"Ấy em,sao lại bất cẩn thế này."Hắn cười dâm đãng đi lại,tay mập mạp đỡ cô dậy,rõ là có ý sờ mó lung tung.
Tô Thiện rõ là đau nhức cả người vẫn đẩy hắn ra,chính mình giữ khoảng cách "Tôi...tôi không sao?"Dứt lời cô cúi đầu rời đi.
"Em đứng lại,em còn chưa tính chuyện làm tôi bị thương .Em định trốn sao?"
Tô Thiện tay nắm chặt váy,hơi run sợ quay người.Mắt cô nhìn thấy hắn đứng phía gần đó,rõ là chẳng màn chuyện của cô,còn rất thong thả uống rượu.
"Tôi..tôi...hôm trước thật xin lỗi ngài."
Hắn đi lại tóm lấy eo cô,tay sờ mó nơi cầm cô "Em nói xin lỗi là được sao?Tối nay theo tôi đi,tôi cho em chuộc tội."
"Thật ngại quá Ngô tổng,cô ta là người của tôi."
Cả hai người đều nhìn hắn,Từ Hy Viễn thong thả đi lại,mắt đặt trên người cô như có ý chiếm hữu độc quyền.
"Từ tổng đây là ý gì?"
Từ Hy Viễn đi lại kéo cô vào lòng mình,tay bóp chặt lấy eo cô "Cô ta là người tôi mang đến,đêm nay có theo ai - người đó nhất định cũng là tôi."
Ngô Diệm mặt đỏ bừng bừng tức giận "Từ tổng đây thật biết nói đùa,cô ta trước đây từng gây thương tích cho tôi,tôi có chuyện cần tính với cô ta."
"Vậy sao?Tôi thật không nhớ rõ người phụ nữ của tôi gây thương tích cho ngài."
"Từ tổng đây là có ý tranh giành phụ nữ với tôi sao,hà cớ phải như vậy?Vì một người phụ nữ ảnh hưởng việc làm ăn."
Từ Hy Viễn buông tay nơi eo cô,cong khóe môi cợt nhã "Nhường cũng được thôi,hợp đồng bên Dương thị phải nhờ Ngô tổng đây lo giúp rồi."
Hắn đang làm gì thế này,đem cô cho người đàn ông khác hắn cam lòng sao?Không được,hắn không phải đang thương xót người phụ nữ này chứ!Vớ vẩn,mục đích ban đầu của hắn là chà đạp,hành hạ cô ta,sao có thể gọi là thương xót?
Từ Hy Viễn hắn xưa nay luôn đem lợi ích đặt lên hàng đầu,đương nhiên sẽ không vì một người phụ nữ mà bỏ lỡ cái gọi là lợi ích kia.
Từ Hy Viễn biết hắn không nên động lòng hay thương hại đối với người con gái này.Vì điều gì hắn giữ cô bên mình hắn luôn luôn hiểu rõ,chỉ là đôi khi lí trí hắn bị lu mờ mà thôi.
Thôi được rồi,hắn thừa nhận hắn có chút không chịu được!Nhưng hắn không cho phép bản thân có chút tư tưởng nào đối với người phụ nữ này.Coi như... lần này hắn triệt để buông cô ra... nhường đi.
"Ngô tổng đây thực rất coi trọng nữ nhân này nhỉ?Tôi cũng không có ý dành với ngài.Chỉ là..."
"Từ tổng yên tâm,chúng ta đều là dân là ăn,đương nhiên có qua phải có lại."
Tô Thiện cảm thấy mình không thể nghe được gì thêm nữa,hai bên tai cô ù đi,cả thân thể lạnh toát cứng ngắc,hắn ta thế mà đưa cô đến đây nhằm mục đích buôn bán.Cô là món hàng sao,cô là đồ chơi của ai sao,sao có thể tùy tiện chia sẻ cho nhau.
Hắn dù ghét cô,dù hận cô,nhưng cô không phải đã nghe lời hắn rồi sao.Lần trước hắn nhẫn tâm nhìn cô bị lão béo kia cường bạo,lần này hắn coi như trực tiếp bán cô cho lão béo kia.Tô Thiện cảm thấy lòng ngực rất đau,nơi trái tim như bị ai đó cắn xé,đau đớn từng hồi.Là cô ngốc nghếch hay là cô không đáng.Nực cười,hoá ra hắn chưa từng động tâm dù chỉ một chút với cô,hoá ra chỉ mình cô ảo tưởng rằng chung sống lâu hắn cũng sẽ có chút nhân tính mang cô che chở.
"Tối nay cô phục vụ Ngô tổng cho tốt,có cơ hội còn được làm mợ hai của Ngô gia."Hắn nhìn cô ánh mắt có vài tia chán ghét,những lời hắn nói ra có bao nhiêu gượng ép không ai hiểu.
Tâm tình hắn không hề tốt,cũng không hề ổn một tí nào.Nhớ lại hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ,bản thân hắn lại thêm một tầng chán ghét người con gái trước mặt.
Coi như đem cô đổi đi - hắn quyết định buông cô ra.
Tô Thiện ngước mắt nhìn hắn,mắt cô đỏ hoe như sắp khóc tới nơi.Cô cắn chặt răng,cuối cùng lựa chọn xoay người bỏ đi.
Từ Hy Viễn bắt được tay cô một mực kéo cô lại "Tô Thiện,cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi,không thì em trai cô..."
"Anh đừng nói nữa,tôi nghe anh,tôi thay anh giành hợp đồng,tôi nghe anh lên giường với lão ta là được chứ gì."Dứt lời,Tô Thiện nhìn hắn,nước mắt lăn dài trên gương mặt đau thương,dứt khoát nói từng chữ một "Từ Hy Viễn - anh nghe rõ đây,qua đêm nay,tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt,đường ai nấy đi,đừng lấy em trai ra đe dọa tôi nữa,tôi chịu đựng đủ lắm rồi."Cô nói rồi quệt nước mắt,cắn răng chịu đựng nỗi đau trong lòng gạt tay hắn ra,từng bước chậm rãi đến chỗ Ngô Diệm "Ngô Tổng,tôi đi theo ngài."
Tô Thiện rõ là đau nhức cả người vẫn đẩy hắn ra,chính mình giữ khoảng cách "Tôi...tôi không sao?"Dứt lời cô cúi đầu rời đi.
"Em đứng lại,em còn chưa tính chuyện làm tôi bị thương .Em định trốn sao?"
Tô Thiện tay nắm chặt váy,hơi run sợ quay người.Mắt cô nhìn thấy hắn đứng phía gần đó,rõ là chẳng màn chuyện của cô,còn rất thong thả uống rượu.
"Tôi..tôi...hôm trước thật xin lỗi ngài."
Hắn đi lại tóm lấy eo cô,tay sờ mó nơi cầm cô "Em nói xin lỗi là được sao?Tối nay theo tôi đi,tôi cho em chuộc tội."
"Thật ngại quá Ngô tổng,cô ta là người của tôi."
Cả hai người đều nhìn hắn,Từ Hy Viễn thong thả đi lại,mắt đặt trên người cô như có ý chiếm hữu độc quyền.
"Từ tổng đây là ý gì?"
Từ Hy Viễn đi lại kéo cô vào lòng mình,tay bóp chặt lấy eo cô "Cô ta là người tôi mang đến,đêm nay có theo ai - người đó nhất định cũng là tôi."
Ngô Diệm mặt đỏ bừng bừng tức giận "Từ tổng đây thật biết nói đùa,cô ta trước đây từng gây thương tích cho tôi,tôi có chuyện cần tính với cô ta."
"Vậy sao?Tôi thật không nhớ rõ người phụ nữ của tôi gây thương tích cho ngài."
"Từ tổng đây là có ý tranh giành phụ nữ với tôi sao,hà cớ phải như vậy?Vì một người phụ nữ ảnh hưởng việc làm ăn."
Từ Hy Viễn buông tay nơi eo cô,cong khóe môi cợt nhã "Nhường cũng được thôi,hợp đồng bên Dương thị phải nhờ Ngô tổng đây lo giúp rồi."
Hắn đang làm gì thế này,đem cô cho người đàn ông khác hắn cam lòng sao?Không được,hắn không phải đang thương xót người phụ nữ này chứ!Vớ vẩn,mục đích ban đầu của hắn là chà đạp,hành hạ cô ta,sao có thể gọi là thương xót?
Từ Hy Viễn hắn xưa nay luôn đem lợi ích đặt lên hàng đầu,đương nhiên sẽ không vì một người phụ nữ mà bỏ lỡ cái gọi là lợi ích kia.
Từ Hy Viễn biết hắn không nên động lòng hay thương hại đối với người con gái này.Vì điều gì hắn giữ cô bên mình hắn luôn luôn hiểu rõ,chỉ là đôi khi lí trí hắn bị lu mờ mà thôi.
Thôi được rồi,hắn thừa nhận hắn có chút không chịu được!Nhưng hắn không cho phép bản thân có chút tư tưởng nào đối với người phụ nữ này.Coi như... lần này hắn triệt để buông cô ra... nhường đi.
"Ngô tổng đây thực rất coi trọng nữ nhân này nhỉ?Tôi cũng không có ý dành với ngài.Chỉ là..."
"Từ tổng yên tâm,chúng ta đều là dân là ăn,đương nhiên có qua phải có lại."
Tô Thiện cảm thấy mình không thể nghe được gì thêm nữa,hai bên tai cô ù đi,cả thân thể lạnh toát cứng ngắc,hắn ta thế mà đưa cô đến đây nhằm mục đích buôn bán.Cô là món hàng sao,cô là đồ chơi của ai sao,sao có thể tùy tiện chia sẻ cho nhau.
Hắn dù ghét cô,dù hận cô,nhưng cô không phải đã nghe lời hắn rồi sao.Lần trước hắn nhẫn tâm nhìn cô bị lão béo kia cường bạo,lần này hắn coi như trực tiếp bán cô cho lão béo kia.Tô Thiện cảm thấy lòng ngực rất đau,nơi trái tim như bị ai đó cắn xé,đau đớn từng hồi.Là cô ngốc nghếch hay là cô không đáng.Nực cười,hoá ra hắn chưa từng động tâm dù chỉ một chút với cô,hoá ra chỉ mình cô ảo tưởng rằng chung sống lâu hắn cũng sẽ có chút nhân tính mang cô che chở.
"Tối nay cô phục vụ Ngô tổng cho tốt,có cơ hội còn được làm mợ hai của Ngô gia."Hắn nhìn cô ánh mắt có vài tia chán ghét,những lời hắn nói ra có bao nhiêu gượng ép không ai hiểu.
Tâm tình hắn không hề tốt,cũng không hề ổn một tí nào.Nhớ lại hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ,bản thân hắn lại thêm một tầng chán ghét người con gái trước mặt.
Coi như đem cô đổi đi - hắn quyết định buông cô ra.
Tô Thiện ngước mắt nhìn hắn,mắt cô đỏ hoe như sắp khóc tới nơi.Cô cắn chặt răng,cuối cùng lựa chọn xoay người bỏ đi.
Từ Hy Viễn bắt được tay cô một mực kéo cô lại "Tô Thiện,cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi,không thì em trai cô..."
"Anh đừng nói nữa,tôi nghe anh,tôi thay anh giành hợp đồng,tôi nghe anh lên giường với lão ta là được chứ gì."Dứt lời,Tô Thiện nhìn hắn,nước mắt lăn dài trên gương mặt đau thương,dứt khoát nói từng chữ một "Từ Hy Viễn - anh nghe rõ đây,qua đêm nay,tôi và anh ân đoạn nghĩa tuyệt,đường ai nấy đi,đừng lấy em trai ra đe dọa tôi nữa,tôi chịu đựng đủ lắm rồi."Cô nói rồi quệt nước mắt,cắn răng chịu đựng nỗi đau trong lòng gạt tay hắn ra,từng bước chậm rãi đến chỗ Ngô Diệm "Ngô Tổng,tôi đi theo ngài."
/60
|