xuất viện đi?" Hắn không tin rằng trong giờ làm việc, Liên phu nhân lại có thể ở bên cạnh ám hắn suốt mười mấy tiếng đồng hồ.
Cao Cần nhướn mày: "Chuyện này cần tôi đồng ý sao?"
"Không cần anh, mà cần Liên Giác Tu đồng ý." Hắn mặt mày lại sa sầm xuống: "Tôi từng nhắc tới mấy lần, đều bị anh ta ậm ờ cho qua. Bệnh viện ở đây lúc thì nói tôi bị ngộ độc thực phẩm, lúc thì nói tôi bị loét bao tử, tóm lại là cho dù không có bệnh cũng phải đá lên đá xuống cho tới khi nào lòi ra vài cái bệnh mới thôi."
Cao Cần lập tức hiểu được ý đồ của Liên Giác Tu.
Có Giả Chí Thanh ở bệnh viện giữ chân Liên phu nhân, tự do của hắn ta đương nhiên được đảm bảo.
Đang nói chuyện, Liên phu nhân đi vào, mang theo túi táo đã được rửa sạch.
Giả Chí Thanh vội vàng nói: "Vừa nãy anh họ nói công ty nhiều việc quá, muốn con sớm xuất viện để giúp một tay."
Liên phu nhân còn chưa kịp nói, Cao Cần đã lên tiếng: "Việc này cũng không gấp. Thủng bao tử là rất nghiêm trọng, cần phải nghỉ ngơi nhiều."
...
Liên phu nhân kinh ngạc nhìn Giả Chí Thanh: "Không phải là loét bao tử thôi sao?"
Giả Chí Thanh liếm liếm môi, cố gắng trấn tĩnh nói: "Cũng mới bị thôi ạ, do không cẩn thận nên bị đâm thủng vài lỗ."
Cao Cần từ bệnh viện đi ra, cả cơ thể và tinh thần đều vô cùng sảng khoái.
Tuy rằng trong tay không có người sai bảo cũng hơi mệt một chút, nhưng mà lúc rảnh rỗi cứ chạy tới bệnh viện nhìn tình trạng thê thảm của Giả Chí Thanh là tinh thần phấn chấn trở lại ngay tức khắc. So sánh sự vui thú của thể xác và vui thú của tinh thần, hắn quyết định tạm thời gác chuyện tuyển người lại.
Chương trình giải trí của Tiểu Bạch cuối cùng cũng khai mạc, có tên là "Phòng Khách Của Tiểu Bạch".
Đối với một người mới toanh chỉ vừa ra mắt chưa đến một năm, có được một chương trình mang tên của chính mình tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Ở đài truyền hình NCC, thậm chí trong toàn giới giải trí, cậu đã lập được một kỷ lục hoàn toàn mới. Hơn nữa điều đáng nói chính là, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, kỷ lục này khó lòng bị phá vỡ. Bởi vậy đây quả là một sự kiện khiến cho người ta phải mở rộng tầm mắt.
Cũng như Tiêu Phúc Bình ra mắt gần mười bảy năm trời, mới có được một chương trình riêng mang tên mình chính là "Phúc Bình Và Chuyện Trong Nhà Ngoài Phố", còn Chung Nghiêu và Lê Mặc cho tới bây giờ vẫn chưa đạt được.
Một chương trình được đặt tên theo người dẫn chương trình, điểm khác biệt so với các chương trình bình thường nằm ở chỗ, nó sẽ cùng sống cùng chết với người dẫn chương trình đó. Một khi không được chú ý, chương trình ngay lập tức sẽ bị dừng lại. Chuyện nửa chừng đổi người dẫn chương trình như "Núi Cao Còn Có Núi Cao Hơn" sẽ không bao giờ xảy ra trong trường hợp này.
Với đài truyền hình mà nói, đây quả là một quyết định mạo hiểm, nhưng đồng thời cũng thể hiện được sức hút và bản lĩnh của người dẫn chương trình.
Cao Cần tuy rằng trước đó thông qua tin tức nội bộ đã biết được đài truyền hình muốn tập trung phát triển Tiểu Bạch, thế nhưng cũng không ngờ được mức độ tập trung bồi dưỡng lại mạnh tay đến như vậy.
Hắn và Mã Thụy đã cùng nhau phân tích qua vấn đề này. Cuối cùng cho ra kết luận, Tiểu Bạch lúc ra mắt đã chớp được thời cơ quá tốt.
Bởi vì lúc ban đầu Tiểu Bạch vì làm thế thân cho La Bội Giác nên mới xuất hiện. Không bàn tới nguyên nhân vì sao cậu lại được chọn để thế vai, trong mắt của đại đa số, cậu chính là tài năng mới được NCC đưa lên để thay cho La Bội Giác.
La Bội Giác hiện giờ lại đang ở BLX một lần nữa hô mưa gọi gió ầm ĩ, chuyện này đối với các vị bô lão NCC ngày xưa đã toàn tâm toàn ý đuổi hắn đi quả là một đả kích rất lớn. Cho nên bọn họ quyết định ăn miếng trả miếng, sử dụng Tiểu Bạch để lật đổ hắn, để chứng minh rằng phản bội NCC là một quyết định cực kỳ sai lầm. Chính vì vậy nên con đường thăng tiến của Tiểu Bạch mới được bằng phẳng như thế, thuận lợi như thế, thần tốc đến thế.
Đương nhiên, nếu như Tiểu Bạch phụ tâm ý của các vị bô lão, tốc độ đày vào lãnh cung hẳn cũng tuyệt đối không chậm hơn lúc này.
Mã Thụy suy nghĩ thật lâu, nói: "Tôi thấy, chương trình này không đúng thời điểm cho lắm."
Cao Cần chẳng hề thấy lạ khi nghe hắn ta nói vậy, bởi vì trong phần lớn thời gian, Mã Thụy luôn luôn là một người phòng thủ kín kẽ, đánh chậm thắng chắc, tuy không dễ kiếm được món lợi lớn, nhưng cũng không dễ phạm sai lầm.
"Tiểu Bạch nền móng còn chưa vững, thoáng một cái danh tiếng đã nổi tới tận đỉnh, một khi ngã xuống, chỉ sợ rằng đối với tài năng hay tâm lý của cậu ta, đều phải chịu đả kích rất lớn."
Cao Cần nói: "Lần này tôi không đồng ý."
Mã Thụy cũng chẳng hề ngạc nhiên. Bởi vì, nếu như hắn là chuyên gia phòng thủ, thì Cao Cần đúng là tiền đạo tấn công. Tinh thần mạo hiểm của cậu ta lúc nào cũng tràn trề.
""Nam Nhân Lệ" sắp sửa được công chiếu. Vai diễn lần này của Tiểu Bạch rất dễ lấy lòng khán giả, tuy rằng diễn xuất và thời gian xuất hiện đều thua Nhan Túc Ngang hay Trần Đức Chương, thế nhưng chuyện cậu ta sẽ được chú ý là điều chắc chắn. Thêm nữa vào thời điểm này, cậu ta dù dẫn chương trình giải trí nào, cũng đều thu được tỉ suất không thua kém ai. Huống chi, từ lúc ra mắt cho tới bây giờ, tỉ suất các chương trình giải trí có cậu ta tham gia chưa bao giờ làm cho người ta phải lo lắng."
"Đây mới là chuyện làm cho người ta lo lắng nhất. Một tương lai quá mức tốt đẹp lúc nào cũng tiềm ẩn muôn vàn nguy cơ."
"Tôi thấy đáng để đánh cược một lần." Nói đến đây, Cao Cần ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Huống hồ, nếu chẳng may chương trình lần này thật sự thất bại, vậy thì cậu ta vẫn còn có điện ảnh để phát triển, hoặc vẫn có khả năng chuyển qua phim truyền hình. Chỉ cần giữ vững phong độ thì việc quay lại chinh phục giới giải trí cũng không phải là chuyện khó."
Mã Thụy liếc mắt nhìn hắn: "Cậu nói thì dễ lắm."
"Lãng phí cơ hội là thiếu đạo đức."
Mã Thụy trầm ngâm nói: "Có điều cơ hội lần này quả thật rất tốt."
Khóe môi Cao Cần khẽ nhếch.
Bởi vì phải đối đầu với La Bội Giác, cho nên thời gian phát sóng của chương trình đương nhiên cũng được sắp xếp vào giờ tốt nhất.
Thế nên "Phòng Khách Của Tiểu Bạch" vừa mới ra mắt đã được phát sóng vào tối chủ nhật lúc chín giờ. Người cùng hợp tác với Tiểu Bạch chính là ngôi sao ca nhạc – điện ảnh Lâm Bích Vi.
Lâm Bích Vi ra mắt cũng chưa tới hai năm, tuy rằng không phải mới toanh như Tiểu Bạch, nhưng cũng là một tên tuổi mới. Chuyện hiếm có chính là, cô ta tuy chỉ mới ra mắt có hai năm, thế nhưng số lượng bạn trai tin đồn đã lên tới tận hai chữ số.
Chương trình còn chưa có phát sóng, giới truyền thông đã dậy sóng vì tin đồn.
Nếu so về số lượng, bạn trai tin đồn của Tiểu Bạch còn thua xa Lâm Bích Vi, thế nhưng nếu so về chất lượng, không thể nghi ngờ Tiểu Bạch đang chiếm ưu thế quá lớn. Bất kể là Phong Á Luân hay Nhan Túc Ngang, đem ra so sánh cũng đều là những nhân vật lấy một chọi mười.
Thế cho nên giới truyền thông cực kỳ ước ao khát khao mong đợi cặp đôi tai tiếng này sẽ có những cuộc chạm trán nảy lửa.
Đương nhiên Tiểu Bạch đối với những thứ tin đồn thất thiệt thế này trước giờ chưa từng quan tâm đến. Chuyện làm cậu vui sướng nhất chính là, thứ bảy này Nhan Túc Ngang cuối cùng cũng thu xếp được chút thời gian, cùng cậu đi tới cô nhi viện thăm hai chị em nọ.
Cậu vốn là muốn rủ thêm vài người nữa đi cùng, thế nhưng Giả Chí Thanh vẫn còn đang nằm viện, Liên Giác Tu đang bận rộn làm hậu kỳ cho phim. Cao Cần thì khỏi phải nói, bận rộn tới nỗi gót chân cũng không chạm đất, nên anh ấy đương nhiên chẳng hề muốn nhắc đến.
Nhan Túc Ngang cầu còn không được, sớm tinh mơ đã tung ta tung tăng chạy tới dưới lầu nhà cậu đứng đợi.
Vì chuyến viếng thăm lần này, Tiểu Bạch đã đặc biệt chuẩn bị kỹ. Trái cây, đồ ăn vặt, sách giáo khoa cái nào cũng mua một cặp.
Nhan Túc Ngang thì mua đồ chơi thể thao, dụng cụ nướng thịt và một ít thức ăn.
Vì tránh né tai mắt của phóng viên, hắn đã cố ý thay bằng một chiếc Land Rover mini bình thường.
Xe mới chạy chưa được bao lâu, điện thoại di động của Tiểu Bạch đã nhấp nháy số của Giả Chí Thanh gọi tới.
Tiểu Bạch tiếp điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng thì thào nhỏ xíu.
Giả Chí Thanh ở đầu dây cầu cứu: "Cậu mau mau tới thăm mình đi. Có cậu, cuộc sống của mình ít nhiều gì cũng đỡ khổ hơn."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà hôm nay mình đi tới cô nhi viện, không thể thăm cậu được."
"Đợi mình xuất viện xong, mình sẽ đi với cậu mỗi ngày. Chỗ nào cũng đi hết."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà..."
Cậu còn chưa nói xong, điện thoại di động đã bị Nhan Túc Ngang đoạt lấy: "Xin chào, Nhan Túc Ngang đây."
...
Giọng nói ở đầu dây bên kia tắc nghẹn khoảng mười giây đồng hồ, sau đó mới chầm chậm cất tiếng: "Chúc hai người thuận buồm xuôi gió, đi chơi vui vẻ."
/81
|