Những năm 90 ở thế kỉ 20, trong một hành lang tầng một trường trung học số hai thành phố J.
“Hắc… hắc, tiểu tử đưa tiền ra đây cho ta!” Hai thanh niên nhuộm tóc màu sắc rực rỡ đang ép một học sinh dáng người gầy yếu vào góc tường.
Học sinh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em…em không có tiền”.
“Bốp” Một người cao lớn trong hai thanh niên tát mạnh một cái vào mặt học sinh. “Con mẹ mày, đừng có nói nhiều với tao, nhanh lên!”
Học sinh bị đánh khóe miệng bỏ bừng, nước mắt cũng rơi xuống. Lúc này thiếu niên béo ị bên canh tên cao lớn mới nói: “Quên đi, đừng đánh hỏng rồi. Tiểu tử này là trong ban học tập của ta đó, ha ha!”
Tên cao lớn nhìn học sinh: “ĐM, nhìn nó có cái dạng gì chưa. Học tập tốt thì dùng là cái rắm gì” Quay đầu lại nói với tên mập bên cạnh: “Lão Phì, mày khám khắp người nó đi, tao không tin trên người nó không có tiền!”
“Ừ!” một tiếng đi tới trước người học sinh nói: “Tạ Văn Đông, mày bỏ tay ra” Thì ra người học sinh kia sau khi nghe thấy thiếu niên cao lớn nói như vậy hai tay gắt gao túm lấy túi quần.
Thấy cái tên Tạ Văn Đông kia vẫn lấy tay ôm lấy túi làm như không nghe thấy “ĐM, mày không coi lời nói của ta ra gì phải không?” Tên mập một cước đạp vào bụng Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông đập mạnh thân mình lên tường, tên mập liền kéo tay của hắn ra, một bàn tay khác đưa vào trong túi quần, lấy ra một tờ năm đồng gấp nhỏ.
Tên mập đưa tiền cho thiếu niên cao lớn, phun một bãi nước bọt: “Mẹ nó, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết” Nói xong cùng thiếu niên cao lớn hi hi ha ha rời đi. Lưu lại Tạ Văn Đông với vẻ mặt thống khổ.
Tạ Văn Đông là học sinh năm thứ ba của trường trung học số hai thành phố J, học tập rất cố gắng, ý tưởng thông minh, thành tích phi thường vĩ đại, ở trong trường có thể nói xếp hạng thứ nhát. Nhưng tính cách có chút hướng nội, không có bạn bè gì cả, hơn nữa dáng người gầy nhỏ, thường xuyên bị người khác bắt nạt. Trường trung học số hai ở thành phố J cũng không phải là trường trung học trọng điểm nào cả, quản lý trong trường cũng thực lơi lỏng, thường xuyên có số lượng thiếu nhiên bất lương bên ngoài ra vào. Những tên này tuổi tác cũng không lớn, bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà không tới trường, sống loạn ở trong xã hội. Nhìn thấy học sinh yếu đuối có thể bắt nạt, không phải tìm tiền thì có lẽ bọn chúng muốn tìm một loại cảm giác thành tựu đi!
Đứng ở trong hành lang trường hồi lâu, Tạ Văn Đông xoay người lấy cặp sách rơi trên mặt đất, đi ra khỏi trường. Trên đường về nhà, trong mắt hắn tràn ngập nước mắt tủi thân, trong lòng không ngừng hỏi chính mình: Vì sao? Vì cái gì mà bọn họ luôn bắt nạt mình? Vì sao bọn họ không bắt nạt người khác? Vì sao lại là chính ta?
Không ai có thể cho hắn đáp án, hoàng hôn chạng vạng che dấu nước mắt hắn. Tạ Văn Đông về tới nhà, đứng trước cửa lau khô hết nước mắt trên mặt. Hắn không muốn cho người nhà mình biết mình bị bắt nạt ở trường học như thế nào. Người yếu đuối không có nghĩ là trong lòng bọn họ không có lòng tự trọng, thậm chí lòng tự trọng của bọn họ còn mạnh hơn bất kỳ người nào. Tạ Văn Đông dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà chỉ có hắn và mẹ hắn. Bao giờ trên bàn cũng có đồ ăn ngon chờ hắn tan học trở về. Nhìn thấy hắn trở về, mẹ hắn nói: “Nhanh ăn cơm nào, để chút nữa sẽ nguội mất”.
Tạ Văn Đông gật đầu hỏi: “Ba con đâu?”
“Ba con hôm nay đi làm thêm buổi tối, không về nhà” Mẹ của Tạ Văn Đông vừa xới cơm vừa nói. Tạ Văn Đông “À” một tiếng rồi ngồi xuống nhìn bàn đồ ăn, không có một chút thèm ăn nào cả.
Thấy Tạ Văn Đông ngồi một chỗ không ăn cơm, mẹ hắn lo lắng hỏi: “Văn Đông, sao vậy con? Trong người cảm thấy khó chịu hả?”
“Không có!” Vì không muốn làm cho mẹ hoài nghi, Tạ Văn Đông cầm lấy bát cơm yên lặng ăn.
Tạ Văn Đông sống trong một gia đình bình thường. Cha hắn làm ở đường sắt, khởi động máy xe, thường xuyên làm ca đêm. Mẹ hắn là công nhân, sau lại buôn bán nhỏ ở ngoài. Trong nhà mặc dù không thể nói là giàu có, nhưng hắn cũng chưa từng có thiếu tiền tiêu. Bởi vì thành tích học tập của hắn rất tốt, cha mẹ cũng rất vui mừng, chỉ cần hắn đưa tay xin tiền, cha mẹ hắn chưa bao giờ cự tuyệt.
Ngày hôm sau, Tạ Văn Đông vẫn như bình thường, năm giờ rưỡi rời khỏi giường. Xem bài ngày hôm qua một chút, ăn điểm tâm sáng, xin mẹ mười đồng rồi tới trường. Gia đình hắn cách trường học không xa, chỉ cách hai ngã tư đường, đi không tới năm phút đồng hồ là có thể tới trường. Tạ Văn Đông đi vào phòng học của mình, cánh cửa phòng học vẫn khóa chưa có ai tới cả. Tạ Văn Đông dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Hắn được sắp xếp ngồi ở vị trí đầu tiên của lớp, không phải bởi vì vóc dáng của hắn không cao. Ở thành phố J rất nhiều trường học đều làm như thế này; thành tích học tập tốt ngồi phía trước, thành tích kém ngồi đằng sau. Chỗ ngồi trong lớp này được ấn định tới mỗi kỳ thi học kỳ. Trường học có giải thích của chính mình đối với loại phương pháp này: thành tích kém đều là học sinh thích nói chuyện trong giờ không nghe giảng bài, để cho bọn họ ngồi phía sau có thể không làm ảnh hưởng tới học tập của người khác, còn nếu thật sự nghe giảng bài sẽ có hi vọng lên một chỗ tốt hơn để cùng học.
Tạ Văn Đông ngồi ở chỗ đọc sách. Qua một lúc sau mọi người lục tục đi vào lớp, phòng học yên tĩnh cũng chầm chậm náo nhiệt lên. Những học sinh có quan hệ không tồi đều ngồi cùng một chỗ, tán gẫu xem đêm qua trên TV có phim truyền hình nào hay, các ngôi sao ca nhạc mới phát triển ra sao, có vài nữ sinh còn trao đổi vài thứ trân quý của mình với nhau. Trong trường cảnh tượng náo nhiệt như ở chợ vậy.
Thanh âm tranh cãi ầm ĩ ngày càng lớn, Tạ Văn Đông nhíu mày, buông quyển sách trong tay xuống. Lúc này người trấn lột tiền của hắn, tên tên mập ngày hôm qua đi vào phòng học, đặt túi sách vào chỗ ngồi của mình. Thấy Tạ Văn Đông đang ngồi ngẩn người đằng đi, cười ha ha đi xuống. Đi tới gần hắn xoa đầu Tạ Văn Đông, “Hắc! hôm nay có mang tiền không vậy?” Tạ Văn Đông bị hoảng sợ, lắc đầu nói: “Không mang tiền”.
“Không mang?” Tên mập cười hắc hắc nói: “Vậy ngươi cho ta lục xoát coi” Nói xong đưa tay lục tìm trong túi quần Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông ngăn tay hắn lại, thanh âm có chút run rẩy: “Đừng có lấy, tiền này của tôi còn phải dùng ăn cơm trưa nữa” Thấy hắn có tiền mà không lấy ra, vung tay đánh vào mặt Tạ Văn Đông: “ĐM, mày còn giả bộ nữa?” Cảm giác đau đớn trên mặt làm cho mắt của Tạ Văn Đông đỏ ngầu lên.
Lúc này trong phòng học mọi ánh mắt đều hướng về phía này, mang theo nghi vấn, có khi là vui mừng khi người khác gặp họa. Thấy bạn học cùng lớp đang nhìn mình, Tạ Văn Đông khuôn mặt đỏ bừng, hắn biết lòng tự trọng trong lòng mình đã bị giẫm đạp lên một cách tàn tệ. Một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn ngồi cùng bàn với Tạ Văn Đông nói với tên mập: “Lý Sảng, cậu thật quá đáng, sao lại đánh người như thế?”
Lý Sảng chỉ tay vào mặt nữ sinh: “Biến đi chỗ khác, đừng có mà lắm chuyện!”
Nữ sinh trừng mắt lớn tiếng nói: “Sao nào, muốn đánh người sao” Nữ sinh khác có quan hệ tốt liền nói giúp nàng, “Lý Sảng thôi đi, đừng có làm loạn nên nữa, thầy giáo sắp tới rồi kìa”.
“Từ Na cũng bỏ qua đi, cậu đừng quát lên nữa” Từ Na là tên nữ sinh ngồi cùng bàn với Tạ Văn Đông, bình thường rất thích huyên náo, đúng là hình tượng của tuổi trẻ, nhưng thành tích học tập rất tốt.
Lý Sảng gật đầu nhìn Tạ Văn Đông đang im lặng nói: “Được, con mẹ mày, mày chờ ta nhé!” Xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, thở hồng hộc.
Từ Na lớn tiếng nói với Tạ Văn Đông đang cúi đầu: “Sợ gì chứ? Xem hắn còn có thể làm cái gì?” Nói xong khí thế ngồi xuống, vừa đẩy Tạ Văn Đông vừa nói: “Sao cậu lại nhát gan như vậy? Cậu càng sợ hắn hắn lại càng bắt nạt cậu. Nhà cậu không có anh trai sao! Tìm hắn đánh hắn một trận là yên tĩnh ngay”.
Tạ Văn Đông thẫn thờ gật gật đầu nói: “Cám ơn cậu”.
Từ Na thấy bộ dạng này của hắn bực mình quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn nữa.
Một ngày khó khăn rốt cuộc đã trôi qua. Sau khi tan học, đám học sinh trong trường đã trở về, nhưng Tạ Văn Đông lại không dám đi, hắn sợ Lý Sảng tìm người chờ mình ở trên hành lang đánh hắn. Cuối cùng chỉ còn lại hắn cùng một học sinh trực nhật phòng học ngày hôm nay. Học sinh trực nhật ngày hôm nay tên là Trương Cường, trước kia cũng bị Lý Sảng bắt nạt. Thấy Tạ Văn Đông còn chưa đi vừa quét rác vừa hỏi hắn: “Tạ Văn Đông, sao cậu còn chưa về hả? Gần sáu giờ rồi (Trường học ta trường lúc năm giờ rưỡi).
Tạ Văn Đông ngượng ngùng sờ đầu nói: “Mình còn có vài đề tài hình học chưa hiểu được, đợi lát nữa về”.
“Ha ha, cậu cũng thật chăm chỉ mà. Khó trách thành tích học tập tốt như vậy!” Qua một hồi lâu, Trương Cường đã quét sạch phòng học, cầm lấy cặp sách nói: “Tạ Văn Đông, mình quét xong rồi, cậu có về cùng mình không? Chúng ta cùng về”.
Tạ Văn Đông lắc đầu “Cậu đi trước đi, dù sao hai chúng ta cũng không cùng đường”.
Trương Cường nói “Bye bye” rồi ôm cặp sách chạy khỏi phòng học. Tạ Văn Đông ở lại chờ một lát, nhìn đồng hồ đã hơn 6h rồi, cảm thấy Lý Sảng cũng không có khả năng chờ mình lâu tới như vậy, có lẽ là mình nên về nhà sớm cho rồi.
Tạ Văn Đông thu dọn sách vở, cầm lấy túi sách đi ra khỏi phòng học. Sau khi khóa cửa kỹ càng, xoay người rời đi.
(Trường trung học số hai có năm tầng đúng là không nhỏ. Tầng 1,2,3 đều là các phòng học. Tầng 4, 5 là phòng thí nghiệm, phòng âm thanh. Tạ Văn Đông ở phòng học tầng 2).
Lúc này học sinh trong trường phần lớn đã ra về. Trên hành lang đèn đã tắt không ít, có vẻ có chút u ám. Tạ Văn Đông đi tới hành lang lầu một, nơi này là nơi hắn sợ nhất, bởi vì Lý Sảng cùng những người đó thường xuyên đứng ở chỗ này chờ hắn. Thấy trong hành lang không có một bóng người. Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nhưng là vừa mới đi được một nửa hành lang, cánh cửa phòng học bên cạnh mở ra, bốn năm người từ bên trong đi ra. Trong đó có Lý Sảng cùng cái tên cao cao hôm qua đã giật tiền mình.
Lý Sảng vẻ mặt tà quái cười nói: “Tạ Văn Đông, mày đã đi ra rồi, làm cho chúng ta chờ lâu thật!” nói xong, bốn năm người vây quanh Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông trong lòng thấy lạnh, hắn chưa bao giờ bị nhiều người như vậy bắt nạt, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống. “Lý Sảng, hôm nay… sáng nay thật xin lỗi!”
“Cái con mẹ mày đó! Việc khác không nói, trước tiên đem tiền giao ra đây cho ta” Lý Sảng ỷ vào nhiều người, nói chuyện mạnh bạo hơn không ít.
“Tiền của tôi đều mua cơm trưa rồi, hiện giờ thực sự không có”.
Lý Sảng cười ha hả nói: “Không có sao, ta đánh xem ngươi có không” Nói xong liền đá vào đùi Tạ Văn Đông. Những người khác đều là đám người du thủ du thực, không sợ sự việc này. Thấy thích thì động thủ, không nói hai lời, vây quang Tạ Văn Đông mà đấm đá. Lý Sảng bên cạnh nói: “Đừng đánh vào mặt nó, đánh vào đó rồi khó ăn nói” Tạ Văn Đông bị buộc tựa vào tường, hai tay ôm đầu. Lúc này hắn không còn cảm giác đau trên người nữa rồi bởi vì nỗi đau trong lòng còn mạnh hơn. Hoàn toàn không nghe thấy bên ngoài nói gì nữa, trong tai tràn ngập các tiếng ong ong mà thôi.
“Được rồi! Đừng đánh nữa” Lý Sảng xem như đã đủ rồi ngăn người khác lại. Hắn cũng không muốn đánh người làm hỏng việc lớn. Nắm tóc Tạ Văn Đông lên, Lý Sảng lấy tay vỗ vỗ mặt hắn nói: “Ngày mai ngươi đến trường mang cho ta mười đồng. Nếu không ta sẽ còn tìm người đánh ngươi, biết chưa?”
Cơ thể Tạ Văn Đông dựa vào tường, thắt lưng khom xuống, cúi đầu, nước mắt theo gò má rơi xuống đất. Thấy Tạ Văn Đông không nói lời nào, Lý Sảng dùng sức giữ chặt đầu hắn nói: “ĐM, chuyện giữa tao và mày coi như chưa có nhé?” Tạ Văn Đông chết lặng “A” một tiếng, Lý Sảng gật đầu vừa lòng cùng đám người kia rời đi. “Bây giờ làm gì nhỉ? “Đi chơi thôi!” “Không hay, chi bằng đi đánh bi-a đi!” “Đi con mẹ mày, mày có tiền không?” Lý Sảng cười nói với mấy người rồi rời khỏi trường học.
Lúc này thân thể dựa vào tưởng của Tạ Văn Đông chậm rãi trượt xuống, ngồi chồm hỗm trên đất, hai tay ôm đầu khóc rống, hiện giờ hắn cảm thấy cuộc sống của mình chẳng có chút ý nghĩa nào cả, học tập tốt thì có là gì? Còn không phải vẫn bị người khác bắt nạt sao! Vì sao? Hắn dùng nắm tay đánh vào đầu mình, hắn hận bản thân mình yếu đuối, hận mình vì sao lại bất hòa với bọn chúng, hận mình vì sao không dám kể chuyện mình bị bắt nạt ở trường học cho cha mẹ.
Qua lúc lâu, tâm tình đã bình tĩnh lại một chút, Tạ Văn Đông đứng lên sửa sang lại quần áo rồi đi ra khỏi trường học. Lúc này bên ngoài trời mây mưa đã tới, Tạ Văn Đông bước chậm trên đường. Hắn cảm thấy ít nhất trong cơn mưa người ta sẽ không nhìn thấy nước mặt của mình, mình muốn sống một cuộc sống bình thường, chẳng lẽ cái này rất khó sao? Vì sao người khác có thể ổn định thanh thản tới trường, mình lại phải lo lắng hãi hùng. Nếu đây là trừng phạt của trời cao đối với người yếu đuối, như vậy sau này hắn nhất định phải kiên cường. Không thể bị bất luận kẻ nào bắt nạt. Ngày hôm nay, mưa rơi xuống, Tạ Văn Đông vĩnh viễn không thể quên, bởi vì ngày hôm nay hắn bắt đầu thay đổi.
“Hắc… hắc, tiểu tử đưa tiền ra đây cho ta!” Hai thanh niên nhuộm tóc màu sắc rực rỡ đang ép một học sinh dáng người gầy yếu vào góc tường.
Học sinh cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em…em không có tiền”.
“Bốp” Một người cao lớn trong hai thanh niên tát mạnh một cái vào mặt học sinh. “Con mẹ mày, đừng có nói nhiều với tao, nhanh lên!”
Học sinh bị đánh khóe miệng bỏ bừng, nước mắt cũng rơi xuống. Lúc này thiếu niên béo ị bên canh tên cao lớn mới nói: “Quên đi, đừng đánh hỏng rồi. Tiểu tử này là trong ban học tập của ta đó, ha ha!”
Tên cao lớn nhìn học sinh: “ĐM, nhìn nó có cái dạng gì chưa. Học tập tốt thì dùng là cái rắm gì” Quay đầu lại nói với tên mập bên cạnh: “Lão Phì, mày khám khắp người nó đi, tao không tin trên người nó không có tiền!”
“Ừ!” một tiếng đi tới trước người học sinh nói: “Tạ Văn Đông, mày bỏ tay ra” Thì ra người học sinh kia sau khi nghe thấy thiếu niên cao lớn nói như vậy hai tay gắt gao túm lấy túi quần.
Thấy cái tên Tạ Văn Đông kia vẫn lấy tay ôm lấy túi làm như không nghe thấy “ĐM, mày không coi lời nói của ta ra gì phải không?” Tên mập một cước đạp vào bụng Tạ Văn Đông. Tạ Văn Đông đập mạnh thân mình lên tường, tên mập liền kéo tay của hắn ra, một bàn tay khác đưa vào trong túi quần, lấy ra một tờ năm đồng gấp nhỏ.
Tên mập đưa tiền cho thiếu niên cao lớn, phun một bãi nước bọt: “Mẹ nó, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không biết” Nói xong cùng thiếu niên cao lớn hi hi ha ha rời đi. Lưu lại Tạ Văn Đông với vẻ mặt thống khổ.
Tạ Văn Đông là học sinh năm thứ ba của trường trung học số hai thành phố J, học tập rất cố gắng, ý tưởng thông minh, thành tích phi thường vĩ đại, ở trong trường có thể nói xếp hạng thứ nhát. Nhưng tính cách có chút hướng nội, không có bạn bè gì cả, hơn nữa dáng người gầy nhỏ, thường xuyên bị người khác bắt nạt. Trường trung học số hai ở thành phố J cũng không phải là trường trung học trọng điểm nào cả, quản lý trong trường cũng thực lơi lỏng, thường xuyên có số lượng thiếu nhiên bất lương bên ngoài ra vào. Những tên này tuổi tác cũng không lớn, bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà không tới trường, sống loạn ở trong xã hội. Nhìn thấy học sinh yếu đuối có thể bắt nạt, không phải tìm tiền thì có lẽ bọn chúng muốn tìm một loại cảm giác thành tựu đi!
Đứng ở trong hành lang trường hồi lâu, Tạ Văn Đông xoay người lấy cặp sách rơi trên mặt đất, đi ra khỏi trường. Trên đường về nhà, trong mắt hắn tràn ngập nước mắt tủi thân, trong lòng không ngừng hỏi chính mình: Vì sao? Vì cái gì mà bọn họ luôn bắt nạt mình? Vì sao bọn họ không bắt nạt người khác? Vì sao lại là chính ta?
Không ai có thể cho hắn đáp án, hoàng hôn chạng vạng che dấu nước mắt hắn. Tạ Văn Đông về tới nhà, đứng trước cửa lau khô hết nước mắt trên mặt. Hắn không muốn cho người nhà mình biết mình bị bắt nạt ở trường học như thế nào. Người yếu đuối không có nghĩ là trong lòng bọn họ không có lòng tự trọng, thậm chí lòng tự trọng của bọn họ còn mạnh hơn bất kỳ người nào. Tạ Văn Đông dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà chỉ có hắn và mẹ hắn. Bao giờ trên bàn cũng có đồ ăn ngon chờ hắn tan học trở về. Nhìn thấy hắn trở về, mẹ hắn nói: “Nhanh ăn cơm nào, để chút nữa sẽ nguội mất”.
Tạ Văn Đông gật đầu hỏi: “Ba con đâu?”
“Ba con hôm nay đi làm thêm buổi tối, không về nhà” Mẹ của Tạ Văn Đông vừa xới cơm vừa nói. Tạ Văn Đông “À” một tiếng rồi ngồi xuống nhìn bàn đồ ăn, không có một chút thèm ăn nào cả.
Thấy Tạ Văn Đông ngồi một chỗ không ăn cơm, mẹ hắn lo lắng hỏi: “Văn Đông, sao vậy con? Trong người cảm thấy khó chịu hả?”
“Không có!” Vì không muốn làm cho mẹ hoài nghi, Tạ Văn Đông cầm lấy bát cơm yên lặng ăn.
Tạ Văn Đông sống trong một gia đình bình thường. Cha hắn làm ở đường sắt, khởi động máy xe, thường xuyên làm ca đêm. Mẹ hắn là công nhân, sau lại buôn bán nhỏ ở ngoài. Trong nhà mặc dù không thể nói là giàu có, nhưng hắn cũng chưa từng có thiếu tiền tiêu. Bởi vì thành tích học tập của hắn rất tốt, cha mẹ cũng rất vui mừng, chỉ cần hắn đưa tay xin tiền, cha mẹ hắn chưa bao giờ cự tuyệt.
Ngày hôm sau, Tạ Văn Đông vẫn như bình thường, năm giờ rưỡi rời khỏi giường. Xem bài ngày hôm qua một chút, ăn điểm tâm sáng, xin mẹ mười đồng rồi tới trường. Gia đình hắn cách trường học không xa, chỉ cách hai ngã tư đường, đi không tới năm phút đồng hồ là có thể tới trường. Tạ Văn Đông đi vào phòng học của mình, cánh cửa phòng học vẫn khóa chưa có ai tới cả. Tạ Văn Đông dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Hắn được sắp xếp ngồi ở vị trí đầu tiên của lớp, không phải bởi vì vóc dáng của hắn không cao. Ở thành phố J rất nhiều trường học đều làm như thế này; thành tích học tập tốt ngồi phía trước, thành tích kém ngồi đằng sau. Chỗ ngồi trong lớp này được ấn định tới mỗi kỳ thi học kỳ. Trường học có giải thích của chính mình đối với loại phương pháp này: thành tích kém đều là học sinh thích nói chuyện trong giờ không nghe giảng bài, để cho bọn họ ngồi phía sau có thể không làm ảnh hưởng tới học tập của người khác, còn nếu thật sự nghe giảng bài sẽ có hi vọng lên một chỗ tốt hơn để cùng học.
Tạ Văn Đông ngồi ở chỗ đọc sách. Qua một lúc sau mọi người lục tục đi vào lớp, phòng học yên tĩnh cũng chầm chậm náo nhiệt lên. Những học sinh có quan hệ không tồi đều ngồi cùng một chỗ, tán gẫu xem đêm qua trên TV có phim truyền hình nào hay, các ngôi sao ca nhạc mới phát triển ra sao, có vài nữ sinh còn trao đổi vài thứ trân quý của mình với nhau. Trong trường cảnh tượng náo nhiệt như ở chợ vậy.
Thanh âm tranh cãi ầm ĩ ngày càng lớn, Tạ Văn Đông nhíu mày, buông quyển sách trong tay xuống. Lúc này người trấn lột tiền của hắn, tên tên mập ngày hôm qua đi vào phòng học, đặt túi sách vào chỗ ngồi của mình. Thấy Tạ Văn Đông đang ngồi ngẩn người đằng đi, cười ha ha đi xuống. Đi tới gần hắn xoa đầu Tạ Văn Đông, “Hắc! hôm nay có mang tiền không vậy?” Tạ Văn Đông bị hoảng sợ, lắc đầu nói: “Không mang tiền”.
“Không mang?” Tên mập cười hắc hắc nói: “Vậy ngươi cho ta lục xoát coi” Nói xong đưa tay lục tìm trong túi quần Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông ngăn tay hắn lại, thanh âm có chút run rẩy: “Đừng có lấy, tiền này của tôi còn phải dùng ăn cơm trưa nữa” Thấy hắn có tiền mà không lấy ra, vung tay đánh vào mặt Tạ Văn Đông: “ĐM, mày còn giả bộ nữa?” Cảm giác đau đớn trên mặt làm cho mắt của Tạ Văn Đông đỏ ngầu lên.
Lúc này trong phòng học mọi ánh mắt đều hướng về phía này, mang theo nghi vấn, có khi là vui mừng khi người khác gặp họa. Thấy bạn học cùng lớp đang nhìn mình, Tạ Văn Đông khuôn mặt đỏ bừng, hắn biết lòng tự trọng trong lòng mình đã bị giẫm đạp lên một cách tàn tệ. Một nữ sinh có khuôn mặt tròn tròn ngồi cùng bàn với Tạ Văn Đông nói với tên mập: “Lý Sảng, cậu thật quá đáng, sao lại đánh người như thế?”
Lý Sảng chỉ tay vào mặt nữ sinh: “Biến đi chỗ khác, đừng có mà lắm chuyện!”
Nữ sinh trừng mắt lớn tiếng nói: “Sao nào, muốn đánh người sao” Nữ sinh khác có quan hệ tốt liền nói giúp nàng, “Lý Sảng thôi đi, đừng có làm loạn nên nữa, thầy giáo sắp tới rồi kìa”.
“Từ Na cũng bỏ qua đi, cậu đừng quát lên nữa” Từ Na là tên nữ sinh ngồi cùng bàn với Tạ Văn Đông, bình thường rất thích huyên náo, đúng là hình tượng của tuổi trẻ, nhưng thành tích học tập rất tốt.
Lý Sảng gật đầu nhìn Tạ Văn Đông đang im lặng nói: “Được, con mẹ mày, mày chờ ta nhé!” Xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, thở hồng hộc.
Từ Na lớn tiếng nói với Tạ Văn Đông đang cúi đầu: “Sợ gì chứ? Xem hắn còn có thể làm cái gì?” Nói xong khí thế ngồi xuống, vừa đẩy Tạ Văn Đông vừa nói: “Sao cậu lại nhát gan như vậy? Cậu càng sợ hắn hắn lại càng bắt nạt cậu. Nhà cậu không có anh trai sao! Tìm hắn đánh hắn một trận là yên tĩnh ngay”.
Tạ Văn Đông thẫn thờ gật gật đầu nói: “Cám ơn cậu”.
Từ Na thấy bộ dạng này của hắn bực mình quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý tới hắn nữa.
Một ngày khó khăn rốt cuộc đã trôi qua. Sau khi tan học, đám học sinh trong trường đã trở về, nhưng Tạ Văn Đông lại không dám đi, hắn sợ Lý Sảng tìm người chờ mình ở trên hành lang đánh hắn. Cuối cùng chỉ còn lại hắn cùng một học sinh trực nhật phòng học ngày hôm nay. Học sinh trực nhật ngày hôm nay tên là Trương Cường, trước kia cũng bị Lý Sảng bắt nạt. Thấy Tạ Văn Đông còn chưa đi vừa quét rác vừa hỏi hắn: “Tạ Văn Đông, sao cậu còn chưa về hả? Gần sáu giờ rồi (Trường học ta trường lúc năm giờ rưỡi).
Tạ Văn Đông ngượng ngùng sờ đầu nói: “Mình còn có vài đề tài hình học chưa hiểu được, đợi lát nữa về”.
“Ha ha, cậu cũng thật chăm chỉ mà. Khó trách thành tích học tập tốt như vậy!” Qua một hồi lâu, Trương Cường đã quét sạch phòng học, cầm lấy cặp sách nói: “Tạ Văn Đông, mình quét xong rồi, cậu có về cùng mình không? Chúng ta cùng về”.
Tạ Văn Đông lắc đầu “Cậu đi trước đi, dù sao hai chúng ta cũng không cùng đường”.
Trương Cường nói “Bye bye” rồi ôm cặp sách chạy khỏi phòng học. Tạ Văn Đông ở lại chờ một lát, nhìn đồng hồ đã hơn 6h rồi, cảm thấy Lý Sảng cũng không có khả năng chờ mình lâu tới như vậy, có lẽ là mình nên về nhà sớm cho rồi.
Tạ Văn Đông thu dọn sách vở, cầm lấy túi sách đi ra khỏi phòng học. Sau khi khóa cửa kỹ càng, xoay người rời đi.
(Trường trung học số hai có năm tầng đúng là không nhỏ. Tầng 1,2,3 đều là các phòng học. Tầng 4, 5 là phòng thí nghiệm, phòng âm thanh. Tạ Văn Đông ở phòng học tầng 2).
Lúc này học sinh trong trường phần lớn đã ra về. Trên hành lang đèn đã tắt không ít, có vẻ có chút u ám. Tạ Văn Đông đi tới hành lang lầu một, nơi này là nơi hắn sợ nhất, bởi vì Lý Sảng cùng những người đó thường xuyên đứng ở chỗ này chờ hắn. Thấy trong hành lang không có một bóng người. Tạ Văn Đông rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nhưng là vừa mới đi được một nửa hành lang, cánh cửa phòng học bên cạnh mở ra, bốn năm người từ bên trong đi ra. Trong đó có Lý Sảng cùng cái tên cao cao hôm qua đã giật tiền mình.
Lý Sảng vẻ mặt tà quái cười nói: “Tạ Văn Đông, mày đã đi ra rồi, làm cho chúng ta chờ lâu thật!” nói xong, bốn năm người vây quanh Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông trong lòng thấy lạnh, hắn chưa bao giờ bị nhiều người như vậy bắt nạt, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống. “Lý Sảng, hôm nay… sáng nay thật xin lỗi!”
“Cái con mẹ mày đó! Việc khác không nói, trước tiên đem tiền giao ra đây cho ta” Lý Sảng ỷ vào nhiều người, nói chuyện mạnh bạo hơn không ít.
“Tiền của tôi đều mua cơm trưa rồi, hiện giờ thực sự không có”.
Lý Sảng cười ha hả nói: “Không có sao, ta đánh xem ngươi có không” Nói xong liền đá vào đùi Tạ Văn Đông. Những người khác đều là đám người du thủ du thực, không sợ sự việc này. Thấy thích thì động thủ, không nói hai lời, vây quang Tạ Văn Đông mà đấm đá. Lý Sảng bên cạnh nói: “Đừng đánh vào mặt nó, đánh vào đó rồi khó ăn nói” Tạ Văn Đông bị buộc tựa vào tường, hai tay ôm đầu. Lúc này hắn không còn cảm giác đau trên người nữa rồi bởi vì nỗi đau trong lòng còn mạnh hơn. Hoàn toàn không nghe thấy bên ngoài nói gì nữa, trong tai tràn ngập các tiếng ong ong mà thôi.
“Được rồi! Đừng đánh nữa” Lý Sảng xem như đã đủ rồi ngăn người khác lại. Hắn cũng không muốn đánh người làm hỏng việc lớn. Nắm tóc Tạ Văn Đông lên, Lý Sảng lấy tay vỗ vỗ mặt hắn nói: “Ngày mai ngươi đến trường mang cho ta mười đồng. Nếu không ta sẽ còn tìm người đánh ngươi, biết chưa?”
Cơ thể Tạ Văn Đông dựa vào tường, thắt lưng khom xuống, cúi đầu, nước mắt theo gò má rơi xuống đất. Thấy Tạ Văn Đông không nói lời nào, Lý Sảng dùng sức giữ chặt đầu hắn nói: “ĐM, chuyện giữa tao và mày coi như chưa có nhé?” Tạ Văn Đông chết lặng “A” một tiếng, Lý Sảng gật đầu vừa lòng cùng đám người kia rời đi. “Bây giờ làm gì nhỉ? “Đi chơi thôi!” “Không hay, chi bằng đi đánh bi-a đi!” “Đi con mẹ mày, mày có tiền không?” Lý Sảng cười nói với mấy người rồi rời khỏi trường học.
Lúc này thân thể dựa vào tưởng của Tạ Văn Đông chậm rãi trượt xuống, ngồi chồm hỗm trên đất, hai tay ôm đầu khóc rống, hiện giờ hắn cảm thấy cuộc sống của mình chẳng có chút ý nghĩa nào cả, học tập tốt thì có là gì? Còn không phải vẫn bị người khác bắt nạt sao! Vì sao? Hắn dùng nắm tay đánh vào đầu mình, hắn hận bản thân mình yếu đuối, hận mình vì sao lại bất hòa với bọn chúng, hận mình vì sao không dám kể chuyện mình bị bắt nạt ở trường học cho cha mẹ.
Qua lúc lâu, tâm tình đã bình tĩnh lại một chút, Tạ Văn Đông đứng lên sửa sang lại quần áo rồi đi ra khỏi trường học. Lúc này bên ngoài trời mây mưa đã tới, Tạ Văn Đông bước chậm trên đường. Hắn cảm thấy ít nhất trong cơn mưa người ta sẽ không nhìn thấy nước mặt của mình, mình muốn sống một cuộc sống bình thường, chẳng lẽ cái này rất khó sao? Vì sao người khác có thể ổn định thanh thản tới trường, mình lại phải lo lắng hãi hùng. Nếu đây là trừng phạt của trời cao đối với người yếu đuối, như vậy sau này hắn nhất định phải kiên cường. Không thể bị bất luận kẻ nào bắt nạt. Ngày hôm nay, mưa rơi xuống, Tạ Văn Đông vĩnh viễn không thể quên, bởi vì ngày hôm nay hắn bắt đầu thay đổi.
/51
|