Tô Thiện ngồi xuống trước mặt hắn,mắt lờ đờ vô hướng lại chọc hắn nổi giận "Nhìn cái vẻ mặt của cô chán chết đi được."
Tô Thiện siết chặt tay,trừng hắn "Tôi cũng không mượn anh phải nhìn."
Từ Hy Viễn như ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô,đằng đằng sát khí mở miệng,con mắt dài hẹp híp lại"Mới nói cái gì?"
Tô Thiện biết mình không nên chọc hắn,em trai cô phụ thuộc vào tâm trạng hắn,cô nào dám liều lỉnh.
Tô Thiện cắn răng cúi đầu,ấm ức không lên tiếng.
Từ Hy Viễn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn con dâu nhỏ của cô,lúc này mới hài lòng động đũa ăn cơm.Hắn tâm trạng khá tốt,liền ăn hai bát lớn.Xong quăng đũa,hướng Tô Thiện lên tiếng "Ăn đi!Ăn hết thức ăn trên bàn cho tôi,tôi không thích phí phạm thức ăn."
Tô Thiện ngước mắt nhìn hắn,hắn muốn bức cô thì nói,cần lấy lí do không muốn phí phạm thức ăn sao?Tô Thiện siết chặt đôi đũa trong tay,cúi đầu ăn.
Từ Hy Viễn hài lòng nhìn cô cắm cúi ăn,hắn hắng giọng ho nhẹ,khẽ đem ly nước trên bàn đẩy về phía cô,không một lời thừa.
Tối hôm đó,hắn ở thư phòng làm việc đến khuya,thầm nghĩ Tô Thiện giờ này cũng đã ngủ rồi mới trở lại phòng.
Trên giường lớn,người phụ nữ mềm mại co lại một góc nhỏ,tóc dài xoã tán loạn trên giường.Hơi thở người phụ nữ dồn dập,mồ hôi túa ra ướt đẩm cả trán,bàn tay cô siết chặt lấy chăn,liên tục lắc đầu,ấn đường cau lại khó khăn thở dốc.
Từ Hy Viễn thấy cô như vậy,hắn không khỏi đau lòng.Tô Thiện - cuối cùng vẫn không thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp của cô.
Hắn đi lại,nhanh chóng trèo lên giường,đem cô ôm chặt vào lòng ngực.
Lần này vẫn giống như những lần trước,hắn đưa bàn tay thô ráp của mình vỗ vỗ nhẹ lưng cô,nhẹ giọng bên tai Tô Thiện "Tô Thiện,ngoan,ngoan nào."
Giọng hắn nhỏ nhẹ,như sợ làm thức tỉnh cô "Ngủ ngoan."
Tô Thiện rúc vào người hắn,tìm được điểm tựa liền đưa tay ôm chặt,ấn đường cau chặt cũng từ từ giản ra,yên an ngủ.
Từ Hy Viễn vẫn không ngừng dỗ cô ngủ,từng chút từng chút hôn nhẹ nơi trán người con gái.
Khi nào hắn lại mê luyến hơi thở người phụ nữ này rồi.
Lúc Từ Hy Viễn lờ mờ ngủ đi cũng là lúc Tô Thiện bật người hét thất thanh giữa đêm khuya yên tĩnh.
Hắn cũng hoảng hốt ngồi dậy,ôm lấy cô "Ngoan..."
"Á... bỏ ra... bỏ ra..."Tô Thiện không hề ngoan ngoãn như lúc ngủ mà nép vô lòng hắn nữa.Lúc này cô như người điên loạn cào đánh hắn,một mực xua đuổi hắn.
Mắt cô đỏ ngầu nhìn hắn,trừng lớn,tay lại đột nhiên ôm lấy bụng "Không được... không được.." rồi sau đó như kẻ điên lắc đầu loạn.
Hắn thất thần nhìn cô,lòng ngực căng cứng.Từ Hy Viễn mặc cô cào đánh hắn liều mạng ôm cô vào ngực,kiên nhẫn dỗ dành cô như một đứa con nít khóc nháo "Tô Thiện ngoan,ngoan nào."
Tô Thiện trong nháy mắt khóc oà lên,ấm ức nghẹn ngào "Máu... tôi thực sự rất sợ... tôi chảy rất nhiều máu... đứa bé đứng trong vũng máu,liên tục gọi tôi... tôi sợ,thực sự rất sợ..."Giấc mơ đó,liên tục quấn lấy cô không buông,có một sinh mạng ra đi trong cơ thể cô,là ruột thịt là con cô.
Tô Thiện cảm thấy mình khổ sở đến không muốn thở nữa.Cả người cô đều khó chịu,nổi khó chịu ngày một dâng lên bức cô muốn điên.
Tay hắn vỗ về cô bất giác run lên,hắn biết đứa bé ra đi,mang cho cô biết bao đau lòng.Hắn cũng không dễ chịu là bao,suy cho cùng hắn cũng muốn được làm ba như bao người thường.
"Tô Thiện,tôi..."Hắn đỡ bả vai cô,trực tiếp nhìn thẳng người con gái đang khóc đến run rẩy trong ngực hắn.
Tô Thiện nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt,cô dần dần sợ hãi,tâm lí hiện tại không hề bình thường.Co rụt người lại về phía sau "Cút... cút đi."
Hắn kéo người cô,bóp chặt "Lại nổi điên gì nữa đây."Dỗ dành xong liền đuổi hắn,đây xem hắn né tránh như ma quỷ?
Mắt Tô Thiện một lần trừng lớn về phía hắn "Cút... ác ma..."
Từ Hy Viễn gằng từng chữ "Tô Thiện,cô liều lắm... cô có tin tôi đem Tô Văn ném cho chó ăn?"
Tô Thiện nghe hai chữ Tô Văn bỗng dưng càng điên loạn "Tôi chết... tôi chết là được chứ gì?"Dứt lời liền đem đầu lao về phía cạnh tủ.
Hắn sớm đem cô ngăn lại,mặc cô la hét,mặc cô cắn đè ép cô xuống giường,xé một góc áo ngủ trói chặt hai tay cô cố định lại.Sau đó ngay cả hai chân cô hắn cũng trói lại nốt.
Tô Thiện không giống như mọi khi nghe tới Tô Văn liền ngoan ngoãn nghe hắn nữa.Hắn biết,tâm lí cô lúc này,không được bình tĩnh cho lắm.
Nhìn cô vừa khóc vừa la hét muốn chết,hắn lần đầu tiên phát hiện,chính hắn cũng không biết nên làm gì với cô.
Hắn mệt mỏi nằm vật sang bên cạnh,xoay người liền ôm lấy cô,cẩn thận dỗ dành "Đừng nháo nữa được không?Em nghe tôi ngoan ngoãn chút được không?"
"Im lặng nào!Tô Thiện ngoan nào..."
Tô Thiện ngưng la hét,cô khóc thút thít như đứa trẻ,ấm ức khịt mũi không nói.
Từ Hy Viễn vuốt ve tóc cô,ấn đầu cô vào ngực mình,cứ như vậy lập đi lập lại động tác vuốt tóc,ôn nhu như nước.
Tô Thiện khóc đến mệt ngủ thiếp đi,lúc này hắn mới đem cô cởi trói,chính mình mệt mỏi ôm lấy cô tiếp tục canh chừng.
Sáng hôm sau lúc hắn tỉnh dậy đã không thấy người phụ nữ bên cạnh.Từ Hy Viễn có chút hoảng loạng chạy đi tìm cô.
Phòng bếp.
Tô Thiện đeo tạp dề dáng vẻ chăm chú nấu bửa sáng.Cô thấy hắn sộc sệch chạy xuống không khỏi giật mình,hắn chân không mang dép,áo ngủ bị rách một mảng,đầu tóc rối bời "Cái kia... người anh?Là bị muỗi đốt sao?"Cả người hắn đầy vết cào đỏ,chắc là do muỗi đốt nên gãi thành.
Từ Hy Viễn lúc này mới thở phào,hắn là sợ cô chạy loạn.Lại không ngờ cô ở trong bếp,thành thục nấu bửa sáng.
Hắn cau mày mở miệng "Tối qua... ngủ ngon không?"Hắn đột nhiên thấy lạ,người phụ nữ này sáng ra liền như người khác so với tối qua.
Tô Thiện nghe hắn hỏi bất giác hơi đỏ mặt "Không tốt cho lắm,anh ôm tôi rất chặt,tỉnh dậy liền đau cả người."
"Không còn gì khác sao?"
Cô vẫn đang cúi đầu,nhẹ lắc "Không có."
Hắn thấy cô dáng vẻ cô dâu nhỏ cúi đầu đỏ mặt,không sai hắn dự đoán,Tô Thiện không hề nhớ chuyện đêm qua "Tiếp tục nấu bửa sáng của cô đi."Hắn tự dưng bực bội quát cô,làm ra dáng vẻ nhu mì đó là cho ai xem.Hại hắn tối qua hằng hộc dỗ dành cả đêm,cuối cùng một xí cũng không nhớ.
Trưa hôm đó,hắn ở công ti nổi cơn điện về nhà quát nháo lên trong điện thoại cô "Cơm trưa của tôi đâu?"
"Tôi không biết đường đến công ti anh."
"Mò đến đây nhanh cho tôi,không thì liệu hồn cô."Quát ầm lên xong,hắn cúp máy.Xem Từ Thị của hắn là quán tạp hoá hả,dám nói không biết.
Tô Thiện thở dài,ép người quá đáng,sao hắn cứ ưng áp bức cô đến đường cùng như vậy.Thế là Tô Thiện xách hộp cơm lên ra ngoài,cô vì sợ tốn tiền nên đi xe buýt.Cô nói với bác tài cô muốn đến Từ thị.
Bác tài ngó lơ cô,nghĩ cô gái này chắc có vấn đề,đi xe buýt lại cứ làm như đi taxi.
Nhưng kết quả cô lại một lần nữa đi lạc,lúc bác tài gọi cô dậy bác nói "Cô gì ơi,dậy đi thôi,tới bến cuối rồi đấy."
Tô Thiện không bao giờ nghĩ mình có thể ngủ quên trên xe buýt.Cô xuống xe nhìn phong cảnh xung quanh mà nổi lên tia lo sợ,gì vậy chứ,đây là đâu.
Cô chợt nhớ tới,vội rút điện thoại ra,6 cuộc gọi nhỡ...đều là từ hắn.Tô Thiện thằm mắng mình ngu ngốc khi không lại cài chế độ im lặng làm gì,cô nhìn lại hộp cơm bất giác sợ hãi chẳng biết làm sao.
Cô suy nghĩ một chập rồi gọi lại cho hắn.
"Tô Thiện,cô chán sống rồi phải không?"
"Từ Hy Viễn,tôi...tôi bị lạc rồi."
Tô Thiện siết chặt tay,trừng hắn "Tôi cũng không mượn anh phải nhìn."
Từ Hy Viễn như ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô,đằng đằng sát khí mở miệng,con mắt dài hẹp híp lại"Mới nói cái gì?"
Tô Thiện biết mình không nên chọc hắn,em trai cô phụ thuộc vào tâm trạng hắn,cô nào dám liều lỉnh.
Tô Thiện cắn răng cúi đầu,ấm ức không lên tiếng.
Từ Hy Viễn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn con dâu nhỏ của cô,lúc này mới hài lòng động đũa ăn cơm.Hắn tâm trạng khá tốt,liền ăn hai bát lớn.Xong quăng đũa,hướng Tô Thiện lên tiếng "Ăn đi!Ăn hết thức ăn trên bàn cho tôi,tôi không thích phí phạm thức ăn."
Tô Thiện ngước mắt nhìn hắn,hắn muốn bức cô thì nói,cần lấy lí do không muốn phí phạm thức ăn sao?Tô Thiện siết chặt đôi đũa trong tay,cúi đầu ăn.
Từ Hy Viễn hài lòng nhìn cô cắm cúi ăn,hắn hắng giọng ho nhẹ,khẽ đem ly nước trên bàn đẩy về phía cô,không một lời thừa.
Tối hôm đó,hắn ở thư phòng làm việc đến khuya,thầm nghĩ Tô Thiện giờ này cũng đã ngủ rồi mới trở lại phòng.
Trên giường lớn,người phụ nữ mềm mại co lại một góc nhỏ,tóc dài xoã tán loạn trên giường.Hơi thở người phụ nữ dồn dập,mồ hôi túa ra ướt đẩm cả trán,bàn tay cô siết chặt lấy chăn,liên tục lắc đầu,ấn đường cau lại khó khăn thở dốc.
Từ Hy Viễn thấy cô như vậy,hắn không khỏi đau lòng.Tô Thiện - cuối cùng vẫn không thoát khỏi giấc mơ khủng khiếp của cô.
Hắn đi lại,nhanh chóng trèo lên giường,đem cô ôm chặt vào lòng ngực.
Lần này vẫn giống như những lần trước,hắn đưa bàn tay thô ráp của mình vỗ vỗ nhẹ lưng cô,nhẹ giọng bên tai Tô Thiện "Tô Thiện,ngoan,ngoan nào."
Giọng hắn nhỏ nhẹ,như sợ làm thức tỉnh cô "Ngủ ngoan."
Tô Thiện rúc vào người hắn,tìm được điểm tựa liền đưa tay ôm chặt,ấn đường cau chặt cũng từ từ giản ra,yên an ngủ.
Từ Hy Viễn vẫn không ngừng dỗ cô ngủ,từng chút từng chút hôn nhẹ nơi trán người con gái.
Khi nào hắn lại mê luyến hơi thở người phụ nữ này rồi.
Lúc Từ Hy Viễn lờ mờ ngủ đi cũng là lúc Tô Thiện bật người hét thất thanh giữa đêm khuya yên tĩnh.
Hắn cũng hoảng hốt ngồi dậy,ôm lấy cô "Ngoan..."
"Á... bỏ ra... bỏ ra..."Tô Thiện không hề ngoan ngoãn như lúc ngủ mà nép vô lòng hắn nữa.Lúc này cô như người điên loạn cào đánh hắn,một mực xua đuổi hắn.
Mắt cô đỏ ngầu nhìn hắn,trừng lớn,tay lại đột nhiên ôm lấy bụng "Không được... không được.." rồi sau đó như kẻ điên lắc đầu loạn.
Hắn thất thần nhìn cô,lòng ngực căng cứng.Từ Hy Viễn mặc cô cào đánh hắn liều mạng ôm cô vào ngực,kiên nhẫn dỗ dành cô như một đứa con nít khóc nháo "Tô Thiện ngoan,ngoan nào."
Tô Thiện trong nháy mắt khóc oà lên,ấm ức nghẹn ngào "Máu... tôi thực sự rất sợ... tôi chảy rất nhiều máu... đứa bé đứng trong vũng máu,liên tục gọi tôi... tôi sợ,thực sự rất sợ..."Giấc mơ đó,liên tục quấn lấy cô không buông,có một sinh mạng ra đi trong cơ thể cô,là ruột thịt là con cô.
Tô Thiện cảm thấy mình khổ sở đến không muốn thở nữa.Cả người cô đều khó chịu,nổi khó chịu ngày một dâng lên bức cô muốn điên.
Tay hắn vỗ về cô bất giác run lên,hắn biết đứa bé ra đi,mang cho cô biết bao đau lòng.Hắn cũng không dễ chịu là bao,suy cho cùng hắn cũng muốn được làm ba như bao người thường.
"Tô Thiện,tôi..."Hắn đỡ bả vai cô,trực tiếp nhìn thẳng người con gái đang khóc đến run rẩy trong ngực hắn.
Tô Thiện nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mắt,cô dần dần sợ hãi,tâm lí hiện tại không hề bình thường.Co rụt người lại về phía sau "Cút... cút đi."
Hắn kéo người cô,bóp chặt "Lại nổi điên gì nữa đây."Dỗ dành xong liền đuổi hắn,đây xem hắn né tránh như ma quỷ?
Mắt Tô Thiện một lần trừng lớn về phía hắn "Cút... ác ma..."
Từ Hy Viễn gằng từng chữ "Tô Thiện,cô liều lắm... cô có tin tôi đem Tô Văn ném cho chó ăn?"
Tô Thiện nghe hai chữ Tô Văn bỗng dưng càng điên loạn "Tôi chết... tôi chết là được chứ gì?"Dứt lời liền đem đầu lao về phía cạnh tủ.
Hắn sớm đem cô ngăn lại,mặc cô la hét,mặc cô cắn đè ép cô xuống giường,xé một góc áo ngủ trói chặt hai tay cô cố định lại.Sau đó ngay cả hai chân cô hắn cũng trói lại nốt.
Tô Thiện không giống như mọi khi nghe tới Tô Văn liền ngoan ngoãn nghe hắn nữa.Hắn biết,tâm lí cô lúc này,không được bình tĩnh cho lắm.
Nhìn cô vừa khóc vừa la hét muốn chết,hắn lần đầu tiên phát hiện,chính hắn cũng không biết nên làm gì với cô.
Hắn mệt mỏi nằm vật sang bên cạnh,xoay người liền ôm lấy cô,cẩn thận dỗ dành "Đừng nháo nữa được không?Em nghe tôi ngoan ngoãn chút được không?"
"Im lặng nào!Tô Thiện ngoan nào..."
Tô Thiện ngưng la hét,cô khóc thút thít như đứa trẻ,ấm ức khịt mũi không nói.
Từ Hy Viễn vuốt ve tóc cô,ấn đầu cô vào ngực mình,cứ như vậy lập đi lập lại động tác vuốt tóc,ôn nhu như nước.
Tô Thiện khóc đến mệt ngủ thiếp đi,lúc này hắn mới đem cô cởi trói,chính mình mệt mỏi ôm lấy cô tiếp tục canh chừng.
Sáng hôm sau lúc hắn tỉnh dậy đã không thấy người phụ nữ bên cạnh.Từ Hy Viễn có chút hoảng loạng chạy đi tìm cô.
Phòng bếp.
Tô Thiện đeo tạp dề dáng vẻ chăm chú nấu bửa sáng.Cô thấy hắn sộc sệch chạy xuống không khỏi giật mình,hắn chân không mang dép,áo ngủ bị rách một mảng,đầu tóc rối bời "Cái kia... người anh?Là bị muỗi đốt sao?"Cả người hắn đầy vết cào đỏ,chắc là do muỗi đốt nên gãi thành.
Từ Hy Viễn lúc này mới thở phào,hắn là sợ cô chạy loạn.Lại không ngờ cô ở trong bếp,thành thục nấu bửa sáng.
Hắn cau mày mở miệng "Tối qua... ngủ ngon không?"Hắn đột nhiên thấy lạ,người phụ nữ này sáng ra liền như người khác so với tối qua.
Tô Thiện nghe hắn hỏi bất giác hơi đỏ mặt "Không tốt cho lắm,anh ôm tôi rất chặt,tỉnh dậy liền đau cả người."
"Không còn gì khác sao?"
Cô vẫn đang cúi đầu,nhẹ lắc "Không có."
Hắn thấy cô dáng vẻ cô dâu nhỏ cúi đầu đỏ mặt,không sai hắn dự đoán,Tô Thiện không hề nhớ chuyện đêm qua "Tiếp tục nấu bửa sáng của cô đi."Hắn tự dưng bực bội quát cô,làm ra dáng vẻ nhu mì đó là cho ai xem.Hại hắn tối qua hằng hộc dỗ dành cả đêm,cuối cùng một xí cũng không nhớ.
Trưa hôm đó,hắn ở công ti nổi cơn điện về nhà quát nháo lên trong điện thoại cô "Cơm trưa của tôi đâu?"
"Tôi không biết đường đến công ti anh."
"Mò đến đây nhanh cho tôi,không thì liệu hồn cô."Quát ầm lên xong,hắn cúp máy.Xem Từ Thị của hắn là quán tạp hoá hả,dám nói không biết.
Tô Thiện thở dài,ép người quá đáng,sao hắn cứ ưng áp bức cô đến đường cùng như vậy.Thế là Tô Thiện xách hộp cơm lên ra ngoài,cô vì sợ tốn tiền nên đi xe buýt.Cô nói với bác tài cô muốn đến Từ thị.
Bác tài ngó lơ cô,nghĩ cô gái này chắc có vấn đề,đi xe buýt lại cứ làm như đi taxi.
Nhưng kết quả cô lại một lần nữa đi lạc,lúc bác tài gọi cô dậy bác nói "Cô gì ơi,dậy đi thôi,tới bến cuối rồi đấy."
Tô Thiện không bao giờ nghĩ mình có thể ngủ quên trên xe buýt.Cô xuống xe nhìn phong cảnh xung quanh mà nổi lên tia lo sợ,gì vậy chứ,đây là đâu.
Cô chợt nhớ tới,vội rút điện thoại ra,6 cuộc gọi nhỡ...đều là từ hắn.Tô Thiện thằm mắng mình ngu ngốc khi không lại cài chế độ im lặng làm gì,cô nhìn lại hộp cơm bất giác sợ hãi chẳng biết làm sao.
Cô suy nghĩ một chập rồi gọi lại cho hắn.
"Tô Thiện,cô chán sống rồi phải không?"
"Từ Hy Viễn,tôi...tôi bị lạc rồi."
/60
|