Đại Thần: Bột mì chính là tiền, thịt chính là tiền, củi gạo mắm muối cũng tiền không đó.
~.~
Nhan Túc Ngang hạnh phúc ngất ngây chở Tiểu Bạch về nhà. Đã từng, nhà đối với hắn chẳng qua chỉ là một nơi để ở mà thôi, nhưng bắt đầu từ hôm nay trở đi, nhà của hắn có thể sử dụng từ home để hình dung, không chỉ là house nữa.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu lỡ như chuyện hắn và Tiểu Bạch sống chung bị phóng viên phanh phui được, bọn họ cứ việc sử dụng từ tổ uyên ương để miêu tả về nhà của hắn đi.
Tổ uyên ương, tổ uyên ương...
Hắn nghĩ, kỳ thực, bọn chó săn cũng không phải lúc nào cũng xấu, ít ra ở phương diện lựa chọn từ ngữ, cũng có thể xem là độc đáo.
Xe chậm rãi chạy vào ga ra.
Tiểu Bạch tò mò nhìn cái ga ra cao hai tầng lầu lớn gấp ba lần nhà cậu.
Ngoài chiếc xe Land Rover đi cô nhi viện lần trước, còn có một chiếc RV và một chiếc Rolls-Royce màu đen.
Nhan Túc Ngang giải thích: "RV dùng khi đi đóng phim ở xa, Rolls-Royce thông thường để lái đi các buổi lễ trao giải hay các tiệc trang trọng này nọ." Trên thực tế, hắn thích nhất vẫn là chiếc Lamborghini.
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà hàng năm phải đóng phí rất nhiều phải không?"
Từ khi Giả Chí Thanh học lái xe xong, sau đó Ematto đã đặc biệt trang bị một chiếc xe riêng, tâm trí của cậu toàn bộ xoay quanh vấn đề chi phí xăng dầu và tiền bảo hiểm các loại. Tuy rằng tiền có thể thanh toán lại được, thế nhưng cái chi phí đụng một chút cũng tốn tới hai ba con số không này vẫn làm cho cậu sợ hãi trong lòng.
Nhan Túc Ngang sửng sốt: "Ừ thì, công ty cũng chi trả một phần." Hắn cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt của Tiểu Bạch: "Nếu như em không thích, anh có thể bán đi vài chiếc." Ừ, nếu không còn cách nào khác, đành phải hy sinh Land Rover vậy. Ai bảo mày thường ngày ít làm việc nhất, lại ngủ nhiều nhất làm gì.
Tiểu Bạch ngạc nhiên: "Vì sao?"
Nhan Túc Ngang chớp thời cơ bày tỏ: "Bởi vì em trong lòng anh mới là quan trọng nhất."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà đó là cuộc sống của anh, anh không cần phải vì em mà thay đổi." Cậu tiết kiệm là vì cần tiền để mua lại tiệm thịt heo, còn Nhan Túc Ngang đối với tiệm thịt heo chắc không có ý đồ gì chứ?
Đây mới đúng là Tiểu Bạch nhà hắn.
Lúc nào cũng rộng lượng hiền hòa hiểu ý người khác một cách tự nhiên không toan tính.
Nhan Túc Ngang cảm thấy vô cùng may mắn không gì sánh được vì mình đã tiên hạ thủ vi cường, đem cậu trói chặt ở bên người, không cho người nào khác dòm ngó.
Tiểu Bạch xuống xe, vừa định cầm lấy hành lý, đã bị bàn tay to lớn của Nhan Túc Ngang giành lấy, xách đi.
"Thực ra em có thể tự xách được mà." Tiểu Bạch cảm thấy hơi áy náy.
Nhan Túc Ngang thở dài vuốt tóc cậu: "Tiểu Bạch à, em nên bắt đầu tập thôi không khách khí với anh đi."
...
Tiểu Bạch ngơ ngác chớp chớp mắt. Khách khí không phải là phép lịch sự sao? Vì sao không cần khách khí?
Nhan Túc Ngang suy nghĩ một chút, tìm được một lý do tương đối dễ tiếp thu: "Bởi vì sau này chúng ta sớm chiều gặp mặt, ngày đêm sống chung với nhau. Nếu mà em vẫn tiếp tục khách khí như thế, vậy thì quá lạnh lùng rồi."
Tiểu Bạch chợt nói: "Ý của anh có phải là, muốn em đối với anh cũng giống như với Giả Chí Thanh không?"
...
Nhan Túc Ngang trong đầu âm thầm đem Giả Chí Thanh ra lăng trì hai lần xong, rồi mới mỉm cười nói: "Không, ít ra phải cao hơn cậu ấy một bậc."
Nhà Nhan Túc Ngang là một căn hộ hai tầng, có sáu phòng ba sảnh.
Vậy cho nên vấn đề đau đầu nhất của hắn lúc này chính là, làm sao có thể đem năm phòng ngủ còn lại toàn bộ biến mất.
Đi vào nhà, câu nói đầu tiên của hắn chính là: "Phòng của anh ở trên lầu."
Tiểu Bạch quay đầu, mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn.
Cảm giác bứt rứt trong lòng Nhan Túc Ngang ngay lập tức xìu xuống. Tiểu Bạch tin tưởng hắn như thế, hắn không thể cứ mơ mơ hồ hồ lừa gạt cậu được. Hắn cố gắng nén lại lang sói trong lòng đang tru gào muốn thoát ra ngoài, trấn định nói: "Phòng của em ở kế bên." Đằng nào thì cũng được sống chung dưới một mái nhà. Thời gian vẫn còn nhiều, không cần phải ngay lập tức tranh giành từng giây từng phút như thế. Hắn không ngừng dùng lời lẽ yếu ớt tự an ủi vỗ về trái tim trống rỗng mất mát gần như muốn nổ tung của mình.
Đưa Tiểu Bạch vào phòng, rồi lại giới thiệu các thiết bị trong nhà xong, Nhan Túc Ngang cuối cùng cũng kéo lê cái nội tâm đang xung đột như nước với lửa trở về phòng.
Trong lúc tắm, trong đầu hắn không ngừng tái hiện hình ảnh Tiểu Bạch và hắn cùng nhau triền miên trong xe. Thế cho nên lần tắm rửa này cực kỳ kéo dài, cho đến khi hắn ra ngoài, kim đồng hồ đeo tay đã chỉ muời hai giờ.
Tiểu Bạch hẳn là chưa có sắp xếp quần áo xong đâu.
Hắn ôm ấp hy vọng sẽ gặp may len lén mò tới trước cửa phòng Tiểu Bạch.
Cửa phòng không ngờ lại chỉ khép hờ.
Nhan Túc Ngang nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Bên trong vẫn im ắng, không có gì đáp lại.
Hắn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, đẩy cửa bước vào.
Trên chiếc giường lớn màu xanh sẫm, Tiểu Bạch đang ngủ ngon lành.
Nhan Túc Ngang đi đến bên giường, nhìn Tiểu Bạch say ngủ giống hệt đứa trẻ khả ái ngây thơ, tình cảm dịu dàng cứ như mưa phùn rả rích gieo rắc không ngừng.
Có điều...
Hắn đột nhiên nghĩ tới, Tiểu Bạch ngủ đều không đóng cửa như thế sao?
Vậy Giả Chí Thanh chẳng phải là đã sớm nhìn thấy tư thế ngủ của Tiểu Bạch rồi?
Mưa phùn rả rích ngay lập tức biến thành mưa bão ầm ầm.
Ngày hôm sau.
Lúc Nhan Túc Ngang trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, đã nghe thấy từ trong phòng khách trước giờ vốn vắng lặng vang lên tiếng nói cười đứt quãng.
Hắn vươn tay lấy đồng hồ xem, bảy giờ bốn mươi hai phút.
Hắn đứng dậy, rửa mặt qua loa, sau đó vẫn mặc đồ tắm đi tới cạnh lan can lầu hai, từ trên cao nhìn xuống thấy đám người đang cười nói ngồi trên sô pha, ngay lập tức nét tươi cười trở nên cứng đờ.
Tiểu Bạch ngẩng đầu, nhìn hắn nói: "Anh dậy rồi à."
Nhan Túc Ngang mỉm cười, tỏ vẻ thương tiếc không cần nói cũng hiểu: "Em ngày hôm qua đã mệt muốn chết rồi phải không? Hôm nay sao lại dậy sớm quá như thế?" Mấy người đã muốn tới nghe ngóng tin tức, nếu mà hắn không tung chút hỏa mù, vậy sẽ vô cùng có lỗi với khán giả mới sáng tinh mơ đã bỏ công chạy tới xem rồi.
...
Mệt muốn chết? Mệt muốn chết?
Giả Chí Thanh lo lắng níu lấy tay áo Cao Cần.
Mắt Cao Cần nheo lại, dường như muốn điều tra thứ gì đó từ mặt của Nhan Túc Ngang.
Tiểu Bạch hoàn toàn không hiểu cơn sóng ngầm hung hãn giữa ba người đang có mặt ở đây, ngoan ngoãn trả lời: "Tốt lắm, chỉ là thấy hơi đau lưng một chút." Đại khái đã ngủ quen giường ở nhà cậu rồi, bỗng chốc đổi sang chỗ ngủ khác, làm cho cậu chưa kịp thích ứng.
...
Đau lưng? Đau lưng?
Giả Chí Thanh nắm lấy tay áo của Cao Cần vò thành một cục.
Nhan Túc Ngang nụ cười càng đắc ý: "Chuyện như vậy, tập quen sẽ tốt thôi."
Tiểu Bạch dịu dàng gật gật đầu: "Anh trước tiên đi xuống ăn sáng đi. Em hồi sáng thấy trong tủ lạnh còn một ít bột mì và rau cải, nên thuận tiện đã làm một ít bánh canh rồi."
...
Bánh canh? Bánh canh?
Đó vốn là đặc quyền của mình mà.
Giả Chí Thanh kéo kéo tay áo Cao Cần, đang chuẩn bị đưa lên miệng cắn xé, có điều chưa được nửa đường đột nhiên xuất hiện một cái hột quẹt, lạnh lùng chắn giữa răng hắn và cái tay áo.
Giả Chí Thanh ngẩng đầu nhìn nụ cười lạnh của Cao Cần, vô cùng biết điều buông tay áo ra, không hề run sợ cầm đống tạp chí để trên bàn bắt đầu mở ra xem.
Cao Cần mỉm cười hỏi Tiểu Bạch: "Nhan Túc Ngang ở trên lầu kế phòng cậu hả?"
Tiểu Bạch không đợi Nhan Túc Ngang ngăn cản, đã thành thành thực thực trả lời: "Kế bên."
Cao Cần nhướn mày nhìn Nhan Túc Ngang. Nhìn xem, bộ mặt thật bị vạch trần quá dễ dàng.
Nhan Túc Ngang mặt không biểu tình từ trên lầu đi xuống.
Cao Cần đột nhiên thốt lên một câu: "T-shirt không cổ quần đùi bên ngoài khoác áo choàng tắm đang rất mốt hả?"
...
Nhan Túc Ngang bình thản ung dung cởi áo choàng tắm ra.
Giả Chí Thanh ngây người sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu ra được ý tứ trong đó, ở bên cạnh cười lăn cười bò.
Nhan Túc Ngang âm u hỏi thăm: "Chuyện gì mà cười vui như vậy?"
Tiếng cười của Giả Chí Thanh dường như vừa bị một dao chém đứt đoạn, lập tức tắt ngúm, sau đó nghiêm trang nói: "Là vì quyển tạp chí này buồn cười quá."
"Bản điếu văn của các vĩ nhân thế giới làm cho cậu buồn cười thế hả?" Nhan Túc Ngang nhíu nhíu mày.
Giả Chí Thanh cúi đầu.
Hai chữ "Điếu văn" màu đen tang tóc trên tạp chí đập thẳng vào mắt hắn.
"Ờ. Tôi chính là đau thương quá hóa cười đó." Giả Chí Thanh lấy tay che mắt, nức nở hai tiếng, đột nhiên than khóc: "Các người chết thật thê thảm mà!"
...
Nhan Túc Ngang bắt đầu hạnh phúc ăn sáng.
Cuối cùng thì hắn cũng được ăn một bữa sáng do chính tay Tiểu Bạch chuẩn bị. Đương nhiên, nếu như trước mặt không có hai con kỳ đà chướng mắt kia, cuộc sống sẽ càng thêm tươi đẹp.
Nhan Túc Ngang chủ động đem hai vị ngồi đối diện ra tô ca rô kiểm duyệt.
Giả Chí Thanh từ sau đám ca rô thò tay, giơ ra cái chén: "Tiểu Bạch, mình muốn nữa." Bột mì nhà Đại Thần so với nhà hắn quả nhiên không giống nhau nha, càng ăn càng thấy ngon.
Tiểu Bạch vừa mới cầm lấy cái chén, chợt nghe Nhan Túc Ngang ai oán than: "Tiểu Bạch à, nhà mình sắp hết gạo rồi."
"Phụt!" Giả Chí Thanh câm nín nhìn vẻ mặt vừa chân thành vừa sầu thảm của Nhan Túc Ngang. Đại Thần quả không hổ danh là Đại Thần mà, chỉ tùy tiện xuất ra một chiêu là có thể đem giới hạn của hai chữ vô sỉ nâng lên một tầm cao mới.
Tiểu Bạch trấn an Nhan Túc Ngang nói: "Không sao đâu, em đã xem qua rồi, trong tủ lạnh vẫn còn thịt đó. Chúng ta vẫn có thể ăn thịt viên mà."
Kẻ vô sỉ như Đại Thần, đúng là chỉ có người vô tâm như Tiểu Bạch mới có khả năng khắc chế được.
Trong đầu Giả Chí Thanh đột nhiên thoáng hiện một câu khẩu hiệu:
Đại Thần vô sỉ, vô địch thiên hạ. Ngoại trừ Tiểu Bạch, ai dám không theo!
Không biết có phải bởi vì muốn phản đối suy nghĩ của Giả Chí Thanh hay không, Cao Cần lên tiếng: "Ừ, được đó, vậy chúng ta cứ ở đến trưa ăn thịt viên đi."
Nguyên văn " Đại thần vô sỉ, kham vi chí tôn. Tiểu bạch bất xuất, thùy dữ tranh phong! "
nhại theo truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung: " Võ lâm chí tôn, b ảo đao Đồ Long, h iệu lệnh thiên hạ, m ạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, t hùy dữ truy phong."
Giả Chí Thanh chợt cảm thấy mình quả thật không phải là đồng loại với bọn họ.
Nhan Túc Ngang hiền từ nhìn Cao Cần nói: "Hai người hôm nay không phải đi làm sao? Sao mới sáng mới đã chạy đến nhà của tôi trình diện rồi?" Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng hiểu được nhất định là do Giả Chí Thanh hôm qua mật báo, cho nên Cao Cần mới có thể cùng cậu ta sáng sớm chạy tới nghe ngóng tin tức. Ôi, biết vậy đêm qua hắn đã dặn dò Tiểu Bạch, gần đây sói già rất nhiều, rất đói khát, không nên tùy tiện mở cửa.
Cao Cần nhún vai nói: "Tôi hôm nay đang định đi mua cây gậy, cho nên mới đến xem, vốn định là đưa cho cậu, để cậu tặng cho Tiểu Bạch."
...
Nhan Túc Ngang nghiến răng cười nói: "Tôi còn hào phóng hơn. Đợi đến khi Phong Á Luân trở về, tôi nhất định sẽ tặng cho anh một chiếc xe cấp cứu."
Tiểu Bạch nghe vậy tò mò hỏi: "Anh Cao Cần cần phải đi bệnh viện sao?"
Nhan Túc Ngang nói: "Không phải, anh ấy chỉ đi theo giúp đỡ bệnh nhân thôi."
Niềm kính nể của Tiểu Bạch đối với Cao Cần lập tức tăng thêm một bậc: "Anh Cao Cần, không ngờ anh lại nhiệt tình với công tác cộng đồng như vậy."
Giả Chí Thanh nói: "Vậy cậu hãy làm công tác cộng đồng với mình đi. Đằng nào thì cậu giúp đỡ mình với giúp đỡ bệnh viện cũng đâu có gì khác nhau."
Nhan Túc Ngang hỏi: "Cậu có thể xuất viện rồi sao?"
Khuôn mặt Giả Chí Thanh nhất thời sa sầm xuống: "Theo lý thuyết mà nói, đáng lẽ tôi không cần phải nhập viện. Theo tình cảm mà nói, tôi căn bản là không muốn nhập viện!"
"Theo quyền lợi mà nói thì sao?"
"..." Giả Chí Thanh nhớ tới món tiền lương mười thằng ngốc một ngày, cúi đầu xuống nói: "Mẹ của Liên Giác Tu rốt cuộc bao giờ mới định đi chứ?"
Cao Cần nhàn nhã nói: "Theo như tình hình trước mắt, hẳn là sau khi uống xong rượu mừng mới đi."
Giả Chí Thanh sắc mặt tái mét không còn giọt máu: "Anh gạt tôi phải không?"
Nhan Túc Ngang nói: "Nghe nói lúc bác ấy mới vừa biết Liên Giác Tu đồng tính luyến ái, thiếu chút nữa đã đem đám bồ bịch của anh ta ra chém thành hai khúc."
Giả Chí Thanh sắc mặt bắt đầu xanh mét.
"Có điều từ thái độ của bác ấy đối với cậu có thể thấy được," Nhan Túc Ngang sờ sờ cằm: "có thể xem như là đồng ý rồi." Bằng không bác ấy sẽ không mỗi ngày đều đặn đi tới bệnh viện như vậy.
Giả Chí Thanh hơi thở ra: "Vậy là tốt rồi."
"Nhưng mà," Nhan Túc Ngang đổi giọng: "Nếu để cho bác ấy biết cậu chỉ vì tiền mà lừa gạt bác ấy, vậy hậu quả... cậu hãy tự mình tưởng tượng đi."
Sắc mặt của Giả Chí Thanh lúc này bắt đầu xanh tím lẫn lộn. Hắn liếm liếm môi: "Vậy mấy người có ý kiến nào có tính xây dựng không?"
Cao Cần nói: "Sớm mua bảo hiểm đi."
Nhan Túc Ngang nói: "Hoặc là tìm đại một lý do nào đó để đi ở tù để trốn tránh, tin rằng chính phủ vẫn có khả năng bảo vệ cậu."
Giả Chí Thanh không chút hy vọng nhìn về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chăm chú suy nghĩ một chút rồi nói: "Biến giả thành thật?"
Giả Chí Thanh: "..."
~.~
Nhan Túc Ngang hạnh phúc ngất ngây chở Tiểu Bạch về nhà. Đã từng, nhà đối với hắn chẳng qua chỉ là một nơi để ở mà thôi, nhưng bắt đầu từ hôm nay trở đi, nhà của hắn có thể sử dụng từ home để hình dung, không chỉ là house nữa.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu lỡ như chuyện hắn và Tiểu Bạch sống chung bị phóng viên phanh phui được, bọn họ cứ việc sử dụng từ tổ uyên ương để miêu tả về nhà của hắn đi.
Tổ uyên ương, tổ uyên ương...
Hắn nghĩ, kỳ thực, bọn chó săn cũng không phải lúc nào cũng xấu, ít ra ở phương diện lựa chọn từ ngữ, cũng có thể xem là độc đáo.
Xe chậm rãi chạy vào ga ra.
Tiểu Bạch tò mò nhìn cái ga ra cao hai tầng lầu lớn gấp ba lần nhà cậu.
Ngoài chiếc xe Land Rover đi cô nhi viện lần trước, còn có một chiếc RV và một chiếc Rolls-Royce màu đen.
Nhan Túc Ngang giải thích: "RV dùng khi đi đóng phim ở xa, Rolls-Royce thông thường để lái đi các buổi lễ trao giải hay các tiệc trang trọng này nọ." Trên thực tế, hắn thích nhất vẫn là chiếc Lamborghini.
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà hàng năm phải đóng phí rất nhiều phải không?"
Từ khi Giả Chí Thanh học lái xe xong, sau đó Ematto đã đặc biệt trang bị một chiếc xe riêng, tâm trí của cậu toàn bộ xoay quanh vấn đề chi phí xăng dầu và tiền bảo hiểm các loại. Tuy rằng tiền có thể thanh toán lại được, thế nhưng cái chi phí đụng một chút cũng tốn tới hai ba con số không này vẫn làm cho cậu sợ hãi trong lòng.
Nhan Túc Ngang sửng sốt: "Ừ thì, công ty cũng chi trả một phần." Hắn cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt của Tiểu Bạch: "Nếu như em không thích, anh có thể bán đi vài chiếc." Ừ, nếu không còn cách nào khác, đành phải hy sinh Land Rover vậy. Ai bảo mày thường ngày ít làm việc nhất, lại ngủ nhiều nhất làm gì.
Tiểu Bạch ngạc nhiên: "Vì sao?"
Nhan Túc Ngang chớp thời cơ bày tỏ: "Bởi vì em trong lòng anh mới là quan trọng nhất."
Tiểu Bạch nói: "Nhưng mà đó là cuộc sống của anh, anh không cần phải vì em mà thay đổi." Cậu tiết kiệm là vì cần tiền để mua lại tiệm thịt heo, còn Nhan Túc Ngang đối với tiệm thịt heo chắc không có ý đồ gì chứ?
Đây mới đúng là Tiểu Bạch nhà hắn.
Lúc nào cũng rộng lượng hiền hòa hiểu ý người khác một cách tự nhiên không toan tính.
Nhan Túc Ngang cảm thấy vô cùng may mắn không gì sánh được vì mình đã tiên hạ thủ vi cường, đem cậu trói chặt ở bên người, không cho người nào khác dòm ngó.
Tiểu Bạch xuống xe, vừa định cầm lấy hành lý, đã bị bàn tay to lớn của Nhan Túc Ngang giành lấy, xách đi.
"Thực ra em có thể tự xách được mà." Tiểu Bạch cảm thấy hơi áy náy.
Nhan Túc Ngang thở dài vuốt tóc cậu: "Tiểu Bạch à, em nên bắt đầu tập thôi không khách khí với anh đi."
...
Tiểu Bạch ngơ ngác chớp chớp mắt. Khách khí không phải là phép lịch sự sao? Vì sao không cần khách khí?
Nhan Túc Ngang suy nghĩ một chút, tìm được một lý do tương đối dễ tiếp thu: "Bởi vì sau này chúng ta sớm chiều gặp mặt, ngày đêm sống chung với nhau. Nếu mà em vẫn tiếp tục khách khí như thế, vậy thì quá lạnh lùng rồi."
Tiểu Bạch chợt nói: "Ý của anh có phải là, muốn em đối với anh cũng giống như với Giả Chí Thanh không?"
...
Nhan Túc Ngang trong đầu âm thầm đem Giả Chí Thanh ra lăng trì hai lần xong, rồi mới mỉm cười nói: "Không, ít ra phải cao hơn cậu ấy một bậc."
Nhà Nhan Túc Ngang là một căn hộ hai tầng, có sáu phòng ba sảnh.
Vậy cho nên vấn đề đau đầu nhất của hắn lúc này chính là, làm sao có thể đem năm phòng ngủ còn lại toàn bộ biến mất.
Đi vào nhà, câu nói đầu tiên của hắn chính là: "Phòng của anh ở trên lầu."
Tiểu Bạch quay đầu, mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn.
Cảm giác bứt rứt trong lòng Nhan Túc Ngang ngay lập tức xìu xuống. Tiểu Bạch tin tưởng hắn như thế, hắn không thể cứ mơ mơ hồ hồ lừa gạt cậu được. Hắn cố gắng nén lại lang sói trong lòng đang tru gào muốn thoát ra ngoài, trấn định nói: "Phòng của em ở kế bên." Đằng nào thì cũng được sống chung dưới một mái nhà. Thời gian vẫn còn nhiều, không cần phải ngay lập tức tranh giành từng giây từng phút như thế. Hắn không ngừng dùng lời lẽ yếu ớt tự an ủi vỗ về trái tim trống rỗng mất mát gần như muốn nổ tung của mình.
Đưa Tiểu Bạch vào phòng, rồi lại giới thiệu các thiết bị trong nhà xong, Nhan Túc Ngang cuối cùng cũng kéo lê cái nội tâm đang xung đột như nước với lửa trở về phòng.
Trong lúc tắm, trong đầu hắn không ngừng tái hiện hình ảnh Tiểu Bạch và hắn cùng nhau triền miên trong xe. Thế cho nên lần tắm rửa này cực kỳ kéo dài, cho đến khi hắn ra ngoài, kim đồng hồ đeo tay đã chỉ muời hai giờ.
Tiểu Bạch hẳn là chưa có sắp xếp quần áo xong đâu.
Hắn ôm ấp hy vọng sẽ gặp may len lén mò tới trước cửa phòng Tiểu Bạch.
Cửa phòng không ngờ lại chỉ khép hờ.
Nhan Túc Ngang nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Bên trong vẫn im ắng, không có gì đáp lại.
Hắn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, đẩy cửa bước vào.
Trên chiếc giường lớn màu xanh sẫm, Tiểu Bạch đang ngủ ngon lành.
Nhan Túc Ngang đi đến bên giường, nhìn Tiểu Bạch say ngủ giống hệt đứa trẻ khả ái ngây thơ, tình cảm dịu dàng cứ như mưa phùn rả rích gieo rắc không ngừng.
Có điều...
Hắn đột nhiên nghĩ tới, Tiểu Bạch ngủ đều không đóng cửa như thế sao?
Vậy Giả Chí Thanh chẳng phải là đã sớm nhìn thấy tư thế ngủ của Tiểu Bạch rồi?
Mưa phùn rả rích ngay lập tức biến thành mưa bão ầm ầm.
Ngày hôm sau.
Lúc Nhan Túc Ngang trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, đã nghe thấy từ trong phòng khách trước giờ vốn vắng lặng vang lên tiếng nói cười đứt quãng.
Hắn vươn tay lấy đồng hồ xem, bảy giờ bốn mươi hai phút.
Hắn đứng dậy, rửa mặt qua loa, sau đó vẫn mặc đồ tắm đi tới cạnh lan can lầu hai, từ trên cao nhìn xuống thấy đám người đang cười nói ngồi trên sô pha, ngay lập tức nét tươi cười trở nên cứng đờ.
Tiểu Bạch ngẩng đầu, nhìn hắn nói: "Anh dậy rồi à."
Nhan Túc Ngang mỉm cười, tỏ vẻ thương tiếc không cần nói cũng hiểu: "Em ngày hôm qua đã mệt muốn chết rồi phải không? Hôm nay sao lại dậy sớm quá như thế?" Mấy người đã muốn tới nghe ngóng tin tức, nếu mà hắn không tung chút hỏa mù, vậy sẽ vô cùng có lỗi với khán giả mới sáng tinh mơ đã bỏ công chạy tới xem rồi.
...
Mệt muốn chết? Mệt muốn chết?
Giả Chí Thanh lo lắng níu lấy tay áo Cao Cần.
Mắt Cao Cần nheo lại, dường như muốn điều tra thứ gì đó từ mặt của Nhan Túc Ngang.
Tiểu Bạch hoàn toàn không hiểu cơn sóng ngầm hung hãn giữa ba người đang có mặt ở đây, ngoan ngoãn trả lời: "Tốt lắm, chỉ là thấy hơi đau lưng một chút." Đại khái đã ngủ quen giường ở nhà cậu rồi, bỗng chốc đổi sang chỗ ngủ khác, làm cho cậu chưa kịp thích ứng.
...
Đau lưng? Đau lưng?
Giả Chí Thanh nắm lấy tay áo của Cao Cần vò thành một cục.
Nhan Túc Ngang nụ cười càng đắc ý: "Chuyện như vậy, tập quen sẽ tốt thôi."
Tiểu Bạch dịu dàng gật gật đầu: "Anh trước tiên đi xuống ăn sáng đi. Em hồi sáng thấy trong tủ lạnh còn một ít bột mì và rau cải, nên thuận tiện đã làm một ít bánh canh rồi."
...
Bánh canh? Bánh canh?
Đó vốn là đặc quyền của mình mà.
Giả Chí Thanh kéo kéo tay áo Cao Cần, đang chuẩn bị đưa lên miệng cắn xé, có điều chưa được nửa đường đột nhiên xuất hiện một cái hột quẹt, lạnh lùng chắn giữa răng hắn và cái tay áo.
Giả Chí Thanh ngẩng đầu nhìn nụ cười lạnh của Cao Cần, vô cùng biết điều buông tay áo ra, không hề run sợ cầm đống tạp chí để trên bàn bắt đầu mở ra xem.
Cao Cần mỉm cười hỏi Tiểu Bạch: "Nhan Túc Ngang ở trên lầu kế phòng cậu hả?"
Tiểu Bạch không đợi Nhan Túc Ngang ngăn cản, đã thành thành thực thực trả lời: "Kế bên."
Cao Cần nhướn mày nhìn Nhan Túc Ngang. Nhìn xem, bộ mặt thật bị vạch trần quá dễ dàng.
Nhan Túc Ngang mặt không biểu tình từ trên lầu đi xuống.
Cao Cần đột nhiên thốt lên một câu: "T-shirt không cổ quần đùi bên ngoài khoác áo choàng tắm đang rất mốt hả?"
...
Nhan Túc Ngang bình thản ung dung cởi áo choàng tắm ra.
Giả Chí Thanh ngây người sửng sốt một chút, đột nhiên hiểu ra được ý tứ trong đó, ở bên cạnh cười lăn cười bò.
Nhan Túc Ngang âm u hỏi thăm: "Chuyện gì mà cười vui như vậy?"
Tiếng cười của Giả Chí Thanh dường như vừa bị một dao chém đứt đoạn, lập tức tắt ngúm, sau đó nghiêm trang nói: "Là vì quyển tạp chí này buồn cười quá."
"Bản điếu văn của các vĩ nhân thế giới làm cho cậu buồn cười thế hả?" Nhan Túc Ngang nhíu nhíu mày.
Giả Chí Thanh cúi đầu.
Hai chữ "Điếu văn" màu đen tang tóc trên tạp chí đập thẳng vào mắt hắn.
"Ờ. Tôi chính là đau thương quá hóa cười đó." Giả Chí Thanh lấy tay che mắt, nức nở hai tiếng, đột nhiên than khóc: "Các người chết thật thê thảm mà!"
...
Nhan Túc Ngang bắt đầu hạnh phúc ăn sáng.
Cuối cùng thì hắn cũng được ăn một bữa sáng do chính tay Tiểu Bạch chuẩn bị. Đương nhiên, nếu như trước mặt không có hai con kỳ đà chướng mắt kia, cuộc sống sẽ càng thêm tươi đẹp.
Nhan Túc Ngang chủ động đem hai vị ngồi đối diện ra tô ca rô kiểm duyệt.
Giả Chí Thanh từ sau đám ca rô thò tay, giơ ra cái chén: "Tiểu Bạch, mình muốn nữa." Bột mì nhà Đại Thần so với nhà hắn quả nhiên không giống nhau nha, càng ăn càng thấy ngon.
Tiểu Bạch vừa mới cầm lấy cái chén, chợt nghe Nhan Túc Ngang ai oán than: "Tiểu Bạch à, nhà mình sắp hết gạo rồi."
"Phụt!" Giả Chí Thanh câm nín nhìn vẻ mặt vừa chân thành vừa sầu thảm của Nhan Túc Ngang. Đại Thần quả không hổ danh là Đại Thần mà, chỉ tùy tiện xuất ra một chiêu là có thể đem giới hạn của hai chữ vô sỉ nâng lên một tầm cao mới.
Tiểu Bạch trấn an Nhan Túc Ngang nói: "Không sao đâu, em đã xem qua rồi, trong tủ lạnh vẫn còn thịt đó. Chúng ta vẫn có thể ăn thịt viên mà."
Kẻ vô sỉ như Đại Thần, đúng là chỉ có người vô tâm như Tiểu Bạch mới có khả năng khắc chế được.
Trong đầu Giả Chí Thanh đột nhiên thoáng hiện một câu khẩu hiệu:
Đại Thần vô sỉ, vô địch thiên hạ. Ngoại trừ Tiểu Bạch, ai dám không theo!
Không biết có phải bởi vì muốn phản đối suy nghĩ của Giả Chí Thanh hay không, Cao Cần lên tiếng: "Ừ, được đó, vậy chúng ta cứ ở đến trưa ăn thịt viên đi."
Nguyên văn " Đại thần vô sỉ, kham vi chí tôn. Tiểu bạch bất xuất, thùy dữ tranh phong! "
nhại theo truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung: " Võ lâm chí tôn, b ảo đao Đồ Long, h iệu lệnh thiên hạ, m ạc cảm bất tòng, Ỷ Thiên bất xuất, t hùy dữ truy phong."
Giả Chí Thanh chợt cảm thấy mình quả thật không phải là đồng loại với bọn họ.
Nhan Túc Ngang hiền từ nhìn Cao Cần nói: "Hai người hôm nay không phải đi làm sao? Sao mới sáng mới đã chạy đến nhà của tôi trình diện rồi?" Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng hiểu được nhất định là do Giả Chí Thanh hôm qua mật báo, cho nên Cao Cần mới có thể cùng cậu ta sáng sớm chạy tới nghe ngóng tin tức. Ôi, biết vậy đêm qua hắn đã dặn dò Tiểu Bạch, gần đây sói già rất nhiều, rất đói khát, không nên tùy tiện mở cửa.
Cao Cần nhún vai nói: "Tôi hôm nay đang định đi mua cây gậy, cho nên mới đến xem, vốn định là đưa cho cậu, để cậu tặng cho Tiểu Bạch."
...
Nhan Túc Ngang nghiến răng cười nói: "Tôi còn hào phóng hơn. Đợi đến khi Phong Á Luân trở về, tôi nhất định sẽ tặng cho anh một chiếc xe cấp cứu."
Tiểu Bạch nghe vậy tò mò hỏi: "Anh Cao Cần cần phải đi bệnh viện sao?"
Nhan Túc Ngang nói: "Không phải, anh ấy chỉ đi theo giúp đỡ bệnh nhân thôi."
Niềm kính nể của Tiểu Bạch đối với Cao Cần lập tức tăng thêm một bậc: "Anh Cao Cần, không ngờ anh lại nhiệt tình với công tác cộng đồng như vậy."
Giả Chí Thanh nói: "Vậy cậu hãy làm công tác cộng đồng với mình đi. Đằng nào thì cậu giúp đỡ mình với giúp đỡ bệnh viện cũng đâu có gì khác nhau."
Nhan Túc Ngang hỏi: "Cậu có thể xuất viện rồi sao?"
Khuôn mặt Giả Chí Thanh nhất thời sa sầm xuống: "Theo lý thuyết mà nói, đáng lẽ tôi không cần phải nhập viện. Theo tình cảm mà nói, tôi căn bản là không muốn nhập viện!"
"Theo quyền lợi mà nói thì sao?"
"..." Giả Chí Thanh nhớ tới món tiền lương mười thằng ngốc một ngày, cúi đầu xuống nói: "Mẹ của Liên Giác Tu rốt cuộc bao giờ mới định đi chứ?"
Cao Cần nhàn nhã nói: "Theo như tình hình trước mắt, hẳn là sau khi uống xong rượu mừng mới đi."
Giả Chí Thanh sắc mặt tái mét không còn giọt máu: "Anh gạt tôi phải không?"
Nhan Túc Ngang nói: "Nghe nói lúc bác ấy mới vừa biết Liên Giác Tu đồng tính luyến ái, thiếu chút nữa đã đem đám bồ bịch của anh ta ra chém thành hai khúc."
Giả Chí Thanh sắc mặt bắt đầu xanh mét.
"Có điều từ thái độ của bác ấy đối với cậu có thể thấy được," Nhan Túc Ngang sờ sờ cằm: "có thể xem như là đồng ý rồi." Bằng không bác ấy sẽ không mỗi ngày đều đặn đi tới bệnh viện như vậy.
Giả Chí Thanh hơi thở ra: "Vậy là tốt rồi."
"Nhưng mà," Nhan Túc Ngang đổi giọng: "Nếu để cho bác ấy biết cậu chỉ vì tiền mà lừa gạt bác ấy, vậy hậu quả... cậu hãy tự mình tưởng tượng đi."
Sắc mặt của Giả Chí Thanh lúc này bắt đầu xanh tím lẫn lộn. Hắn liếm liếm môi: "Vậy mấy người có ý kiến nào có tính xây dựng không?"
Cao Cần nói: "Sớm mua bảo hiểm đi."
Nhan Túc Ngang nói: "Hoặc là tìm đại một lý do nào đó để đi ở tù để trốn tránh, tin rằng chính phủ vẫn có khả năng bảo vệ cậu."
Giả Chí Thanh không chút hy vọng nhìn về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chăm chú suy nghĩ một chút rồi nói: "Biến giả thành thật?"
Giả Chí Thanh: "..."
/81
|