"Ha ha" Tạ Văn Đông nằm trên ghế, ôm vòng eo thon nhỏ của Cao Tuệ Ngọc nói: "Quên đi, xem ra anh chỉ có thể ngủ trên ghế thôi"
"Dậy đi, nằm ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đó. Vào phòng em ngủ đi" Cao Tuệ Ngọc kéo Tạ Văn Đông lên tầng trên.
Tạ Văn Đông nằm trên người Cao Tuệ Ngọc, ngửi mùi hương thơm ngát, lại nghĩ đến cảnh vừa nãy, trong lòng không khỏi kích động, nụ cười hiện lên mặt. Trong lòng thầm nhủ, xem ra mình đã thích Cao Tuệ Ngọc. Ở bên nàng luôn làm cho mình cảm thấy hưng phấn. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mình cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng mình đối với Cao Tuệ Mỹ ra sao, còn có Tiểu Kim Dung cứu từ tay Ngũ Thủ ra cũng có cảm giác này. Không phải mình cùng yêu ba người đó chứ? Tạ Văn Đông nhắm mắt lại suy nghĩ miên man, chỉ một lát là ngủ thiếp đi.
Nghe thấy hơi thở đều đặn của Tạ Văn Đông, Cao Tuệ Ngọc sợ lại có người quấy rầy hắn, nên cầm lấy điện thoại của hắn, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Về phòng khách, Cao Tuệ Ngọc nhớ tới câu Tạ Văn Đông vừa nói: "Anh nghĩ... Anh thực sự thích em", trong lòng rất vui vẻ, ước mơ về tương lai tươi đẹp của hai người. Một lát sau, điện thoại di động lại reo lên cắt đứt suy nghĩ đang bay rất xa của nàng. Cao Tuệ Ngọc cầm lấy điện thoại, bất mãn nói: "Này, các người có để yên không, sao suốt ngày gọi điện vậy"
Đầu kia điện thoại im lặng một chút: "Alô, anh tìm Đông ca, có chuyện cần Đông ca giải quyết"
"Anh ấy không có ở đây, đang ngủ" Cao Tuệ Ngọc hét lên một tiếng, dập điện thoại. Tam Nhãn ở đầu bên kia cầm máy một lúc không nói gì, rồi quay đầu lại nói với Lý Sảng: "Lão mập, mày biết không, hồng nhan đúng là con mẹ nó họa thủy. Con bà nó, cô ta dám nói chuyện với tao như vậy".
Tam Nhãn chưa gặp Cao Tuệ Ngọc, chỉ nghe người nói qua, không nghĩ tới lần đầu nói chuyện đã không nể mặt như thế, trong lòng rất tức giận. Lý Sảng đã bị thiệt thòi vì nàng, cười nói: "Không biết chừng sau này Đông ca cưới Tiểu Ngọc, khi đó mày còn phải xách giày cho người ta đó. Ha ha" Tam Nhãn trừng mắt nhìn Lý Sảng, từ từ nói: "Lão phì, mày nói nếu như mày không có răng, có phải nói ít đi không?"
Tạ Văn Đông ngủ đến tận hai giờ chiều, Cao Tuệ Ngọc mới đánh thức hắn. Hai người đầu tiên là ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, sau đó từ từ đi bộ bên bờ sông. Bởi vì hai người đã xác định quan hệ, đi cạnh nhau cũng trở nên thân mật hơn nhiều. Đến tận năm giờ, trời đã tối, Tạ Văn Đông mới đưa Cao Tuệ Ngọc về nhà, chính mình lại đi đến Quỷ Vực.
Đi vào Quỷ Vực, gặp rất nhiều khách, vũ trường đầy ắp người, điên cuồng lắc lư thân hình. Một thằng đàn em nhìn thấy Tạ Văn Đông, vội vàng chạy ra, cung kính nói: "Đông ca, đám Tam Nhãn ca đã chờ anh khá lâu".
Tâm trạng Tạ Văn Đông lúc này rất tốt, gật đầu. Tên đàn em dẫn hắn đến một căn phòng, sau đó đứng ở bên ngoài. Văn Đông hội đang ở bên trong, trên mặt đất còn có hai người trung niên mặt sưng phù quỳ trên mặt đất. Tạ Văn Đông nhìn kỹ mới nhận ra đó là Đan Hiểu Vân và Trương Hồng. Đám Tam Nhãn mời Tạ Văn Đông lên ngồi ở giữa, sau đó hỏi: “Đông ca, chúng ta làm gì hai người này?”
Nghe thấy Tam Nhãn nói, hai người Đan Trương lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Tạ huynh đệ.. không không... Đông ca, đừng giết tôi. Tôi giao hết các cơ sở cho anh. Tôi còn có tiền, tôi đưa hết tiền cho anh, thả tôi đi”
Tạ Văn Đông thu hồi vẻ tươi cười, cẩn thận suy nghĩ. Hai người này mặc dù đã không còn thế lực, nhưng để lại sẽ là một mối tai họa ngầm với mình. Ai có thể lưu lại một người luôn luôn muốn giết mình chứ? Nhìn hai người đang rơi lệ kêu khóc, Tạ Văn Đông có một tia mềm lòng nhưng lại cảm thấy không ổn, sợ bọn họ sẽ ôm mối thù, là một mầm họa cho bang hội, nên nói: “Theo quy củ, phát thiếp” Tạ Văn Đông không muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hai người, đi ra khỏi phòng, tự nói với mình. Phải nhớ, mày là bại hoại, sự đồng tình sẽ làm mày mềm yếu.
Trong phòng, Tam Nhãn lấy hai Hắc thiếp trong lòng ra, từ từ đặt trước mặt hai người Đan Trương, đồng thời cũng quyết định vận mệnh bọn họ. Hắc đạo là một thế giới nhược nhục cường thực, thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý thuộc về kẻ mạnh, kẻ thắng chính là ông trời. Nếu như không phải như vậy, hắc đạo đã không gọi là hắc đạo, cần gì phải phân biệt với bạch đạo chứ? Đây là đạo lý trăm ngàn năm không thay đổi.
Trên đường về nhà, Tạ Văn Đông vẫn suy nghĩ một vấn đề, mình có thể thích Cao Tuệ Ngọc sao? Bại hoại có thể có tình yêu sao? Hắn không biết, chỉ có thể cười khổ trong lòng. Cảm thấy hai tay mình đã nhiễm đầy máu, không khác gì đao phủ.
Sau khi Văn Đông hội thôn tính hai người Đan Trường, phía Nam ngoại trừ Chu Hữu Bằng và Lưu Thanh ra, tất cả đều bị Văn Đông hội chiếm lĩnh. Các bang hội hắc đạo đã xếp Văn Đông hội ngang hàng với Thanh Bang và Huynh Đệ minh, càng thêm tôn kính bọn họ, chỉ sợ có một ngày người nhận được hắc thiếp lại là mình. Uy danh của hắc thiếp truyền khắp hắc đạo thành phố J, tất cả mọi người đều biết đó là thiếp đòi mạng.
Một tháng sóng yên gió lặng. Thời gian này Văn Đông hội chỉnh đốn hai mươi cơ sở, số người tăng lên hơn ngàn. Tạ Văn Đông cũng lấy số vũ khí đoạt được từ Mãnh Hổ bang chia cho các đường. Lưu Ba thấy số súng này, nói cho Tạ Văn Đông biết đó không phải AK47 nhưng cũng vẫn là AK, tên gọi là AK74. Mặc dù không phải tiên tiến trên thế giới nhưng tính năng mạnh hơn Ak47 nhiều, uy lực của đạn cũng lớn hơn.
Lý Sảng không rõ, hỏi: “Tại sao uy lực lại lớn hơn, không phải đều là đạn sao?” Khương Sâm giải thích: “Nếu như cẩn thận sẽ thấy đạn của hai loại là không giống nhau. Đạn 74 dài và nhỏ hơn 47 một ít, khi bắn ra sẽ xoay tròn nhanh hơn, sau khi trúng mục tiêu sẽ xoay tròn tạo thành vết thương nặng hơn”.
Lý Sảng nghe xong rất thích, muốn một khẩu, nói đeo bên người sẽ rất uy phong. Cao Cường tức giận đá hắn một cước: “Uy phong? Mày sợ người khác không biết mày là xã hội đen sao. Hay là mày muốn người khác nghĩ mày chuẩn bị giết người, cướp ngân hàng”.
Lưu Ba là huấn luyện viên trong bang hội, mỗi ngày chỉ huy mấy trăm người tập luyện. Lâu lâu lại thay đổi bài tập, buổi sáng tập thể lực, vật lộn, chiều thì tập bắn. Đương nhiên, Văn Đông hội còn chưa thể nào đạt đến trình độ mỗi người một khẩu súng, mỗi lần chỉ cho một trăm người đi tập. Ám tổ của Khương Sâm đã có hơn trăm người, nam nữa đều có, tổ viên đều giỏi cận chiến, chuyên gia săn tin...
Tạ Văn Đông cũng nhân thời gian chỉnh đốn này, điên cuồng chơi một tháng với Cao Tuệ Ngọc. Thực ra còn một nguyên nhân khác Tạ Văn Đông không nói cho Cao Tuệ Ngọc, đó chính là đánh lừa Huynh Đệ minh.
Một tháng sau, ngày mười năm tháng hai năm chín sáu, mấy trăm huynh đệ Văn Đông hội tập kích Huynh Đệ minh. Một bên là chủ mưu từ lâu, một bên là vội vàng ứng chiến. Tam Nhãn chỉ huy huynh đệ Long đường đột kích tổng hội ba nhà Huynh Đệ minh. Hắc tổ lại ám sát nhân vật chủ yếu của Huynh Đệ minh, các đường khác cũng có thu hoạch. Nhưng dù sao Huynh Đệ minh cũng là bang hội có thực lực. Lão Đại Nhị Cao Lương của Minh càng không phải kẻ vô năng. Mặc dù mới đầu bị đánh cho không kịp ứng phó, nhưng rất nhanh đã phản công toàn diện. Đang lúc hai bên giao đấu mày chết tao sống, Cao Chấn không bỏ lỡ thời cơ phát động công kích với Huynh Đệ minh.
Đêm mười sáu, hai bên tiến hành một cuộc đại chiến kinh thiên ở bờ sông, có mấy ngàn người tham dự. Cuối cùng Thanh Bang và Văn Đông hội với lợi thế về nhân số đã giành được thắng lợi.
Thực lực của ba bang hội chênh lệch không mấy, hai đánh một, đây là tình huống nghiêng về một bên. Huynh Đệ minh liên tiếp thất bại, không thể làm gì khác hơn là phòng ngự toàn diện, không có sức phát động phản kích, diệt vong chỉ là vấn đề thời gian. Trưởng lão Thanh Bang mấy lần tìm Tạ Văn Đông nói chuyện về việc chia địa bàn sau khi Huynh Đệ minh bị diệt. Đối với hai mươi tám cơ sở của Huynh Đệ minh, hai vị trưởng lão có thái độ rất cứng rắn, cho rằng Thanh Bang có tác dụng quyết định khi chiến tranh với Huynh Đệ minh, nên đòi hai mươi nơi. Cuối cùng ngay cả Cao Chấn cũng nhìn tới, hứa hẹn về địa bàn của Huynh Đệ minh với Tạ Văn Đông. Thanh Bang và Văn Đông hội mỗi bên một nửa. Hai đại trưởng lão rất bất mãn với chuyện này, nhưng không làm gì được Cao Chấn nên đành phải chịu.
Tạ Văn Đông biết, hai trưởng lão Thanh Bang nói không phải không có lý. Chiến tranh với Huynh Đệ minh, tác dụng của Thanh Bang lớn hơn Văn Đông hội một chút. Theo đề nghị của Cao Chấn, vì để chiếm được lợi ích như vậy, Tạ Văn Đông bất ngờ tập kích tổng bộ Huynh Đệ minh, một kích tiêu diệt.
Tổng bộ Huynh Đệ minh ở phía Đông, là một căn nhà ba tầng nằm một mình ở cạnh bờ sông. Xung quanh rất ít người ở, cỏ dại mọc đầy. Chẳng qua nó nằm ở gần đường Trường An, giao thông rất tiện lợi. Trong nhà tập trung ít nhất hai trăm người, đều là lực lượng trung kiên của Huynh Đệ minh.
Lần công kích tổng bộ Huynh Đệ minh lần này, Văn Đông hội gần như dùng hết tinh anh. Mỗi đường phái ra năm mươi huynh đệ ưu tú nhất. Sáu đường tổng cộng ba trăm người, Ám tổ xuất động toàn bộ, gần bốn trăm người tấn công. Trước khi xung quanh, Tạ Văn Đông một lần nữa dặn dò mọi người, lần này nhất định phải nhanh, thời gian chỉ trong vòng ba mươi phút, mặc kệ thành công hay không khi kinh động đối phương thì trong vòng ba mươi phút phải rút hết. Đây là nguyên nhân vì Huynh Đệ minh còn có năm cơ sở đang phải đau khổ chống đỡ, chủ lực của Huynh Đệ minh hầu hết đặt ở đó. Tạ Văn Đông đã tính toán qua, từ cơ sở gần đó trở về tổng bộ thì khoảng nửa giờ là về. Ba mươi phút sau khi tấn công nếu không thể rút lui, rất dễ dàng bị kẻ địch ngăn cản. Đến lúc đó dù giết chết Lão Đại Huynh Đệ minh, mình cũng bị tổn thất không nhỏ. Đây là điều mà Tạ Văn Đông không muốn thấy.
Hai giờ sáng ngày tám tháng ba, cả thành phố J vô cùng yên tĩnh, mọi người đang chìm vào trong mộng đẹp. Mà lúc này Văn Đông hội lại đang lặng lẽ hành động. Tạ Văn Đông và mọi người ngồi xe đến cách tổng bộ Huynh Đệ minh nửa dặm thì dừng lại. Trong lúc đó, máy điện thoại di động Khương Sâm không ngừng vang lên, thành viên Ám tổ mai phục xung quanh tổng bộ đối phương thi thoảng truyền tin tức về. Mọi động tĩnh của tòa nhà đều nằm trong lòng bàn tay Văn Đông hội.
Khương Sâm dẫn theo Ám tổ xuống xe trước, lặng lẽ lẩn về phía tòa nhà. Đám Tạ Văn Đông đi theo phía sau hắn. Chỉ có Trương Nghiên Giang và Chấp pháp đường lui lại giữ xe.
Khương Sâm cẩn thận đi ở trên cùng, thấy đằng trước cách năm mươi mét có một điểm đỏ, mẫn cảm bò xuống mặt đất, phất ra ra hiệu với người phía sau. Cầm lấy ống nhòm nhìn trong đên cẩn thận kiểm tra, phát hiện có hai người của Huynh Đệ minh đang canh gác, điểm đỏ là do một trong hai người đang hút thuốc. Khương Sâm cẩn thận quan sát xung quanh, không thấy ai khác mới yên tâm.
Khương Sâm quay đầu lại nhỏ giọng nói nói với hai huynh đệ bên cạnh: “Hai người đằng trước, hai bọn mày và tao đi tới, ra tay phải nhanh, không để phát ra một âm thanh, biết không”
“Hai người gật đầu. Ba người Khương Sâm từ từ đi tới gần hai tên bảo vệ. Khương Sâm lặng lẽ rút chủy thủ ra, bò tới phía sau một người, đứng bật dậy, một tay bịt miệng người này, một tay dùng đao xẹt qua cổ họng hắn.
"Dậy đi, nằm ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh đó. Vào phòng em ngủ đi" Cao Tuệ Ngọc kéo Tạ Văn Đông lên tầng trên.
Tạ Văn Đông nằm trên người Cao Tuệ Ngọc, ngửi mùi hương thơm ngát, lại nghĩ đến cảnh vừa nãy, trong lòng không khỏi kích động, nụ cười hiện lên mặt. Trong lòng thầm nhủ, xem ra mình đã thích Cao Tuệ Ngọc. Ở bên nàng luôn làm cho mình cảm thấy hưng phấn. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mình cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng mình đối với Cao Tuệ Mỹ ra sao, còn có Tiểu Kim Dung cứu từ tay Ngũ Thủ ra cũng có cảm giác này. Không phải mình cùng yêu ba người đó chứ? Tạ Văn Đông nhắm mắt lại suy nghĩ miên man, chỉ một lát là ngủ thiếp đi.
Nghe thấy hơi thở đều đặn của Tạ Văn Đông, Cao Tuệ Ngọc sợ lại có người quấy rầy hắn, nên cầm lấy điện thoại của hắn, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Về phòng khách, Cao Tuệ Ngọc nhớ tới câu Tạ Văn Đông vừa nói: "Anh nghĩ... Anh thực sự thích em", trong lòng rất vui vẻ, ước mơ về tương lai tươi đẹp của hai người. Một lát sau, điện thoại di động lại reo lên cắt đứt suy nghĩ đang bay rất xa của nàng. Cao Tuệ Ngọc cầm lấy điện thoại, bất mãn nói: "Này, các người có để yên không, sao suốt ngày gọi điện vậy"
Đầu kia điện thoại im lặng một chút: "Alô, anh tìm Đông ca, có chuyện cần Đông ca giải quyết"
"Anh ấy không có ở đây, đang ngủ" Cao Tuệ Ngọc hét lên một tiếng, dập điện thoại. Tam Nhãn ở đầu bên kia cầm máy một lúc không nói gì, rồi quay đầu lại nói với Lý Sảng: "Lão mập, mày biết không, hồng nhan đúng là con mẹ nó họa thủy. Con bà nó, cô ta dám nói chuyện với tao như vậy".
Tam Nhãn chưa gặp Cao Tuệ Ngọc, chỉ nghe người nói qua, không nghĩ tới lần đầu nói chuyện đã không nể mặt như thế, trong lòng rất tức giận. Lý Sảng đã bị thiệt thòi vì nàng, cười nói: "Không biết chừng sau này Đông ca cưới Tiểu Ngọc, khi đó mày còn phải xách giày cho người ta đó. Ha ha" Tam Nhãn trừng mắt nhìn Lý Sảng, từ từ nói: "Lão phì, mày nói nếu như mày không có răng, có phải nói ít đi không?"
Tạ Văn Đông ngủ đến tận hai giờ chiều, Cao Tuệ Ngọc mới đánh thức hắn. Hai người đầu tiên là ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, sau đó từ từ đi bộ bên bờ sông. Bởi vì hai người đã xác định quan hệ, đi cạnh nhau cũng trở nên thân mật hơn nhiều. Đến tận năm giờ, trời đã tối, Tạ Văn Đông mới đưa Cao Tuệ Ngọc về nhà, chính mình lại đi đến Quỷ Vực.
Đi vào Quỷ Vực, gặp rất nhiều khách, vũ trường đầy ắp người, điên cuồng lắc lư thân hình. Một thằng đàn em nhìn thấy Tạ Văn Đông, vội vàng chạy ra, cung kính nói: "Đông ca, đám Tam Nhãn ca đã chờ anh khá lâu".
Tâm trạng Tạ Văn Đông lúc này rất tốt, gật đầu. Tên đàn em dẫn hắn đến một căn phòng, sau đó đứng ở bên ngoài. Văn Đông hội đang ở bên trong, trên mặt đất còn có hai người trung niên mặt sưng phù quỳ trên mặt đất. Tạ Văn Đông nhìn kỹ mới nhận ra đó là Đan Hiểu Vân và Trương Hồng. Đám Tam Nhãn mời Tạ Văn Đông lên ngồi ở giữa, sau đó hỏi: “Đông ca, chúng ta làm gì hai người này?”
Nghe thấy Tam Nhãn nói, hai người Đan Trương lớn tiếng cầu xin tha thứ: “Tạ huynh đệ.. không không... Đông ca, đừng giết tôi. Tôi giao hết các cơ sở cho anh. Tôi còn có tiền, tôi đưa hết tiền cho anh, thả tôi đi”
Tạ Văn Đông thu hồi vẻ tươi cười, cẩn thận suy nghĩ. Hai người này mặc dù đã không còn thế lực, nhưng để lại sẽ là một mối tai họa ngầm với mình. Ai có thể lưu lại một người luôn luôn muốn giết mình chứ? Nhìn hai người đang rơi lệ kêu khóc, Tạ Văn Đông có một tia mềm lòng nhưng lại cảm thấy không ổn, sợ bọn họ sẽ ôm mối thù, là một mầm họa cho bang hội, nên nói: “Theo quy củ, phát thiếp” Tạ Văn Đông không muốn nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hai người, đi ra khỏi phòng, tự nói với mình. Phải nhớ, mày là bại hoại, sự đồng tình sẽ làm mày mềm yếu.
Trong phòng, Tam Nhãn lấy hai Hắc thiếp trong lòng ra, từ từ đặt trước mặt hai người Đan Trương, đồng thời cũng quyết định vận mệnh bọn họ. Hắc đạo là một thế giới nhược nhục cường thực, thắng làm vua, thua làm giặc, đạo lý thuộc về kẻ mạnh, kẻ thắng chính là ông trời. Nếu như không phải như vậy, hắc đạo đã không gọi là hắc đạo, cần gì phải phân biệt với bạch đạo chứ? Đây là đạo lý trăm ngàn năm không thay đổi.
Trên đường về nhà, Tạ Văn Đông vẫn suy nghĩ một vấn đề, mình có thể thích Cao Tuệ Ngọc sao? Bại hoại có thể có tình yêu sao? Hắn không biết, chỉ có thể cười khổ trong lòng. Cảm thấy hai tay mình đã nhiễm đầy máu, không khác gì đao phủ.
Sau khi Văn Đông hội thôn tính hai người Đan Trường, phía Nam ngoại trừ Chu Hữu Bằng và Lưu Thanh ra, tất cả đều bị Văn Đông hội chiếm lĩnh. Các bang hội hắc đạo đã xếp Văn Đông hội ngang hàng với Thanh Bang và Huynh Đệ minh, càng thêm tôn kính bọn họ, chỉ sợ có một ngày người nhận được hắc thiếp lại là mình. Uy danh của hắc thiếp truyền khắp hắc đạo thành phố J, tất cả mọi người đều biết đó là thiếp đòi mạng.
Một tháng sóng yên gió lặng. Thời gian này Văn Đông hội chỉnh đốn hai mươi cơ sở, số người tăng lên hơn ngàn. Tạ Văn Đông cũng lấy số vũ khí đoạt được từ Mãnh Hổ bang chia cho các đường. Lưu Ba thấy số súng này, nói cho Tạ Văn Đông biết đó không phải AK47 nhưng cũng vẫn là AK, tên gọi là AK74. Mặc dù không phải tiên tiến trên thế giới nhưng tính năng mạnh hơn Ak47 nhiều, uy lực của đạn cũng lớn hơn.
Lý Sảng không rõ, hỏi: “Tại sao uy lực lại lớn hơn, không phải đều là đạn sao?” Khương Sâm giải thích: “Nếu như cẩn thận sẽ thấy đạn của hai loại là không giống nhau. Đạn 74 dài và nhỏ hơn 47 một ít, khi bắn ra sẽ xoay tròn nhanh hơn, sau khi trúng mục tiêu sẽ xoay tròn tạo thành vết thương nặng hơn”.
Lý Sảng nghe xong rất thích, muốn một khẩu, nói đeo bên người sẽ rất uy phong. Cao Cường tức giận đá hắn một cước: “Uy phong? Mày sợ người khác không biết mày là xã hội đen sao. Hay là mày muốn người khác nghĩ mày chuẩn bị giết người, cướp ngân hàng”.
Lưu Ba là huấn luyện viên trong bang hội, mỗi ngày chỉ huy mấy trăm người tập luyện. Lâu lâu lại thay đổi bài tập, buổi sáng tập thể lực, vật lộn, chiều thì tập bắn. Đương nhiên, Văn Đông hội còn chưa thể nào đạt đến trình độ mỗi người một khẩu súng, mỗi lần chỉ cho một trăm người đi tập. Ám tổ của Khương Sâm đã có hơn trăm người, nam nữa đều có, tổ viên đều giỏi cận chiến, chuyên gia săn tin...
Tạ Văn Đông cũng nhân thời gian chỉnh đốn này, điên cuồng chơi một tháng với Cao Tuệ Ngọc. Thực ra còn một nguyên nhân khác Tạ Văn Đông không nói cho Cao Tuệ Ngọc, đó chính là đánh lừa Huynh Đệ minh.
Một tháng sau, ngày mười năm tháng hai năm chín sáu, mấy trăm huynh đệ Văn Đông hội tập kích Huynh Đệ minh. Một bên là chủ mưu từ lâu, một bên là vội vàng ứng chiến. Tam Nhãn chỉ huy huynh đệ Long đường đột kích tổng hội ba nhà Huynh Đệ minh. Hắc tổ lại ám sát nhân vật chủ yếu của Huynh Đệ minh, các đường khác cũng có thu hoạch. Nhưng dù sao Huynh Đệ minh cũng là bang hội có thực lực. Lão Đại Nhị Cao Lương của Minh càng không phải kẻ vô năng. Mặc dù mới đầu bị đánh cho không kịp ứng phó, nhưng rất nhanh đã phản công toàn diện. Đang lúc hai bên giao đấu mày chết tao sống, Cao Chấn không bỏ lỡ thời cơ phát động công kích với Huynh Đệ minh.
Đêm mười sáu, hai bên tiến hành một cuộc đại chiến kinh thiên ở bờ sông, có mấy ngàn người tham dự. Cuối cùng Thanh Bang và Văn Đông hội với lợi thế về nhân số đã giành được thắng lợi.
Thực lực của ba bang hội chênh lệch không mấy, hai đánh một, đây là tình huống nghiêng về một bên. Huynh Đệ minh liên tiếp thất bại, không thể làm gì khác hơn là phòng ngự toàn diện, không có sức phát động phản kích, diệt vong chỉ là vấn đề thời gian. Trưởng lão Thanh Bang mấy lần tìm Tạ Văn Đông nói chuyện về việc chia địa bàn sau khi Huynh Đệ minh bị diệt. Đối với hai mươi tám cơ sở của Huynh Đệ minh, hai vị trưởng lão có thái độ rất cứng rắn, cho rằng Thanh Bang có tác dụng quyết định khi chiến tranh với Huynh Đệ minh, nên đòi hai mươi nơi. Cuối cùng ngay cả Cao Chấn cũng nhìn tới, hứa hẹn về địa bàn của Huynh Đệ minh với Tạ Văn Đông. Thanh Bang và Văn Đông hội mỗi bên một nửa. Hai đại trưởng lão rất bất mãn với chuyện này, nhưng không làm gì được Cao Chấn nên đành phải chịu.
Tạ Văn Đông biết, hai trưởng lão Thanh Bang nói không phải không có lý. Chiến tranh với Huynh Đệ minh, tác dụng của Thanh Bang lớn hơn Văn Đông hội một chút. Theo đề nghị của Cao Chấn, vì để chiếm được lợi ích như vậy, Tạ Văn Đông bất ngờ tập kích tổng bộ Huynh Đệ minh, một kích tiêu diệt.
Tổng bộ Huynh Đệ minh ở phía Đông, là một căn nhà ba tầng nằm một mình ở cạnh bờ sông. Xung quanh rất ít người ở, cỏ dại mọc đầy. Chẳng qua nó nằm ở gần đường Trường An, giao thông rất tiện lợi. Trong nhà tập trung ít nhất hai trăm người, đều là lực lượng trung kiên của Huynh Đệ minh.
Lần công kích tổng bộ Huynh Đệ minh lần này, Văn Đông hội gần như dùng hết tinh anh. Mỗi đường phái ra năm mươi huynh đệ ưu tú nhất. Sáu đường tổng cộng ba trăm người, Ám tổ xuất động toàn bộ, gần bốn trăm người tấn công. Trước khi xung quanh, Tạ Văn Đông một lần nữa dặn dò mọi người, lần này nhất định phải nhanh, thời gian chỉ trong vòng ba mươi phút, mặc kệ thành công hay không khi kinh động đối phương thì trong vòng ba mươi phút phải rút hết. Đây là nguyên nhân vì Huynh Đệ minh còn có năm cơ sở đang phải đau khổ chống đỡ, chủ lực của Huynh Đệ minh hầu hết đặt ở đó. Tạ Văn Đông đã tính toán qua, từ cơ sở gần đó trở về tổng bộ thì khoảng nửa giờ là về. Ba mươi phút sau khi tấn công nếu không thể rút lui, rất dễ dàng bị kẻ địch ngăn cản. Đến lúc đó dù giết chết Lão Đại Huynh Đệ minh, mình cũng bị tổn thất không nhỏ. Đây là điều mà Tạ Văn Đông không muốn thấy.
Hai giờ sáng ngày tám tháng ba, cả thành phố J vô cùng yên tĩnh, mọi người đang chìm vào trong mộng đẹp. Mà lúc này Văn Đông hội lại đang lặng lẽ hành động. Tạ Văn Đông và mọi người ngồi xe đến cách tổng bộ Huynh Đệ minh nửa dặm thì dừng lại. Trong lúc đó, máy điện thoại di động Khương Sâm không ngừng vang lên, thành viên Ám tổ mai phục xung quanh tổng bộ đối phương thi thoảng truyền tin tức về. Mọi động tĩnh của tòa nhà đều nằm trong lòng bàn tay Văn Đông hội.
Khương Sâm dẫn theo Ám tổ xuống xe trước, lặng lẽ lẩn về phía tòa nhà. Đám Tạ Văn Đông đi theo phía sau hắn. Chỉ có Trương Nghiên Giang và Chấp pháp đường lui lại giữ xe.
Khương Sâm cẩn thận đi ở trên cùng, thấy đằng trước cách năm mươi mét có một điểm đỏ, mẫn cảm bò xuống mặt đất, phất ra ra hiệu với người phía sau. Cầm lấy ống nhòm nhìn trong đên cẩn thận kiểm tra, phát hiện có hai người của Huynh Đệ minh đang canh gác, điểm đỏ là do một trong hai người đang hút thuốc. Khương Sâm cẩn thận quan sát xung quanh, không thấy ai khác mới yên tâm.
Khương Sâm quay đầu lại nhỏ giọng nói nói với hai huynh đệ bên cạnh: “Hai người đằng trước, hai bọn mày và tao đi tới, ra tay phải nhanh, không để phát ra một âm thanh, biết không”
“Hai người gật đầu. Ba người Khương Sâm từ từ đi tới gần hai tên bảo vệ. Khương Sâm lặng lẽ rút chủy thủ ra, bò tới phía sau một người, đứng bật dậy, một tay bịt miệng người này, một tay dùng đao xẹt qua cổ họng hắn.
/51
|