Tạ Văn Đông trở lại Quỷ Vực, thấy tất cả mọi người ở đó, mấy trăm người ở Quỷ Vực có chút ồn ào náo loạn. Tạ Văn Đông đi tới giữa sân hô: “Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi! Hôm nay không có chuyện gì!” Mọi người nghe Tạ Văn Đông nói như vậy, do dự một lúc, sau đó đi ra bên ngoài. Trương Nghiên Giang và Hà Hạo Nhiên không chịu đi.
Trương Nghiên Giang đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông nói: “Anh Đông, anh Sảng bây giờ thế nào rồi?”
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Không tốt lắm, chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm!” Trương Nghiên Giang cúi đầu nói: “Anh Đông, lời anh nói em đã nghĩ qua, em nghi ngờ một người có thể là nội gián!”
Tạ Văn Đông nhăn mày nói: “Ai?” Trương Nghiên Giang nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có người nhỏ giọng nói: “Chị Thủy!”
“Vì sao nói như vậy?”
“Anh Đông, em đem mọi chuyện từ đầu đến cuối suy nghĩ một lần. Thời gian hiện giờ huynh đệ trong hội vẫn đoàn kết, bọn họ sẽ không bán đứng bang hội, nói khó nghe một chút cũng không có cơ hội bán đứng. Bởi vì lúc đó tất cả mọi người ở cùng một chỗ, căn bản là không có ai rời khỏi. Như vậy có khả năng nhất chính là chị Thủy! Sau khi chúng ta rời khỏi nàng hoàn toàn có thời gian để mật báo cho người của bang Liêm Đao. Thế nhưng em không biết lý do nàng làm như vậy để làm gì.”
Sau khi Tạ Văn Đông lắng nghe hắn nói một hồi, cảm thấy rất có đạo lý. Gật đầu nói: “Chưa có căn cứ xác thực để chứng minh trước hết không nên nói lung tung ra ngoài. Được rồi, anh Trương đâu?”
Trương Nghiên Giang nói: “Đi ra ngoài lấy tiền vào hỏi thăm tin tức rồi!”
Tạ Văn Đông a một tiếng, đi vào trong một gian phòng, nằm ở trên ghế sô-pha, nhắm mắt nghĩ xem ứng với bước tiếp theo mình nên làm thế nào. Hai người Trương Nghiên Giang không có làm phiền Tạ Văn Đông, lẳng lặng đừng chờ ở bên ngoài. Tới buổi tói, Tam Nhãn cầm một bọc giấy trở về, thấy Trương Nghiên Giang và Hà Hạo Nhiên vẫn ở đây, hỏi: “Anh Đông đã về chưa?”
Hà Hạo Nhiên gật đầu, chỉ vào một gian phòng nói: “Đã về rồi, ở bên trong!” Tam Nhãn đi tới đó, gõ cửa. “Vào đi!” Giọng nói của Tạ Văn Đông từ bên trong truyền ra. Tam Nhãn nghe thế đẩy cửa đi vào.
“Anh Đông, chuyện anh bảo em làm đều đã làm thỏa đáng, đây là mười vạn đồng.” Nói xong, Tam Nhãn đem gói giấy để lên trên bàn, sau đó từ trong túi áo móc ra một tờ giấy nói: “Đây là địa chỉ của cục trưởng cục!”
Tạ Văn Đông nhìn ra bên ngoài, đã tới bảy giờ tối, đứng lên cầm lấy tiền và tờ giấy nói với Tam Nhãn: “Ta đi đến nhà cục trưởng, nghĩ biện pháp thả Cường Tử và mười huynh đệ ra trước, anh và các anh em đều thành thật ở đây đợi, không có ta nói ai cũng không được đi tìm bang Liêm Đao gây phiền hà!”
Tam Nhãn nghe vậy gật đầu bảo được, sau đó nói với Tạ Văn Đông: “Anh Đông, em cùng đi với anh nhé!”
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Không được, anh đi thì không tốt. Hơn nữa đi nhiều người cũng vô ích.” Nói xong, Tạ Văn Đông đi ra bên ngoài, vừa suy nghĩ vừa từng bước từng bước đi xuống, sớm muộn gì cũng phải dùng máu người của bang Liêm Đao để làm gương cho sai lầm này.
Căn cứ vào địa chỉ trên tờ giấy, Tạ Văn Đông rất nhanh tìm được khu nhà ở của cục trưởng. Ở thàng phố J có tên gọi là nhà của cục trưởng. Ở bên trong không phải là lãnh đạo thì cũng là người giàu có tiền. Tạ Văn Đông đi tới của nhà cục trưởng, ấn chuông cửa. Bên trong có giọng nữ nhân truyền ra: “Ai đó?”
Tạ Văn Đông cố gắng thấp giọng nói: “Xin chào, ta tới tìm Trần cục trưởng!”
Giọng nói bên trong hỏi: “Cậu tìm ông ấy có chuyện gì sao?”
“Ta có một số việc cần Trần cục trưởng xử lý, là việc gấp!”
Nữ nhân ở bên trong vừa nghe đã biết ý của hắn, tám chon phần mười là đến để tặng quà, việc này mỗi ngày đều có. Không hỏi thêm gì, mở cửa nói: “Vậy mời cậu vào nhà!”
Tạ Văn Đông nhìn nữ nhân mở cửa, khoảng chừng bốn mươi tuổi, quần áo rất đẹp. Tạ Văn Đông gật đầu lễ phép nói: “A di, chào dì!”
Nữ nhân kia thật không ngờ người đến còn trẻ tuổi như thế, thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, ngây ra một lúc, thấy Tạ Văn Đông rất khôn khéo, cười nói: “Cậu nhóc vào đi, đừng đứng ở ngoài.”
Tạ Văn Đông cởi giày đi vào trong phòng, phòng khách vuông vứ không có ai, hỏi: “Dì ơi, Trần cục trưởng không có ở nhà sao?”
Nữ nhâ nói: “Ở nhà, hắn đang ở trong nhà vệ sinh, một lúc nữa sẽ ra, cậu ngồi chờ một lát.” Tạ Văn Đông cảm ơn rồi ngồi trên ghế sô-pha. Nữ nhân kia rót cho Tạ Văn Đông một chén trà đặt ở trên bàn.
Chỉ chốc lát, một người hơn bốn mươi tuổi, tóc rất ít, nhưng người trung niên rất có sinh lực từ trong nhà vệ sinh đi ra. Thấy Tạ Văn Đông quay đầu hỏi nữ nhân kia: “Tiểu Huệ, hắn là…?”
Nữ nhân cười nói: “Là đến tìm anh có việc. Tuổi không lớn, anh có thể giúp đỡ hắn chứ!” Nữ nhân hiển nhiên có ấn tượng ban đầu với Tạ Văn Đông rất tốt, nói giúp cho hắn. Trần cục trưởng a một tiếng, ngồi ở phía đối diện Tạ Văn Đông, hỏi” “Cậu nhóc, cậu có chuyện gì tới tìm ta, chỉ nói thôi!”
Tạ Văn Đông do dự một chút, ánh mắt đảo qua nữ nhân kia, không nói gì. Trần cục trưởng là người hiểu lý lẽ. nói với nữ nhân: “Tiểu Huệ, em đi vào phóng trong xem TV đi, anh và cậu này nói chuyện một chút!”
Nữ nhân kia không vui vẻ, nhưng vẫn đi vào phòng trong đóng cửa lại. Trần cục trưởng thấy vợ đi rồi, người tựa trên ghế sô-pha nói: “Hiện giờ cậu có cái gì thì nói đi!”
Tạ Văn Đông cũng không muốn nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Trần cục chắc là đã biết chuyện đánh nhau phát sinh ở Bát Thần tối hôm qua chứ?”
Trần cục trưởng hơi ngẩn người, hỏi: “Cậu vì việc đó mà đến?” Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Ta mong rằng Trần cục trưởng có thể thả mấy người bị bắt ở Bát Thần ra, bọn họ không có tội!”
Khuôn mặt của Trần cục trưởng trầm xuống nói: “Ta thấy cậu đánh giá cao năng lực của ta quá rồi đấy. Xin lỗi, việc này ta không thể giúp được cậu!”
Tạ Văn Đông nói: “Ta biết là ông có thể, nếu không ta đã đi tìm người khác.” Nói xong Tạ Văn Đông từ trong ngực lấy ra bọc giấy, đặt toàn bộ tiền ở bên trong lên bàn trà. Trần cục trưởng lại càng hoảng sợ, thật không ngờ tên thiếu niên trẻ tuổi này lại mang nhiều tiền như vậy. Trần cục trưởng hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào một chồng tờ xanh một trăm đồng ở trên bàn trà, có chút động lòng. Thế nhưng vừa nghĩ đến tình hình ở trong cục, cùng với ảnh hưởng của sự kiện Bát Thần, lòng tham liền thu trở lại, nhìn Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Xin lỗi, chuyện này ta thực sự không thể giúp được cậu, mời cậu về cho!” Nói xong, Trần cục trưởng đứng lên định quay về phòng.
“Lẽ nào không thể bàn bạc lại được?”
“Chuyện này ta thực sự không giúp được gì. Hơn nữa, bây giờ là thời gian nghiêm khắc, bạn của cậu dám đi ngược gió… Coi như hắn xui xẻo!”
Tạ Văn Đông ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Bạn của ta sẽ ngồi chồm hỗm trong ngục mấy năm?”
Trần cục suy nghĩ một chút nói; “Nói thật với cậu nhé, bạn của cậu không có khả năng ngồi chồm hỗm trong ngục. Nếu như đúng là sẽ bị án tử hình!” Tạ Văn Đông trong lòng cả kinh, nói: “Điều này không có khả năng! Hắn cùng lắm chỉ là ẩu đả đánh nhau thôi, sao lại bị phán tử hình?”
Trần cục trưởng thở dài nói: “Không chỉ là ẩu đả đánh nhau, bạn của cậu còn cướp bóc, tội danh nghiêm trọng. Bình thường coi như sẽ bị phán không kỳ hạn, huống hồ bây giờ là thời gian nghiêm khắc. Chuyện ở đây nói với cậu cậu cũng không hiểu.”
Tạ Văn Đông bóp bóp thái dương nói: “Ta không hiểu, cho nên mời tới nhà Trần cục trưởng giúp đỡ, ta mong rằng ngày mai có thể nhìn thấy bạn của mình bình an trở về!”
Trần cục trưởng nghe Tạ Văn Đông nói những lời này có chút mất hứng, nói: “Ta nói với cậu, chuyện này ta không giúp được, mau mang tiền của cậu về đi!”
Tạ Văn Đông không hề động, cười nhạt nói: “Hiện giờ Trần cục trưởng còn chưa cho ta câu trả lời thuyết phục! Ông nói một câu, đồng ý là số tiền này sẽ thuộc về ông, hơn nữa sau này không thể thiếu chỗ tốt cho ông. Ông nếu như không đồng ý cũng được, ta sẽ cảm thấy ông rất khinh thường ta, ta lập tức cầm mười vạn đông này ra ngoài tìm sát thủ nói chuyện ông! Tự ông lo liệu đi! Được rồi, không nên nói đùa với ta, ta chưa bao giờ cùng người không phải bạn bè của ta đùa giỡn!” Nói xong, mắt Tạ Văn Đông hiện lên hàn quang nhìn chằm chằm vào Trần cục trưởng.
“Hắn không phải đang làm ta sợ!” Trần cục trưởng bị dọa run run, nhìn ánh mắt băng lãnh của Tạ Văn Đông, cảm thấy ánh mắt đó không phải loài người có thể xuất ra, Trần cục trưởng quả thật có chút sợ hãi. Lại ngồi xuống nói: “Về việc này ta thực sự rất khó làm, có mấy phó cục ở bên dưới nhìn chằm chằm vào, ài!”
Tạ Văn Đông mặt không có biểu tình gì nói: “Có khó làm hay không là chuyện của ông, ta đối với những việc đó không quan tâm. Ta muốn ngày mai có thể nhìn thấy anh em của ta trở về!”
Trần cục trưởng khống nói gì, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, yên lặng hút. Trong lòng tư tiền tưởng hậu, do dự không quyết.
Tạ Văn Đông cũng không thúc dục hắn, ngồi ở trên ghế sô-pha chờ quyết định của Trần cục trưởng. Thời gian mỗi một giây trôi qua, trong đại sảng nặng nề không có chút âm thành nào. Trần cục trưởng hút liên tiếp năm điếu thuốc, cuối cùng đem đầu lọc thuốc lá bóp nát, trong lòng có quyết định, nhìn Tạ Văn Đông nói: “Cậu đi đi! Tiền này ta nhận” Nói xong, nhắm mắt lại tựa ở ghế sô-pha không nói gì nữa.
Tạ Văn Đông nói một tiếng cảm ơn, cũng không nói gì thêm, sau đó quay người rời khỏi.
Sau khi đi ra khỏi nhà Trần cục trưởng, Tạ Văn Đông mới thở phào một hơi, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Thực ra trong lòng hắn cũng không dám chắc Trần cục trưởng sẽ đồng ý. Chuyện này coi như thuận lợi, tâm tình cũng thả lỏng không ít, biết Cao Cường không có việc gì. Trong lòng thầm cầu khẩn Lý Sảng cũng có thể bình an vượt qua cửa này. Tạ Văn Đông ngồi xe trở lại Quỷ Vực, ở trong xem một trận mê muội, cảm thấy bản thân mệt gần chết rất muốn đi ngủ, thế nhưng cũng không có cách nào nghỉ ngơi, hiện giờ có nhiều chuyện cần mình giải quyết.
Sau khi trở về Quỷ Vực, Tam Nhãn lập tức chạy tói hỏi” Cường Tử thế nào rồi?” Tam Nhãn trong lòng có cảm giác áy náy, cảm thấy nếu như không phải do mình lỗ mãng, lúc đó nghe Trương Nghiên Giang nói, Lý Sảng và Cao Cường còn có hơn mười anh em đều đã không có việc gì.
Tạ Văn Đông ngăn cản giác choáng váng, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, Cường Tử không có việc gì!” Tam Nhãn thấy Tạ Văn Đông sắc mặt khó coi, vội vàng hỏi: “Anh Đông anh không sao chứ? Thân thể anh…” Tạ Văn Đông chặn lời của hắn, cưới nói: “Yên tâm đi, ta không sao!”
Tam Nhãn vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Tạ Văn Đông, người sau nói: “Trương ca, mấy ngày này sẽ bề bộn nhiều việc, xem ra có rất nhiều chuyện đều phải nhờ anh!”
Tam Nhãn nói: “Anh Đông, xem anh nói gì kìa, đó là việc em phải làm. Anh Đông bảo em làm gì?”
Tạ Văn Đông trầm tư một hồi, nói: “Thứ nhất, ngày mai anh đi mua giúp ta một cái máy điện thoại di động.” Dừng một chút, “Như vậy đi, mua thêm mấy cái, nòng cốt trong hội mỗi người một cái, nhưng vậy mọi người liên hệ cũng tiện. Thứ hai, bên Ma Ngũ đã bàn xong, mấy ngày nữa hàng có thể sẽ đưa tới, ta định bảo hắn đưa hàng tới nhất trung, nơi đó là trường học, cảnh sát cũng sẽ không nghi ngờ nơi này”.
Dứt lời, Tạ Văn Đông quay đầu nói với Hà Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, việc này của mày, hàng tới thì mày sai bảo huynh đệ ở nhất trung nhận hàng.” Hà Hạo Nhiên gật đầu bảo được.
Tạ Văn Đông nhừng một chút, hàn quang trong mắt bắn ra, sau đó nói: “Thứ ba, điều tra rõ tất cả mọi thứ vè bang Liêm Đao, lão đại là ai? Có bao nhiêu người? Có mấy hang ổ? Cũng như thời gian hoạt động? Đều phải trở về nói rõ ràng cho ta biết, anh Trương, việc này giao cho anh. Ta phải khiến bọn chúng đền gấp bội sai lầm này! Cũng muốn bang hội xung quanh nhìn xem, chọc vào hội của chúng ta sẽ có kết cục gì!”
Tam Nhãn nghe Tạ Văn Đông nói xong, lòng tin từ từ trở về, lớn tiêng nói: “Anh Đông, anh yên tâm đi, cái này giao cho em!”
Tạ Văn Đông gật đầu, nói: “Chị Thủy hôm nay không ở đây sao?”
Tam Nhãn ngẩn người lắc đầu, khó hiểu vì sao Tạ Văn Đông lại nhắc tới chị Thủy. Khi Tạ Văn Đông từ bệnh viện trở về đã nói chuyện với Trương Nghiên Giang, Tam Nhãn không có ở đó, không biết Tạ Văn Đông đã nghi ngờ chị Thủy. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang giải thích: “Anh Tam Nhãn, bọn ta nghi ngờ chị Thủy là người bán đứng chúng ta!”
Tam Nhãn có chút lo lắng suy nghĩ một chút, vẫn không hiểu rõ vì sao. Tạ Văn Đông cười, nói: “Những lời này không thể để cho người khác biết, không thì truyền đến tại chị Thủy sẽ không dễ làm” Tam Nhãn nghe vậy gật đầu.
Tạ Văn Đông nói: “Vậy được rồi, mọi người đã mệt mỏi cả ngày, về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai nếu như không có gì ngoài ý muốn, Cường Tử sẽ có thể trở về!”
Ba người Tam Nhãn sắc mặt vui vẻ. Tạ Văn Đông tạm biệt ba người, ngồi xe về nhà. Đến khi ở cửa nhà, vừa muốn mở cửa vào nhà, vỗ mạnh vào đầu, tự nhủ: sao lại quên mất nàng chứ! Tạ Văn Đông nghĩ đến chính là người mình mang về từ chỗ Ma Ngũ, hôm nay nhiều chuyện quá, quên sạch về cô bé kia. Lắc đầu, Tạ Văn Đông nhìn cửa nhà một chút, thở dài. Từ trong nhà đi ra, ngồi xe đến Hân Hân.
Trong phòng bi-a Hân Hân vẫn có mấy huynh đệ ở lại, không về nhà. Tạ Văn Đông đi vào, hỏi: “Cô bé anh mang về có khỏe không! ?”
Một huynh đệ nói: “Rất tốt, sau khi anh Đông vừa đi không lâu thì nàng bắt đầu ngủ, ngủ cho đến bây giờ” Tạ Văn Đông ừ một tiếng, đi vào buồng trong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy cô bé còn đang ngủ. Mỉm cười, Tạ Văn Đông nghĩ thầm, thực sự là một đứa trẻ, ở một nơi xa lạ cũng có thể ngủ.
Tạ Văn Đông đi tới trước giường, cúi đầu nghĩ: Mình không thể để cô bé một mình ở lại Hân Hân, nhưng buổi ta đem nàng đến đâu ngủ, đưa nàng về nhà mình…?! Tạ Văn Đông nhẹ nhàng đẩy nàng, “Dậy đi, dậy đi!”
Trương Nghiên Giang đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông nói: “Anh Đông, anh Sảng bây giờ thế nào rồi?”
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Không tốt lắm, chưa vượt qua thời kỳ nguy hiểm!” Trương Nghiên Giang cúi đầu nói: “Anh Đông, lời anh nói em đã nghĩ qua, em nghi ngờ một người có thể là nội gián!”
Tạ Văn Đông nhăn mày nói: “Ai?” Trương Nghiên Giang nhìn xung quanh một chút, sau khi xác định không có người nhỏ giọng nói: “Chị Thủy!”
“Vì sao nói như vậy?”
“Anh Đông, em đem mọi chuyện từ đầu đến cuối suy nghĩ một lần. Thời gian hiện giờ huynh đệ trong hội vẫn đoàn kết, bọn họ sẽ không bán đứng bang hội, nói khó nghe một chút cũng không có cơ hội bán đứng. Bởi vì lúc đó tất cả mọi người ở cùng một chỗ, căn bản là không có ai rời khỏi. Như vậy có khả năng nhất chính là chị Thủy! Sau khi chúng ta rời khỏi nàng hoàn toàn có thời gian để mật báo cho người của bang Liêm Đao. Thế nhưng em không biết lý do nàng làm như vậy để làm gì.”
Sau khi Tạ Văn Đông lắng nghe hắn nói một hồi, cảm thấy rất có đạo lý. Gật đầu nói: “Chưa có căn cứ xác thực để chứng minh trước hết không nên nói lung tung ra ngoài. Được rồi, anh Trương đâu?”
Trương Nghiên Giang nói: “Đi ra ngoài lấy tiền vào hỏi thăm tin tức rồi!”
Tạ Văn Đông a một tiếng, đi vào trong một gian phòng, nằm ở trên ghế sô-pha, nhắm mắt nghĩ xem ứng với bước tiếp theo mình nên làm thế nào. Hai người Trương Nghiên Giang không có làm phiền Tạ Văn Đông, lẳng lặng đừng chờ ở bên ngoài. Tới buổi tói, Tam Nhãn cầm một bọc giấy trở về, thấy Trương Nghiên Giang và Hà Hạo Nhiên vẫn ở đây, hỏi: “Anh Đông đã về chưa?”
Hà Hạo Nhiên gật đầu, chỉ vào một gian phòng nói: “Đã về rồi, ở bên trong!” Tam Nhãn đi tới đó, gõ cửa. “Vào đi!” Giọng nói của Tạ Văn Đông từ bên trong truyền ra. Tam Nhãn nghe thế đẩy cửa đi vào.
“Anh Đông, chuyện anh bảo em làm đều đã làm thỏa đáng, đây là mười vạn đồng.” Nói xong, Tam Nhãn đem gói giấy để lên trên bàn, sau đó từ trong túi áo móc ra một tờ giấy nói: “Đây là địa chỉ của cục trưởng cục!”
Tạ Văn Đông nhìn ra bên ngoài, đã tới bảy giờ tối, đứng lên cầm lấy tiền và tờ giấy nói với Tam Nhãn: “Ta đi đến nhà cục trưởng, nghĩ biện pháp thả Cường Tử và mười huynh đệ ra trước, anh và các anh em đều thành thật ở đây đợi, không có ta nói ai cũng không được đi tìm bang Liêm Đao gây phiền hà!”
Tam Nhãn nghe vậy gật đầu bảo được, sau đó nói với Tạ Văn Đông: “Anh Đông, em cùng đi với anh nhé!”
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Không được, anh đi thì không tốt. Hơn nữa đi nhiều người cũng vô ích.” Nói xong, Tạ Văn Đông đi ra bên ngoài, vừa suy nghĩ vừa từng bước từng bước đi xuống, sớm muộn gì cũng phải dùng máu người của bang Liêm Đao để làm gương cho sai lầm này.
Căn cứ vào địa chỉ trên tờ giấy, Tạ Văn Đông rất nhanh tìm được khu nhà ở của cục trưởng. Ở thàng phố J có tên gọi là nhà của cục trưởng. Ở bên trong không phải là lãnh đạo thì cũng là người giàu có tiền. Tạ Văn Đông đi tới của nhà cục trưởng, ấn chuông cửa. Bên trong có giọng nữ nhân truyền ra: “Ai đó?”
Tạ Văn Đông cố gắng thấp giọng nói: “Xin chào, ta tới tìm Trần cục trưởng!”
Giọng nói bên trong hỏi: “Cậu tìm ông ấy có chuyện gì sao?”
“Ta có một số việc cần Trần cục trưởng xử lý, là việc gấp!”
Nữ nhân ở bên trong vừa nghe đã biết ý của hắn, tám chon phần mười là đến để tặng quà, việc này mỗi ngày đều có. Không hỏi thêm gì, mở cửa nói: “Vậy mời cậu vào nhà!”
Tạ Văn Đông nhìn nữ nhân mở cửa, khoảng chừng bốn mươi tuổi, quần áo rất đẹp. Tạ Văn Đông gật đầu lễ phép nói: “A di, chào dì!”
Nữ nhân kia thật không ngờ người đến còn trẻ tuổi như thế, thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, ngây ra một lúc, thấy Tạ Văn Đông rất khôn khéo, cười nói: “Cậu nhóc vào đi, đừng đứng ở ngoài.”
Tạ Văn Đông cởi giày đi vào trong phòng, phòng khách vuông vứ không có ai, hỏi: “Dì ơi, Trần cục trưởng không có ở nhà sao?”
Nữ nhâ nói: “Ở nhà, hắn đang ở trong nhà vệ sinh, một lúc nữa sẽ ra, cậu ngồi chờ một lát.” Tạ Văn Đông cảm ơn rồi ngồi trên ghế sô-pha. Nữ nhân kia rót cho Tạ Văn Đông một chén trà đặt ở trên bàn.
Chỉ chốc lát, một người hơn bốn mươi tuổi, tóc rất ít, nhưng người trung niên rất có sinh lực từ trong nhà vệ sinh đi ra. Thấy Tạ Văn Đông quay đầu hỏi nữ nhân kia: “Tiểu Huệ, hắn là…?”
Nữ nhân cười nói: “Là đến tìm anh có việc. Tuổi không lớn, anh có thể giúp đỡ hắn chứ!” Nữ nhân hiển nhiên có ấn tượng ban đầu với Tạ Văn Đông rất tốt, nói giúp cho hắn. Trần cục trưởng a một tiếng, ngồi ở phía đối diện Tạ Văn Đông, hỏi” “Cậu nhóc, cậu có chuyện gì tới tìm ta, chỉ nói thôi!”
Tạ Văn Đông do dự một chút, ánh mắt đảo qua nữ nhân kia, không nói gì. Trần cục trưởng là người hiểu lý lẽ. nói với nữ nhân: “Tiểu Huệ, em đi vào phóng trong xem TV đi, anh và cậu này nói chuyện một chút!”
Nữ nhân kia không vui vẻ, nhưng vẫn đi vào phòng trong đóng cửa lại. Trần cục trưởng thấy vợ đi rồi, người tựa trên ghế sô-pha nói: “Hiện giờ cậu có cái gì thì nói đi!”
Tạ Văn Đông cũng không muốn nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: “Trần cục chắc là đã biết chuyện đánh nhau phát sinh ở Bát Thần tối hôm qua chứ?”
Trần cục trưởng hơi ngẩn người, hỏi: “Cậu vì việc đó mà đến?” Tạ Văn Đông gật đầu nói: “Ta mong rằng Trần cục trưởng có thể thả mấy người bị bắt ở Bát Thần ra, bọn họ không có tội!”
Khuôn mặt của Trần cục trưởng trầm xuống nói: “Ta thấy cậu đánh giá cao năng lực của ta quá rồi đấy. Xin lỗi, việc này ta không thể giúp được cậu!”
Tạ Văn Đông nói: “Ta biết là ông có thể, nếu không ta đã đi tìm người khác.” Nói xong Tạ Văn Đông từ trong ngực lấy ra bọc giấy, đặt toàn bộ tiền ở bên trong lên bàn trà. Trần cục trưởng lại càng hoảng sợ, thật không ngờ tên thiếu niên trẻ tuổi này lại mang nhiều tiền như vậy. Trần cục trưởng hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào một chồng tờ xanh một trăm đồng ở trên bàn trà, có chút động lòng. Thế nhưng vừa nghĩ đến tình hình ở trong cục, cùng với ảnh hưởng của sự kiện Bát Thần, lòng tham liền thu trở lại, nhìn Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Xin lỗi, chuyện này ta thực sự không thể giúp được cậu, mời cậu về cho!” Nói xong, Trần cục trưởng đứng lên định quay về phòng.
“Lẽ nào không thể bàn bạc lại được?”
“Chuyện này ta thực sự không giúp được gì. Hơn nữa, bây giờ là thời gian nghiêm khắc, bạn của cậu dám đi ngược gió… Coi như hắn xui xẻo!”
Tạ Văn Đông ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Bạn của ta sẽ ngồi chồm hỗm trong ngục mấy năm?”
Trần cục suy nghĩ một chút nói; “Nói thật với cậu nhé, bạn của cậu không có khả năng ngồi chồm hỗm trong ngục. Nếu như đúng là sẽ bị án tử hình!” Tạ Văn Đông trong lòng cả kinh, nói: “Điều này không có khả năng! Hắn cùng lắm chỉ là ẩu đả đánh nhau thôi, sao lại bị phán tử hình?”
Trần cục trưởng thở dài nói: “Không chỉ là ẩu đả đánh nhau, bạn của cậu còn cướp bóc, tội danh nghiêm trọng. Bình thường coi như sẽ bị phán không kỳ hạn, huống hồ bây giờ là thời gian nghiêm khắc. Chuyện ở đây nói với cậu cậu cũng không hiểu.”
Tạ Văn Đông bóp bóp thái dương nói: “Ta không hiểu, cho nên mời tới nhà Trần cục trưởng giúp đỡ, ta mong rằng ngày mai có thể nhìn thấy bạn của mình bình an trở về!”
Trần cục trưởng nghe Tạ Văn Đông nói những lời này có chút mất hứng, nói: “Ta nói với cậu, chuyện này ta không giúp được, mau mang tiền của cậu về đi!”
Tạ Văn Đông không hề động, cười nhạt nói: “Hiện giờ Trần cục trưởng còn chưa cho ta câu trả lời thuyết phục! Ông nói một câu, đồng ý là số tiền này sẽ thuộc về ông, hơn nữa sau này không thể thiếu chỗ tốt cho ông. Ông nếu như không đồng ý cũng được, ta sẽ cảm thấy ông rất khinh thường ta, ta lập tức cầm mười vạn đông này ra ngoài tìm sát thủ nói chuyện ông! Tự ông lo liệu đi! Được rồi, không nên nói đùa với ta, ta chưa bao giờ cùng người không phải bạn bè của ta đùa giỡn!” Nói xong, mắt Tạ Văn Đông hiện lên hàn quang nhìn chằm chằm vào Trần cục trưởng.
“Hắn không phải đang làm ta sợ!” Trần cục trưởng bị dọa run run, nhìn ánh mắt băng lãnh của Tạ Văn Đông, cảm thấy ánh mắt đó không phải loài người có thể xuất ra, Trần cục trưởng quả thật có chút sợ hãi. Lại ngồi xuống nói: “Về việc này ta thực sự rất khó làm, có mấy phó cục ở bên dưới nhìn chằm chằm vào, ài!”
Tạ Văn Đông mặt không có biểu tình gì nói: “Có khó làm hay không là chuyện của ông, ta đối với những việc đó không quan tâm. Ta muốn ngày mai có thể nhìn thấy anh em của ta trở về!”
Trần cục trưởng khống nói gì, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, yên lặng hút. Trong lòng tư tiền tưởng hậu, do dự không quyết.
Tạ Văn Đông cũng không thúc dục hắn, ngồi ở trên ghế sô-pha chờ quyết định của Trần cục trưởng. Thời gian mỗi một giây trôi qua, trong đại sảng nặng nề không có chút âm thành nào. Trần cục trưởng hút liên tiếp năm điếu thuốc, cuối cùng đem đầu lọc thuốc lá bóp nát, trong lòng có quyết định, nhìn Tạ Văn Đông nói: “Cậu đi đi! Tiền này ta nhận” Nói xong, nhắm mắt lại tựa ở ghế sô-pha không nói gì nữa.
Tạ Văn Đông nói một tiếng cảm ơn, cũng không nói gì thêm, sau đó quay người rời khỏi.
Sau khi đi ra khỏi nhà Trần cục trưởng, Tạ Văn Đông mới thở phào một hơi, sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Thực ra trong lòng hắn cũng không dám chắc Trần cục trưởng sẽ đồng ý. Chuyện này coi như thuận lợi, tâm tình cũng thả lỏng không ít, biết Cao Cường không có việc gì. Trong lòng thầm cầu khẩn Lý Sảng cũng có thể bình an vượt qua cửa này. Tạ Văn Đông ngồi xe trở lại Quỷ Vực, ở trong xem một trận mê muội, cảm thấy bản thân mệt gần chết rất muốn đi ngủ, thế nhưng cũng không có cách nào nghỉ ngơi, hiện giờ có nhiều chuyện cần mình giải quyết.
Sau khi trở về Quỷ Vực, Tam Nhãn lập tức chạy tói hỏi” Cường Tử thế nào rồi?” Tam Nhãn trong lòng có cảm giác áy náy, cảm thấy nếu như không phải do mình lỗ mãng, lúc đó nghe Trương Nghiên Giang nói, Lý Sảng và Cao Cường còn có hơn mười anh em đều đã không có việc gì.
Tạ Văn Đông ngăn cản giác choáng váng, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, Cường Tử không có việc gì!” Tam Nhãn thấy Tạ Văn Đông sắc mặt khó coi, vội vàng hỏi: “Anh Đông anh không sao chứ? Thân thể anh…” Tạ Văn Đông chặn lời của hắn, cưới nói: “Yên tâm đi, ta không sao!”
Tam Nhãn vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn Tạ Văn Đông, người sau nói: “Trương ca, mấy ngày này sẽ bề bộn nhiều việc, xem ra có rất nhiều chuyện đều phải nhờ anh!”
Tam Nhãn nói: “Anh Đông, xem anh nói gì kìa, đó là việc em phải làm. Anh Đông bảo em làm gì?”
Tạ Văn Đông trầm tư một hồi, nói: “Thứ nhất, ngày mai anh đi mua giúp ta một cái máy điện thoại di động.” Dừng một chút, “Như vậy đi, mua thêm mấy cái, nòng cốt trong hội mỗi người một cái, nhưng vậy mọi người liên hệ cũng tiện. Thứ hai, bên Ma Ngũ đã bàn xong, mấy ngày nữa hàng có thể sẽ đưa tới, ta định bảo hắn đưa hàng tới nhất trung, nơi đó là trường học, cảnh sát cũng sẽ không nghi ngờ nơi này”.
Dứt lời, Tạ Văn Đông quay đầu nói với Hà Hạo Nhiên: “Hạo Nhiên, việc này của mày, hàng tới thì mày sai bảo huynh đệ ở nhất trung nhận hàng.” Hà Hạo Nhiên gật đầu bảo được.
Tạ Văn Đông nhừng một chút, hàn quang trong mắt bắn ra, sau đó nói: “Thứ ba, điều tra rõ tất cả mọi thứ vè bang Liêm Đao, lão đại là ai? Có bao nhiêu người? Có mấy hang ổ? Cũng như thời gian hoạt động? Đều phải trở về nói rõ ràng cho ta biết, anh Trương, việc này giao cho anh. Ta phải khiến bọn chúng đền gấp bội sai lầm này! Cũng muốn bang hội xung quanh nhìn xem, chọc vào hội của chúng ta sẽ có kết cục gì!”
Tam Nhãn nghe Tạ Văn Đông nói xong, lòng tin từ từ trở về, lớn tiêng nói: “Anh Đông, anh yên tâm đi, cái này giao cho em!”
Tạ Văn Đông gật đầu, nói: “Chị Thủy hôm nay không ở đây sao?”
Tam Nhãn ngẩn người lắc đầu, khó hiểu vì sao Tạ Văn Đông lại nhắc tới chị Thủy. Khi Tạ Văn Đông từ bệnh viện trở về đã nói chuyện với Trương Nghiên Giang, Tam Nhãn không có ở đó, không biết Tạ Văn Đông đã nghi ngờ chị Thủy. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tam Nhãn, Trương Nghiên Giang giải thích: “Anh Tam Nhãn, bọn ta nghi ngờ chị Thủy là người bán đứng chúng ta!”
Tam Nhãn có chút lo lắng suy nghĩ một chút, vẫn không hiểu rõ vì sao. Tạ Văn Đông cười, nói: “Những lời này không thể để cho người khác biết, không thì truyền đến tại chị Thủy sẽ không dễ làm” Tam Nhãn nghe vậy gật đầu.
Tạ Văn Đông nói: “Vậy được rồi, mọi người đã mệt mỏi cả ngày, về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai nếu như không có gì ngoài ý muốn, Cường Tử sẽ có thể trở về!”
Ba người Tam Nhãn sắc mặt vui vẻ. Tạ Văn Đông tạm biệt ba người, ngồi xe về nhà. Đến khi ở cửa nhà, vừa muốn mở cửa vào nhà, vỗ mạnh vào đầu, tự nhủ: sao lại quên mất nàng chứ! Tạ Văn Đông nghĩ đến chính là người mình mang về từ chỗ Ma Ngũ, hôm nay nhiều chuyện quá, quên sạch về cô bé kia. Lắc đầu, Tạ Văn Đông nhìn cửa nhà một chút, thở dài. Từ trong nhà đi ra, ngồi xe đến Hân Hân.
Trong phòng bi-a Hân Hân vẫn có mấy huynh đệ ở lại, không về nhà. Tạ Văn Đông đi vào, hỏi: “Cô bé anh mang về có khỏe không! ?”
Một huynh đệ nói: “Rất tốt, sau khi anh Đông vừa đi không lâu thì nàng bắt đầu ngủ, ngủ cho đến bây giờ” Tạ Văn Đông ừ một tiếng, đi vào buồng trong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy cô bé còn đang ngủ. Mỉm cười, Tạ Văn Đông nghĩ thầm, thực sự là một đứa trẻ, ở một nơi xa lạ cũng có thể ngủ.
Tạ Văn Đông đi tới trước giường, cúi đầu nghĩ: Mình không thể để cô bé một mình ở lại Hân Hân, nhưng buổi ta đem nàng đến đâu ngủ, đưa nàng về nhà mình…?! Tạ Văn Đông nhẹ nhàng đẩy nàng, “Dậy đi, dậy đi!”
/51
|