Tạ Văn Đông cười lạnh nói: "Tao sẽ đợi ngày đó. Chẳng qua bây giờ con trai mày đang nằm trong tay tao. Muốn cứu nó thì một mình mày đến khách sạn Phương Bắc. Mọi người đều trong hắc đạo cả, mày nếu báo cảnh sát, hậu quả không cần tao nói"
Hít một hơi, Tạ Văn Đông nói thêm: "Mày nhớ, một mình đến. Con trai của mày còn có ba mươi bảy phút nữa là chảy hết máu. Đến hay không tự mình chọn".
Nói xong, Tạ Văn Đông không đợi Lý Sử Minh nói gì đã dập điện thoại. Cười lạnh nói với Lý Phong: "Mạng của mày bây giờ đang nằm trong tay bố mày. Nếu như mày không có vị trí quan trọng trong lòng bố mày, vậy hôm nay mày sẽ phải chết".
Nói xong, Tạ Văn Đông không để ý đến Lý Phong nữa, đi ra khỏi phòng. Tạ Văn Đông nói với Khương Sâm ở phía sau: "Lão Sâm, anh phái người giám sát mọi động tĩnh của Thanh Bang. Lý Phong mặc dù đang nằm trong tay chúng ta nhưng không thể khinh thường. Lý Sử Minh không đơn giản, không biết chừng sẽ có ý đồ gì đó".
Khương Sâm nói: "Ừm, anh Đông yên tâm, tôi sớm đã bố trí người rồi. Lý Sử Minh có động tác gì đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta".
Tạ Văn Đông cười hài lòng. Có người như Khương Sâm giúp đúng là một chuyện đáng mừng. Điều mày có thể nghĩ, hắn đã sớm làm giúp mày rồi. Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai hắn nói: "Rất tốt, tôi không nhìn lầm người. Lúc đầu lưu anh và Lưu Ba lại quá đúng. Ha ha" Khương Sâm bị Tạ Văn Đông nói như vậy có chút ngượng, nhăn nhó cúi đầu.
Lý Sử Minh biết Lý Phong đang trong tay Tạ Văn Đông, tim như có dao cắt. Quan trọng nhất là hắn vừa nhận được tin Cao Chấn đã được Tạ Văn Đông cứu đi. Cao Chấn không thể nào thả Lý Phong ra. Lý Sử Minh lo cho sự an toàn của con trai, vội vàng mang theo thủ hạ trung thành đến khách sạn Phương Bắc. Trên đường đi hắn dặn dò thủ hạ, mọi người ẩn xung quanh khách sạn, dù bên trong xảy ra chuyện gì, mười phút sau sẽ xông vào, không để ai chạy thoát.
Lý Sử Minh chạy đến khách sạn Phương Bắc với tốc độ nhanh nhất. Hơn trăm thủ hạ của hắn mai phục ở xung quanh. Mỗi người đều mang theo súng, chờ đến lúc sẽ xông vào. Lý Sử Minh đứng ở cửa, hít vào một hơi thật sâu, bước vào. Đi vào đại sảnh, một người đi tới, nhìn Lý Sử Minh một chút rồi nói: "Anh Đông chờ lão ở trên tầng, mời lên lầu".
Lý Sử Minh hừ một tiếng, sờ sờ cổ tay, đi theo người này lên tầng. Đến tầng ba, người này dẫn Lý Sử Minh vào phòng tiếp khác, ý bảo Lý Sử Minh giơ tay lên, sau đó cẩn thận kiểm tra trên người hắn một lần, lục được hai khẩu súng, cười cười, chỉ vào cửa nói: "Lão có thể đi vào".
Lý Sử Minh do dự một chút nhưng vẫn đẩy cửa tiến vào. Bên trong rất lớn, ở giữa có một bàn hội nghị hơn mười mét. Tạ Văn Đông ngồi ở giữa, Cao Chấn ngồi bên cạnh hắn, phía sau còn có mười mấy người.
"Lý Sử Minh cũng là nhân vật đó chứ, thật sự sẽ tới, ha ha" Tạ Văn Đông cười rộ nhìn hắn.
Lý Sử Minh lớn tiếng nói: "Tạ Văn Đông, tao không có thời gian nghe mày nói nhảm. Con tao đâu, tao muốn thấy nó".
Tạ Văn Đông nói: "Đâu còn có đó, tao là một người trọng chữ tín, mày đã tới, tao sẽ thả người" Vừa nói, nói với người phía sau: "Hai người kéo Lý Phong lại đây. Nhanh một chút, đừng làm khách của chúng ta sốt ruột" Hai người phía sau ứng tiếng, đi nhanh ra ngoài.
Lý Sử Minh thấy hai người rời đi, nhìn Tạ Văn Đông, lạnh giọng hỏi: "Tao đến, mày muốn gì thì nói ra".
Tạ Văn Đông cười nói: "Tao không có gì cần phải nói với mày cả. Lời này tốt nhất mày hỏi Cao đại ca ấy" Tạ Văn Đông chỉ vào Cao Chấn. Cao Chấn đứng dậy đi về phía Lý Sử Minh, lạnh lùng nói: " Lý Sử Minh, mày là trưởng lão bang hội, đã là dưới một người trên vạn người. Tao đối xử với mày không bạc, tại sao lại muốn hại tao?"
Lý Sử Minh cười lạnh nói: "Mày? Mày không hỏi xem mày có xứng làm Lão Đại bang hội không?"
Cao Chấn không nói gì, nhìn chằm chằm Lý Sử Minh. Lý Sử Minh nói tiếp: "Râu còn chưa mọc hết mà đã làm Lão Đại. Mày nói, Thanh Bang mấy năm qua do mày lãnh đạo có được thành tựu gì. Bây giờ thật vất vả mới phát triển được, mày lại dựa vào thằng Tạ Văn Đông, xưng huynh gọi đệ với nó. Sớm muộn gì cũng có một ngày nó thâu tóm Thanh Bang, mày làm gì được nó. Cao Chấn, tao nói cho mày, mày không có khí phách ngồi trên ghế Lão Đại, cũng không có đầu óc làm Lão Đại. Nếu như Thanh Bang vẫn do mày lãnh đạo, ngày diệt vọng cũng không xa nữa đâu. Mày đối xử với tao không bạc, tao biết. Nên tao mới không giết mày".
Cao Chấn lẳng lặng nghe Lý Sử Minh nói xong, tức giận nói: "Đúng. Có lẽ tao không có năng lực làm một Lão Đại tốt, như vậy đại biểu mày có thể làm được sao? Mày muốn làm Lão Đại Thanh Bang, có thể tổ chức tất cả trưởng lão buộc tao thôi, dùng thủ đoạn bỉ ổi này đối với tao thì đáng mẹ gì? Thanh Bang do mày lãnh đạo còn diệt vong nhanh hơn".
Lý Sử Minh cười ha hả: "Hôm nay, nếu Lý Phong không xảy ra chuyện, tao đã sớm diệt Tạ Văn Đông, chỉ là ông trời không lưu tao" Lý Sử Minh chỉ vào Tạ Văn Đông, tàn nhẫn nói: "Tạ Văn Đông, mày rất thông minh. Cao Chấn là thằng ngu, nhưng tao thì không. Mày tiếp cận Thanh Bang không chỉ để phát triển mình sao. Tao còn một ngày, mày cũng đừng nghĩ chạm vào Thanh Bang".
Tạ Văn Đông chấn động trong lòng, vẻ mặt âm trầm nhìn Lý Sử Minh, nói: "Lý Sử Minh, tao hôm nay nói cho mày biết. Tao không có ý định gì với Thanh Bang, càng không nói đến chuyện thâu tóm. Chỉ cần một ngày có Cao đại ca, Văn Đông hội vĩnh viễn là đồng minh của Thanh Bang".
"Ha ha" Lý Sử Minh cười nói: "Những lời này của mày chỉ có thể nói với thằng ngu như Cao Chấn. Mày cho rằng người khác không nhìn ra lòng lang dạ sói của mày sao?"
Tạ Văn Đông hừ một tiếng, quay đầu lại không thèm nói nữa. Nhưng trong lòng lại thầm nhủ Lý Sử Minh này không hề đơn giản. Thực ra Tạ Văn Đông không phải không nghĩ qua sẽ lợi dụng việc Cao Chấn không đề phòng mình mà thâu tóm Thanh Bang, chỉ là vẫn không có cơ hội. Sau này lại đối phó Mãnh Hổ bang, rồi đến Huynh Đệ minh, vừa thanh lý các thế lực đối đầu thì chính phủ đã tiến hành thay máu.
Tạ Văn Đông từng nhiều lần tự hỏi mình, nếu như quả thực có cơ hội thâu tóm Thanh Bang, mình có thể vứt bỏ tình nghĩa với Cao Chấn hay không. Nhưng câu trả lời hiện ra trong đầu hắn luôn là phủ định, không thể bỏ qua. Mặc dù hắn biết làm như vậy là không đúng.
Chính nghĩa là gì, không ai có thể nói rõ được. Hôm nay mày có thể cảm thấy làm không đúng, nhưng có lẽ sau này quay đầu thì lại cảm thấy chính xác, đến lúc đó cũng không có cơ hội hối hận. Hơn nữa cũng sẽ không có ai cảm ơn ơn mày, đồng tình với mày. Vì phát triển, nếu như còn muốn cường đại hơn, nhất định phải buông tha một vài thứ, đó là lương tâm và chính nghĩa.
Cao Chấn cười lạnh một tiếng: "Lý Sử Minh, mày không nên chia rẽ quan hệ giữa tao và Văn Đông. Tao tin vào ánh mắt của mình, cũng tin con người Văn Đông. Chỉ có những kẻ tiểu nhân như mày lúc nào cũng mới phải đề phòng người khác".
Lý Sử Minh nghe xong tức giận đến nghiến răng, nhìn Cao Chấn nói giúp cho Tạ Văn Đông, hắn thực sự muốn đi lên đánh cho Cao Chấn một trận.
Lúc này, Lý Phong bị hai người kéo đến, vừa vào phòng hai người để Lý Phong nằm trên mặt đất, đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông nói nhỏ: "Đông ca, Lý Phong tắt thở rồi" Tạ Văn Đông mặt không đổi sắc gật đầu. Cho dù Lý Phong còn chưa chết cũng không thể thả hắn còn sống đi ra. Bởi vì hắn dám sàm sỡ Cao Tuệ Ngọc. Điều này Tạ Văn Đông không thể chịu đựng được.
Lý Sử Minh thấy con mình nằm trên mặt đất, vội vàng chạy tới. Lý Phong mặt không còn chút máu, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích. Lý Sử Minh đột nhiên có cảm giác không tốt, run rẩy đưa tay lên mũi Lý Phong, không cảm nhận được hơi nóng. Lý Sử Minh chưa từ bỏ ý định, lại sờ yết hầu Lý Phong, không thấy nhảy lên.
Lý Sử Minh không rơi nước mắt, ôm chặt Lý Phong vào trong lòng. Nỗi đau kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu phải người bình thường có thể chịu được, huống hồ Lý Sử Minh chỉ có một người con này. Khoảng năm phút sau, Lý Sử Minh gào lên một tiếng, khóc rống lên, tay ôm chặt lấy xác Lý Sử Minh.
Cao Chấn không đành lòng nhìn. Hắn mặc dù hận Lý Sử Minh, nhưng nhìn thấy tình cảnh này vẫn có chút thương tình. Tạ Văn Đông vuốt cằm, lẳng lặng chờ Lý Sử Minh khóc hết. Vừa nãy hắn đã phán tội chết cho đối phương. Không phải vì hắn tạo phản, mà vì Lý Sử Minh quá thông minh, sau này nếu hắn thực sự ngươi gồi vào ghế Lão Đại Thanh Bang, vậy sẽ là kình địch của mình.
Một lát sau, Lý Sử Minh từ từ đặt Lý Phong xuống bên cạnh, động tác rất chậm, giống như Lý Phong đang ngủ và sợ hắn thức dậy. Đứng lên, Lý Sử Minh nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông, nghiến răng nói: " Tạ Văn Đông, tao và mày có thù oán gì, tại sao lại giết con trai tao? Hôm nay mày phải dùng mạng của mày để bù lại'.
Tạ Văn Đông trầm mặt lại nói: "Con của mày đáng chết. Mày biết tại sao không? Bởi vì nó dám chạm vào Cao Tuệ Ngọc, chỉ điểm này, nó đáng chết vạn lần" Nhìn Lý Sử Minh bởi vì đau lòng quá mức mà mặt trắng bệch ra, Tạ Văn Đông cười lạnh nói: "Dùng mạng của tao để bù? Ha ha, tao không biết tại sao mày có thể nói như vậy. Nhưng có việc tao nói cho mày, hôm nay mày nhất định phải chết".
"Ha ha" Lý Sử Minh cười lớn, chỉ vào Tạ Văn Đông, điên cuồng hét lên: "Tao chết? Tao chết mày cũng đừng mong sống. Hôm nay không ai có thể rời khỏi đây. Bọn mày đều phải chết, tất cả phải chôn cùng con tao".
Tạ Văn Đông nói: "Mày đang trông chờ vào thủ hạ của mình sao? Đừng nằm mơ, nếu như muốn mày có thể nhìn qua cửa sổ sẽ thấy bọn họ đang bị cảnh sát bắt đi".
Lý Sử Minh kinh ngạc há hốc mồm, không tin đi đến cửa sổ, vén rèm lên. Bên ngoài quả nhiên có hơn mười chiếc xe cảnh sát đứng xung quanh, qua ánh đèn mơ hồ có thể thấy người bị cảnh sát bắt lên xe. Lý Sử Minh quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy Tạ Văn Đông rất có thể bị ánh mắt của Lý Sử Minh xé xác.
Tạ Văn Đông cười nói: "Tao biết mày rất ngạc nhiên, sao ở đây lại xuất hiện cảnh sát? Mọi hành động của mày đều nằm trong lòng bàn tay tao, thậm chí những gì mày nói với thủ hạ tao cũng rõ. Mày cho rằng bảo thủ hạ mai phục xung quanh tao không biết sao. Cảnh sát là tao gọi tới, bọn họ sẽ chiêu đãi thủ hạ của mày. Yên tâm đi, sẽ không một thằng nào thoát được".
Lý Sử Minh thở dài một tiếng: " Tạ Văn Đông, mày quá thông minh. Tao thua".
Tạ Văn Đông cười đắc ý, đứng dậy nói: " Lý Sử Minh, coi như mày sáng suốt, với đầu óc của mày hẳn sẽ biết tao sẽ làm gì mày chứ" Nhìn Cao Chấn bên cạnh, thở dài nói: "Mày quá hèn hạ, tiểu nhân. Cao đại ca đối với mày như vậy, mà mày còn âm mưu hại anh ta. Người như mày không thể lưu được" Nói xong phất tay ra hiệu cho huynh đệ phía sau.
Lý Sử Minh cũng không phải kẻ ngu, biết Tạ Văn Đông muốn giết mình. Hắn quyết định dù mình có chết cũng không thể Tạ Văn Đông sống. Cánh tay hơi rung lên, từ trên cổ tay hiện ra một khẩu súng, chỉ vào Tạ Văn Đông lớn tiếng hô: "Tất cả không được nhúc nhích, nếu không tao giết Tạ Văn Đông".
Tất cả mọi người đều cả kinh, bao gồm cả Tạ Văn Đông. Thật không ngờ Lý Sử Minh còn chiêu này. Người Văn Đông hội không dám tiến lên, đều đặt tay ra sau lưng. Lý Sử Minh cười lạnh nói: "Bọn mày tốt nhất đừng rút súng ra, nếu không tao nhất định giết Tạ Văn Đông trước".
Câu nói này của Lý Sử Minh làm mọi người đứng im, sau đó vẫy tay vào Tạ Văn Đông: " Tạ Văn Đông, mày từ từ đi tới. Tốt nhất đừng làm gì".
Tạ Văn Đông nghe xong cười cười, ngồi xuống, cầm lấy điếu thuốc hút một hơi, hoàn toàn không để ý đến Lý Sử Minh đang cầm súng, trông rất bình tĩnh. Điều này làm tất cả mọi người trong phòng đều thầm giơ ngón tay cái lên.
Trong lòng Lý Sử Minh trở nên lạnh lẽo. Hắn thua. Hắn biết mình không có khí phách như Tạ Văn Đông, đó không phải là giả vờ, trên người Tạ Văn Đông tản mát ra mới là khí thế vương giả, làm người ta sợ hãi. Tạ Văn Đông nói: " Lý Sử Minh, không nên chống cự làm gì. Đàn ông nếu đã thua thì phải chấp nhận. Mày đã tham gia trò chơi, phải nghĩ đến hậu quả".
Hít một hơi, Tạ Văn Đông nói thêm: "Mày nhớ, một mình đến. Con trai của mày còn có ba mươi bảy phút nữa là chảy hết máu. Đến hay không tự mình chọn".
Nói xong, Tạ Văn Đông không đợi Lý Sử Minh nói gì đã dập điện thoại. Cười lạnh nói với Lý Phong: "Mạng của mày bây giờ đang nằm trong tay bố mày. Nếu như mày không có vị trí quan trọng trong lòng bố mày, vậy hôm nay mày sẽ phải chết".
Nói xong, Tạ Văn Đông không để ý đến Lý Phong nữa, đi ra khỏi phòng. Tạ Văn Đông nói với Khương Sâm ở phía sau: "Lão Sâm, anh phái người giám sát mọi động tĩnh của Thanh Bang. Lý Phong mặc dù đang nằm trong tay chúng ta nhưng không thể khinh thường. Lý Sử Minh không đơn giản, không biết chừng sẽ có ý đồ gì đó".
Khương Sâm nói: "Ừm, anh Đông yên tâm, tôi sớm đã bố trí người rồi. Lý Sử Minh có động tác gì đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta".
Tạ Văn Đông cười hài lòng. Có người như Khương Sâm giúp đúng là một chuyện đáng mừng. Điều mày có thể nghĩ, hắn đã sớm làm giúp mày rồi. Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai hắn nói: "Rất tốt, tôi không nhìn lầm người. Lúc đầu lưu anh và Lưu Ba lại quá đúng. Ha ha" Khương Sâm bị Tạ Văn Đông nói như vậy có chút ngượng, nhăn nhó cúi đầu.
Lý Sử Minh biết Lý Phong đang trong tay Tạ Văn Đông, tim như có dao cắt. Quan trọng nhất là hắn vừa nhận được tin Cao Chấn đã được Tạ Văn Đông cứu đi. Cao Chấn không thể nào thả Lý Phong ra. Lý Sử Minh lo cho sự an toàn của con trai, vội vàng mang theo thủ hạ trung thành đến khách sạn Phương Bắc. Trên đường đi hắn dặn dò thủ hạ, mọi người ẩn xung quanh khách sạn, dù bên trong xảy ra chuyện gì, mười phút sau sẽ xông vào, không để ai chạy thoát.
Lý Sử Minh chạy đến khách sạn Phương Bắc với tốc độ nhanh nhất. Hơn trăm thủ hạ của hắn mai phục ở xung quanh. Mỗi người đều mang theo súng, chờ đến lúc sẽ xông vào. Lý Sử Minh đứng ở cửa, hít vào một hơi thật sâu, bước vào. Đi vào đại sảnh, một người đi tới, nhìn Lý Sử Minh một chút rồi nói: "Anh Đông chờ lão ở trên tầng, mời lên lầu".
Lý Sử Minh hừ một tiếng, sờ sờ cổ tay, đi theo người này lên tầng. Đến tầng ba, người này dẫn Lý Sử Minh vào phòng tiếp khác, ý bảo Lý Sử Minh giơ tay lên, sau đó cẩn thận kiểm tra trên người hắn một lần, lục được hai khẩu súng, cười cười, chỉ vào cửa nói: "Lão có thể đi vào".
Lý Sử Minh do dự một chút nhưng vẫn đẩy cửa tiến vào. Bên trong rất lớn, ở giữa có một bàn hội nghị hơn mười mét. Tạ Văn Đông ngồi ở giữa, Cao Chấn ngồi bên cạnh hắn, phía sau còn có mười mấy người.
"Lý Sử Minh cũng là nhân vật đó chứ, thật sự sẽ tới, ha ha" Tạ Văn Đông cười rộ nhìn hắn.
Lý Sử Minh lớn tiếng nói: "Tạ Văn Đông, tao không có thời gian nghe mày nói nhảm. Con tao đâu, tao muốn thấy nó".
Tạ Văn Đông nói: "Đâu còn có đó, tao là một người trọng chữ tín, mày đã tới, tao sẽ thả người" Vừa nói, nói với người phía sau: "Hai người kéo Lý Phong lại đây. Nhanh một chút, đừng làm khách của chúng ta sốt ruột" Hai người phía sau ứng tiếng, đi nhanh ra ngoài.
Lý Sử Minh thấy hai người rời đi, nhìn Tạ Văn Đông, lạnh giọng hỏi: "Tao đến, mày muốn gì thì nói ra".
Tạ Văn Đông cười nói: "Tao không có gì cần phải nói với mày cả. Lời này tốt nhất mày hỏi Cao đại ca ấy" Tạ Văn Đông chỉ vào Cao Chấn. Cao Chấn đứng dậy đi về phía Lý Sử Minh, lạnh lùng nói: " Lý Sử Minh, mày là trưởng lão bang hội, đã là dưới một người trên vạn người. Tao đối xử với mày không bạc, tại sao lại muốn hại tao?"
Lý Sử Minh cười lạnh nói: "Mày? Mày không hỏi xem mày có xứng làm Lão Đại bang hội không?"
Cao Chấn không nói gì, nhìn chằm chằm Lý Sử Minh. Lý Sử Minh nói tiếp: "Râu còn chưa mọc hết mà đã làm Lão Đại. Mày nói, Thanh Bang mấy năm qua do mày lãnh đạo có được thành tựu gì. Bây giờ thật vất vả mới phát triển được, mày lại dựa vào thằng Tạ Văn Đông, xưng huynh gọi đệ với nó. Sớm muộn gì cũng có một ngày nó thâu tóm Thanh Bang, mày làm gì được nó. Cao Chấn, tao nói cho mày, mày không có khí phách ngồi trên ghế Lão Đại, cũng không có đầu óc làm Lão Đại. Nếu như Thanh Bang vẫn do mày lãnh đạo, ngày diệt vọng cũng không xa nữa đâu. Mày đối xử với tao không bạc, tao biết. Nên tao mới không giết mày".
Cao Chấn lẳng lặng nghe Lý Sử Minh nói xong, tức giận nói: "Đúng. Có lẽ tao không có năng lực làm một Lão Đại tốt, như vậy đại biểu mày có thể làm được sao? Mày muốn làm Lão Đại Thanh Bang, có thể tổ chức tất cả trưởng lão buộc tao thôi, dùng thủ đoạn bỉ ổi này đối với tao thì đáng mẹ gì? Thanh Bang do mày lãnh đạo còn diệt vong nhanh hơn".
Lý Sử Minh cười ha hả: "Hôm nay, nếu Lý Phong không xảy ra chuyện, tao đã sớm diệt Tạ Văn Đông, chỉ là ông trời không lưu tao" Lý Sử Minh chỉ vào Tạ Văn Đông, tàn nhẫn nói: "Tạ Văn Đông, mày rất thông minh. Cao Chấn là thằng ngu, nhưng tao thì không. Mày tiếp cận Thanh Bang không chỉ để phát triển mình sao. Tao còn một ngày, mày cũng đừng nghĩ chạm vào Thanh Bang".
Tạ Văn Đông chấn động trong lòng, vẻ mặt âm trầm nhìn Lý Sử Minh, nói: "Lý Sử Minh, tao hôm nay nói cho mày biết. Tao không có ý định gì với Thanh Bang, càng không nói đến chuyện thâu tóm. Chỉ cần một ngày có Cao đại ca, Văn Đông hội vĩnh viễn là đồng minh của Thanh Bang".
"Ha ha" Lý Sử Minh cười nói: "Những lời này của mày chỉ có thể nói với thằng ngu như Cao Chấn. Mày cho rằng người khác không nhìn ra lòng lang dạ sói của mày sao?"
Tạ Văn Đông hừ một tiếng, quay đầu lại không thèm nói nữa. Nhưng trong lòng lại thầm nhủ Lý Sử Minh này không hề đơn giản. Thực ra Tạ Văn Đông không phải không nghĩ qua sẽ lợi dụng việc Cao Chấn không đề phòng mình mà thâu tóm Thanh Bang, chỉ là vẫn không có cơ hội. Sau này lại đối phó Mãnh Hổ bang, rồi đến Huynh Đệ minh, vừa thanh lý các thế lực đối đầu thì chính phủ đã tiến hành thay máu.
Tạ Văn Đông từng nhiều lần tự hỏi mình, nếu như quả thực có cơ hội thâu tóm Thanh Bang, mình có thể vứt bỏ tình nghĩa với Cao Chấn hay không. Nhưng câu trả lời hiện ra trong đầu hắn luôn là phủ định, không thể bỏ qua. Mặc dù hắn biết làm như vậy là không đúng.
Chính nghĩa là gì, không ai có thể nói rõ được. Hôm nay mày có thể cảm thấy làm không đúng, nhưng có lẽ sau này quay đầu thì lại cảm thấy chính xác, đến lúc đó cũng không có cơ hội hối hận. Hơn nữa cũng sẽ không có ai cảm ơn ơn mày, đồng tình với mày. Vì phát triển, nếu như còn muốn cường đại hơn, nhất định phải buông tha một vài thứ, đó là lương tâm và chính nghĩa.
Cao Chấn cười lạnh một tiếng: "Lý Sử Minh, mày không nên chia rẽ quan hệ giữa tao và Văn Đông. Tao tin vào ánh mắt của mình, cũng tin con người Văn Đông. Chỉ có những kẻ tiểu nhân như mày lúc nào cũng mới phải đề phòng người khác".
Lý Sử Minh nghe xong tức giận đến nghiến răng, nhìn Cao Chấn nói giúp cho Tạ Văn Đông, hắn thực sự muốn đi lên đánh cho Cao Chấn một trận.
Lúc này, Lý Phong bị hai người kéo đến, vừa vào phòng hai người để Lý Phong nằm trên mặt đất, đi tới bên cạnh Tạ Văn Đông nói nhỏ: "Đông ca, Lý Phong tắt thở rồi" Tạ Văn Đông mặt không đổi sắc gật đầu. Cho dù Lý Phong còn chưa chết cũng không thể thả hắn còn sống đi ra. Bởi vì hắn dám sàm sỡ Cao Tuệ Ngọc. Điều này Tạ Văn Đông không thể chịu đựng được.
Lý Sử Minh thấy con mình nằm trên mặt đất, vội vàng chạy tới. Lý Phong mặt không còn chút máu, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích. Lý Sử Minh đột nhiên có cảm giác không tốt, run rẩy đưa tay lên mũi Lý Phong, không cảm nhận được hơi nóng. Lý Sử Minh chưa từ bỏ ý định, lại sờ yết hầu Lý Phong, không thấy nhảy lên.
Lý Sử Minh không rơi nước mắt, ôm chặt Lý Phong vào trong lòng. Nỗi đau kẻ tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu phải người bình thường có thể chịu được, huống hồ Lý Sử Minh chỉ có một người con này. Khoảng năm phút sau, Lý Sử Minh gào lên một tiếng, khóc rống lên, tay ôm chặt lấy xác Lý Sử Minh.
Cao Chấn không đành lòng nhìn. Hắn mặc dù hận Lý Sử Minh, nhưng nhìn thấy tình cảnh này vẫn có chút thương tình. Tạ Văn Đông vuốt cằm, lẳng lặng chờ Lý Sử Minh khóc hết. Vừa nãy hắn đã phán tội chết cho đối phương. Không phải vì hắn tạo phản, mà vì Lý Sử Minh quá thông minh, sau này nếu hắn thực sự ngươi gồi vào ghế Lão Đại Thanh Bang, vậy sẽ là kình địch của mình.
Một lát sau, Lý Sử Minh từ từ đặt Lý Phong xuống bên cạnh, động tác rất chậm, giống như Lý Phong đang ngủ và sợ hắn thức dậy. Đứng lên, Lý Sử Minh nhìn chằm chằm Tạ Văn Đông, nghiến răng nói: " Tạ Văn Đông, tao và mày có thù oán gì, tại sao lại giết con trai tao? Hôm nay mày phải dùng mạng của mày để bù lại'.
Tạ Văn Đông trầm mặt lại nói: "Con của mày đáng chết. Mày biết tại sao không? Bởi vì nó dám chạm vào Cao Tuệ Ngọc, chỉ điểm này, nó đáng chết vạn lần" Nhìn Lý Sử Minh bởi vì đau lòng quá mức mà mặt trắng bệch ra, Tạ Văn Đông cười lạnh nói: "Dùng mạng của tao để bù? Ha ha, tao không biết tại sao mày có thể nói như vậy. Nhưng có việc tao nói cho mày, hôm nay mày nhất định phải chết".
"Ha ha" Lý Sử Minh cười lớn, chỉ vào Tạ Văn Đông, điên cuồng hét lên: "Tao chết? Tao chết mày cũng đừng mong sống. Hôm nay không ai có thể rời khỏi đây. Bọn mày đều phải chết, tất cả phải chôn cùng con tao".
Tạ Văn Đông nói: "Mày đang trông chờ vào thủ hạ của mình sao? Đừng nằm mơ, nếu như muốn mày có thể nhìn qua cửa sổ sẽ thấy bọn họ đang bị cảnh sát bắt đi".
Lý Sử Minh kinh ngạc há hốc mồm, không tin đi đến cửa sổ, vén rèm lên. Bên ngoài quả nhiên có hơn mười chiếc xe cảnh sát đứng xung quanh, qua ánh đèn mơ hồ có thể thấy người bị cảnh sát bắt lên xe. Lý Sử Minh quay đầu lại nhìn Tạ Văn Đông, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy Tạ Văn Đông rất có thể bị ánh mắt của Lý Sử Minh xé xác.
Tạ Văn Đông cười nói: "Tao biết mày rất ngạc nhiên, sao ở đây lại xuất hiện cảnh sát? Mọi hành động của mày đều nằm trong lòng bàn tay tao, thậm chí những gì mày nói với thủ hạ tao cũng rõ. Mày cho rằng bảo thủ hạ mai phục xung quanh tao không biết sao. Cảnh sát là tao gọi tới, bọn họ sẽ chiêu đãi thủ hạ của mày. Yên tâm đi, sẽ không một thằng nào thoát được".
Lý Sử Minh thở dài một tiếng: " Tạ Văn Đông, mày quá thông minh. Tao thua".
Tạ Văn Đông cười đắc ý, đứng dậy nói: " Lý Sử Minh, coi như mày sáng suốt, với đầu óc của mày hẳn sẽ biết tao sẽ làm gì mày chứ" Nhìn Cao Chấn bên cạnh, thở dài nói: "Mày quá hèn hạ, tiểu nhân. Cao đại ca đối với mày như vậy, mà mày còn âm mưu hại anh ta. Người như mày không thể lưu được" Nói xong phất tay ra hiệu cho huynh đệ phía sau.
Lý Sử Minh cũng không phải kẻ ngu, biết Tạ Văn Đông muốn giết mình. Hắn quyết định dù mình có chết cũng không thể Tạ Văn Đông sống. Cánh tay hơi rung lên, từ trên cổ tay hiện ra một khẩu súng, chỉ vào Tạ Văn Đông lớn tiếng hô: "Tất cả không được nhúc nhích, nếu không tao giết Tạ Văn Đông".
Tất cả mọi người đều cả kinh, bao gồm cả Tạ Văn Đông. Thật không ngờ Lý Sử Minh còn chiêu này. Người Văn Đông hội không dám tiến lên, đều đặt tay ra sau lưng. Lý Sử Minh cười lạnh nói: "Bọn mày tốt nhất đừng rút súng ra, nếu không tao nhất định giết Tạ Văn Đông trước".
Câu nói này của Lý Sử Minh làm mọi người đứng im, sau đó vẫy tay vào Tạ Văn Đông: " Tạ Văn Đông, mày từ từ đi tới. Tốt nhất đừng làm gì".
Tạ Văn Đông nghe xong cười cười, ngồi xuống, cầm lấy điếu thuốc hút một hơi, hoàn toàn không để ý đến Lý Sử Minh đang cầm súng, trông rất bình tĩnh. Điều này làm tất cả mọi người trong phòng đều thầm giơ ngón tay cái lên.
Trong lòng Lý Sử Minh trở nên lạnh lẽo. Hắn thua. Hắn biết mình không có khí phách như Tạ Văn Đông, đó không phải là giả vờ, trên người Tạ Văn Đông tản mát ra mới là khí thế vương giả, làm người ta sợ hãi. Tạ Văn Đông nói: " Lý Sử Minh, không nên chống cự làm gì. Đàn ông nếu đã thua thì phải chấp nhận. Mày đã tham gia trò chơi, phải nghĩ đến hậu quả".
/51
|