"Tôi thấy anh khá mệt,nên pha cho anh tách trà."Hắn ta sao lại đổi sắc mặt với cô rồi.
"Cút."Hắn không thể không thừa nhận,mỗi lần nhớ tới Tiểu An An - em gái của hắn,hắn lại hận chính mình quá nhu nhược với cô.
"Hả..."
"Tôi nói cô cút."Hắn gạt bát sứ trên bàn,nước trà nóng hắt lên người cô,Tô Thiện rên nhẹ một tiếng,mắt cô sắp khóc tới nơi nhìn hắn.Cô làm gì sai sao,sao hắn lại hung dữ với cô.
"Muốn quyến rủ tôi sao?À,cái thẻ đối với cô chưa đủ chứ gì.Vậy được,cởi đồ ra leo lên giường đợi tôi,tôi thí thêm tiền cho cô."
"Từ Hy Viễn,tôi không có ý đó."
"Còn lạt mềm buộc chặt,tôi nói có phải không trong lòng cô hiểu rõ."Hắn bóp chặt lấy tay cô,áp người cô vào tường,mắt đỏ ngầu nhìn cô.
Từ Hy Viễn bóp trúng vết bỏng nơi tay cô,Tô Thiện cắn chặt răng đẩy hắn ra chạy đi.Nào ngờ hắn túm cô lại,kéo cô lên giường.Đẩy ngã xé quần áo trên người cô,giây sau liền cúi đầu cắn lên ngực cô.
"Từ Hy Viễn,buông ra,anh lại dỡ thú tính với tôi,cầm thú..."
"Không phải cô vào căn phòng này với mục đích như vậy sao?"
"Không có,là anh tự nói...đồ bệch tự luyến nhà anh."
"Đồ tự luyến?"Hắn nhếch môi,hung hăng rút cà vạt trói chặt hai tay cô,rồi bắt đầu cởi đồ mình.
"Từ Hy Viễn,buông tôi ra,anh điên rồi."Cô càng dãy dụa hắn càng đè ép người cô lúc hắn kéo quần lót cô xuống liền mặc cô la hét chính mình đi vào.
"Đau...tên khốn nhà anh mau đi ra...đau..."
Cô càng nói hắn càng ra sức làm,chính mình không nương tay trên người cô,còn liếm cắn lung tung khiến người cô đầy dấu tích của hắn.
Hắn đem người cô lật úp,lại từ phía sau tiến vào.Nhìn nơi bã vai cô xăm rõ tên hắn,lòng hắn hung hăng động,phía dưới càng thêm uỷ khuất cô.Tô Thiện tủi nhục ô ô khóc,hắn thấy cô khóc lại càng mạnh mẽ,cả người hắn căng cứng xông vào không để cho cô kịp thở.Hắn đè ép đem cô làm đi làm lại,sau đó chính mình thoả mãn rút ra,không thèm liếc đến cô một cái liền vào nhà tắm.
Từ Hy Viễn tắm ra,anh chỉ quấn một cái khăn mỏng dưới thân,tóc ướt rười rượi.Tô Thiện vẫn nằm ở đó,không biết là bất tỉnh hay là ngủ thiếp đi,hắn ta nhìn cô một lát liền thấy chướng mắt vô cùng.Cuối cùng,hắn bế cô về phòng,lúc đặt cô xuống giường hắn thấy nơi bụng cô có một vạt đỏ bất mắt,nhớ lại tách trà hắn gạt đụng người cô.
Từ Hy Viễn đem thuốc xoa cho cô xong,lại bận rộn kiếm váy ngủ mặc cho cô,xong việc hắn chui vào trong chăn,loay hoay một lát rồi cũng ôm lấy cô đi ngủ.
Sáng hôm sau Tô Thiện tỉnh dậy đã thấy mình nằm gọn trong ngực hắn,tay hắn siết chặt lấy eo cô.Tô Thiện cố tình nhích ra,hắn vẫn đang ngủ thế mà tay vẫn không chịu buông eo cô,cô càng nhích hắn càng thêm siết chặt.
Cô nghĩ tới chuyện tối qua,tức giận đem cánh tay hắn gạt mạnh ra.Ánh mắt cô chú ý đến yết hầu khiêu gợi của hắn,trong lòng nhen nhóm lên một ngọn lửa muốn đưa tay bóp chặt,kết liễu hơi thở của hắn.Tô Thiện vẫn dán mắt nơi yết hầu của hắn,hắn chết đi cô sẽ được giải thoát,cũng sẽ không ai lấy em trai cô ra uy hiếp.
"Sao?Muốn cầm dao một nhát cắt chết tôi?"Từ lúc Tô Thiện gạt tay hắn ra hắn đã tỉnh,ngó thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm nơi cổ hắn,ánh mắt bắn ra tia lửa hận như không thể giết chết hắn.
"Không... không có."Tô Thiện giật mình dao động ánh mắt nơi khác,chính cô lại không biết từ khi nào hắn tỉnh.
Hắn nghiêng người thoáng chốc đè lên cô,đem hai tay Tô Thiện giam lên trên,híp mắt khàn giọng nơi tai cô "Cô đừng nói nhìn chằm chằm tôi là phát hiện tôi đẹp trai?"
Hắn cố ý nơi tai cô phun lên hơi thở ấm nóng,Tô Thiện run rẩy cọ người muốn đứng dậy "Bỏ ra."
"Nói?Phát hiện tôi đẹp trai,muốn ngắm?"Từ Hy Viễn thêm siết chặt tay cô,môi hắn mờ ám cọ phớt qua má Tô Thiện.
Tô Thiện tức đến trợn mắt nhìn hắn "Đồ tự luyến."Tô Thiện phải công nhận Từ Hy Viễn không chỉ đẹp mà còn rất đẹp,hắn ta có một gương mặt góc cạnh rất hoàn hảo lại thêm cái khí chất của bậc đế vương,cau mày cũng không hết vẻ đẹp trai của hắn,nhưng cô câm ghét cái vẻ tự luyến của hắn,một mực căm ghét.
"Ý cô là tôi không đẹp trai?"Hắn cau mày,khó chịu nhìn gương mặt tức đến phừng phừng của cô.
"Vẻ mặt của anh ai cho rằng đẹp người đó mù đi."Cô cắn môi trợn mắt nhìn hắn,mạnh miệng chửi bới.
"Được,được lắm Tô Thiện."Hắn dứt lời đưa tay mò xuống váy cô,không nương tay bóp một cái nơi mông cô,nghe cô la đau oi ói rất hài lòng quát"Nói lại lần nữa,tôi có đẹp trai không?"
Tô Thiện bắt đắt dĩ la làng "Đẹp,đẹp chết đi được."
Hắn lúc này mới hài lòng buông cô ra,thân thể cao lớn lười nhác hướng phòng tắm,khoé môi hờ hững cong lên mãi cũng không hạ xuống.Hắn cũng thừa nhận hắn quả thực đẹp trai.
Nha đầu đó lại không nhớ chuyện tối qua rồi,nữa đêm cô lại khóc thét lên làm hắn lại lục đục dỗ dành cô mới chịu ngoan ngoãn ngủ thiếp lại.
Hại hắn chẳng được ngon giấc suốt mấy tuần liền rồi,hầu như đêm nào Tô Thiện cũng giật mình từ trong giấc mộng kinh hoàng của cô,Từ Hy Viễn cũng chỉ biết im lặng đem cô dỗ dành.
"Cút."Hắn không thể không thừa nhận,mỗi lần nhớ tới Tiểu An An - em gái của hắn,hắn lại hận chính mình quá nhu nhược với cô.
"Hả..."
"Tôi nói cô cút."Hắn gạt bát sứ trên bàn,nước trà nóng hắt lên người cô,Tô Thiện rên nhẹ một tiếng,mắt cô sắp khóc tới nơi nhìn hắn.Cô làm gì sai sao,sao hắn lại hung dữ với cô.
"Muốn quyến rủ tôi sao?À,cái thẻ đối với cô chưa đủ chứ gì.Vậy được,cởi đồ ra leo lên giường đợi tôi,tôi thí thêm tiền cho cô."
"Từ Hy Viễn,tôi không có ý đó."
"Còn lạt mềm buộc chặt,tôi nói có phải không trong lòng cô hiểu rõ."Hắn bóp chặt lấy tay cô,áp người cô vào tường,mắt đỏ ngầu nhìn cô.
Từ Hy Viễn bóp trúng vết bỏng nơi tay cô,Tô Thiện cắn chặt răng đẩy hắn ra chạy đi.Nào ngờ hắn túm cô lại,kéo cô lên giường.Đẩy ngã xé quần áo trên người cô,giây sau liền cúi đầu cắn lên ngực cô.
"Từ Hy Viễn,buông ra,anh lại dỡ thú tính với tôi,cầm thú..."
"Không phải cô vào căn phòng này với mục đích như vậy sao?"
"Không có,là anh tự nói...đồ bệch tự luyến nhà anh."
"Đồ tự luyến?"Hắn nhếch môi,hung hăng rút cà vạt trói chặt hai tay cô,rồi bắt đầu cởi đồ mình.
"Từ Hy Viễn,buông tôi ra,anh điên rồi."Cô càng dãy dụa hắn càng đè ép người cô lúc hắn kéo quần lót cô xuống liền mặc cô la hét chính mình đi vào.
"Đau...tên khốn nhà anh mau đi ra...đau..."
Cô càng nói hắn càng ra sức làm,chính mình không nương tay trên người cô,còn liếm cắn lung tung khiến người cô đầy dấu tích của hắn.
Hắn đem người cô lật úp,lại từ phía sau tiến vào.Nhìn nơi bã vai cô xăm rõ tên hắn,lòng hắn hung hăng động,phía dưới càng thêm uỷ khuất cô.Tô Thiện tủi nhục ô ô khóc,hắn thấy cô khóc lại càng mạnh mẽ,cả người hắn căng cứng xông vào không để cho cô kịp thở.Hắn đè ép đem cô làm đi làm lại,sau đó chính mình thoả mãn rút ra,không thèm liếc đến cô một cái liền vào nhà tắm.
Từ Hy Viễn tắm ra,anh chỉ quấn một cái khăn mỏng dưới thân,tóc ướt rười rượi.Tô Thiện vẫn nằm ở đó,không biết là bất tỉnh hay là ngủ thiếp đi,hắn ta nhìn cô một lát liền thấy chướng mắt vô cùng.Cuối cùng,hắn bế cô về phòng,lúc đặt cô xuống giường hắn thấy nơi bụng cô có một vạt đỏ bất mắt,nhớ lại tách trà hắn gạt đụng người cô.
Từ Hy Viễn đem thuốc xoa cho cô xong,lại bận rộn kiếm váy ngủ mặc cho cô,xong việc hắn chui vào trong chăn,loay hoay một lát rồi cũng ôm lấy cô đi ngủ.
Sáng hôm sau Tô Thiện tỉnh dậy đã thấy mình nằm gọn trong ngực hắn,tay hắn siết chặt lấy eo cô.Tô Thiện cố tình nhích ra,hắn vẫn đang ngủ thế mà tay vẫn không chịu buông eo cô,cô càng nhích hắn càng thêm siết chặt.
Cô nghĩ tới chuyện tối qua,tức giận đem cánh tay hắn gạt mạnh ra.Ánh mắt cô chú ý đến yết hầu khiêu gợi của hắn,trong lòng nhen nhóm lên một ngọn lửa muốn đưa tay bóp chặt,kết liễu hơi thở của hắn.Tô Thiện vẫn dán mắt nơi yết hầu của hắn,hắn chết đi cô sẽ được giải thoát,cũng sẽ không ai lấy em trai cô ra uy hiếp.
"Sao?Muốn cầm dao một nhát cắt chết tôi?"Từ lúc Tô Thiện gạt tay hắn ra hắn đã tỉnh,ngó thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm nơi cổ hắn,ánh mắt bắn ra tia lửa hận như không thể giết chết hắn.
"Không... không có."Tô Thiện giật mình dao động ánh mắt nơi khác,chính cô lại không biết từ khi nào hắn tỉnh.
Hắn nghiêng người thoáng chốc đè lên cô,đem hai tay Tô Thiện giam lên trên,híp mắt khàn giọng nơi tai cô "Cô đừng nói nhìn chằm chằm tôi là phát hiện tôi đẹp trai?"
Hắn cố ý nơi tai cô phun lên hơi thở ấm nóng,Tô Thiện run rẩy cọ người muốn đứng dậy "Bỏ ra."
"Nói?Phát hiện tôi đẹp trai,muốn ngắm?"Từ Hy Viễn thêm siết chặt tay cô,môi hắn mờ ám cọ phớt qua má Tô Thiện.
Tô Thiện tức đến trợn mắt nhìn hắn "Đồ tự luyến."Tô Thiện phải công nhận Từ Hy Viễn không chỉ đẹp mà còn rất đẹp,hắn ta có một gương mặt góc cạnh rất hoàn hảo lại thêm cái khí chất của bậc đế vương,cau mày cũng không hết vẻ đẹp trai của hắn,nhưng cô câm ghét cái vẻ tự luyến của hắn,một mực căm ghét.
"Ý cô là tôi không đẹp trai?"Hắn cau mày,khó chịu nhìn gương mặt tức đến phừng phừng của cô.
"Vẻ mặt của anh ai cho rằng đẹp người đó mù đi."Cô cắn môi trợn mắt nhìn hắn,mạnh miệng chửi bới.
"Được,được lắm Tô Thiện."Hắn dứt lời đưa tay mò xuống váy cô,không nương tay bóp một cái nơi mông cô,nghe cô la đau oi ói rất hài lòng quát"Nói lại lần nữa,tôi có đẹp trai không?"
Tô Thiện bắt đắt dĩ la làng "Đẹp,đẹp chết đi được."
Hắn lúc này mới hài lòng buông cô ra,thân thể cao lớn lười nhác hướng phòng tắm,khoé môi hờ hững cong lên mãi cũng không hạ xuống.Hắn cũng thừa nhận hắn quả thực đẹp trai.
Nha đầu đó lại không nhớ chuyện tối qua rồi,nữa đêm cô lại khóc thét lên làm hắn lại lục đục dỗ dành cô mới chịu ngoan ngoãn ngủ thiếp lại.
Hại hắn chẳng được ngon giấc suốt mấy tuần liền rồi,hầu như đêm nào Tô Thiện cũng giật mình từ trong giấc mộng kinh hoàng của cô,Từ Hy Viễn cũng chỉ biết im lặng đem cô dỗ dành.
/60
|