"Lúc đó.."
"Được rồi,giải thích chó má gì của anh cũng đừng mong tôi tin,thói lưu manh háo sắc của anh đi mà tìm người khác.Tô Thiện tôi với anh cũng chẳng còn quan hệ gì!"Dứt lời,cô mạnh tay gạt hắn ra,xoay người mở cửa đi khỏi.
Từ Hy Viễn ngẩn người một lúc,không phải là cô đang ghen chứ?Suy nghĩ đó làm tâm tình hắn bỗng dưng tốt lên,vội đuổi theo cô.
Tô Thiện nghe bước chân phía sau liền nhanh chóng bước nhânh chân vội chạy đi,lúc tới ngã rẽ lại không chú ý mà đâm sầm vào một người đàn ông mập mạp,làm rơi cái túi bóng trên tay người ta,rau củ lăn lóc ra đất.
Tô Thiện hốt hoảng xin lỗi,cúi người vội vàng nhặt đồ vào lại trong túi bóng,không để ý phía sau có đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm.
Từ Hy Viễn lúc đi đến liền kéo cô dậy ôm vào ngực mình,không vui liếc xéo người đàn ông kia "Hắn ta là ai?"
"Bỏ ra,anh không thấy tôi đang làm gì sao?"Tô Thiện phát cáu thúc nhẹ cùi chỏ vào bụng hắn,vội vàng quay sang người đàn ông kia "Thật xin lỗi,xin lỗi,ngại quá!"
"Không sao,không sao.Nếu vợ chồng hai người có việc thì đi trước đi,tôi... tôi nhặt cũng được."Nói rồi anh ta nhích thân thể mập mạp tới trước,từ từ nhặt từng thứ bỏ vào túi.
"Anh ta mới không phải chồng tôi!"
"Cô ấy là vợ tôi."
Người đàn ông mập mạp lắc đầu,chắc là vợ chồng son cãi nhau đây mà.
Tô Thiện lười cãi hắn, vẫn là cúi người nhặt cho xong mấy củ khoai tây lăn ra ngoài,cô phủi phủi tay đứng dậy "Là tôi bất cẩn bị chó đuổi nên va vào anh,thành thật xin lỗi."Cô cười nói như không,rất tự nhiên rời đi,coi người đàn ông cao lớn phía sau như không khí.
Người đàn ông mập mạp bất giác nhìn quanh,khách sạn cao cấp như vậy lại có thể để chó vào ư?
Ánh mắt hướng tới trên người Từ Hy Viễn đang lạnh mặt đen xì,anh ta khụ một tiếng "Nhìn là biết vợ anh giận anh rồi!"
Từ Hy Viễn nhìn cái dáng nhỏ nhắn khuất sau ngã rẽ,hắn cau mày muốn đuổi theo đột nhiên lại dừng chân,mặt mày lạnh tanh nhìn người đàn ông kia,lạnh giọng "Sao anh biết?"
"Tôi nói anh ấy à!Người ta là con gái,anh phải nhẹ nhàng dỗ một tí,chiều chuộng một tí,đừng có cả ngày mặt mày nhăn nhó nghiêm túc như vậy,không doạ cô ấy mới lạ."
Nói rồi anh ta đem túi bóng đầy rau củ quơ quơ trước mặt Từ Hy Viễn "Vợ tôi cũng mới giận tôi,còn bỏ nhà ra khách sạn này ở,tôi còn phải đi chợ nấu ăn ngon để dỗ cô ấy đây này!Phụ nữ ấy à,phải nâng niu như bảo vật."
"Nhiều chuyện."Từ Hy Viễn bỏ lại hai chữ,xoay người trở về phòng,mặt đầy suy tư.
Mặt hắn như vậy doạ cô ư?Kì lạ,vẻ mặt đẹp trai cũng có thể doạ người sao?
Tô Thiện muốn hắn nhẹ nhàng chiều chuộng à?Nếu cô muốn thì có thể nói với hắn mà!
(EQ như anh cho mất vợ là vừa:)))
Hắn còn chưa đủ nâng niu cô như bảo vật ư?
Hay là phải học tên đó,nấu ăn để dỗ dành cô?
Đúng là phụ nữ thật khó chiều đi!
Từ Hy Viễn lắc lắc đầu,trầm tư đứng bên cửa sổ một lúc vẫn không suy nghĩ ra cách giải quyết.
Hắn đem điện thoại điện cho Vương Triết,đầu dây bên kia vừa bắt máy hắn đã vào vấn đề chính "Con gái muốn được dỗ như thế nào?"Hắn chắc chắn,Tô Thiện hẳn là đang ghen đi,đúng vậy!
Đầu dây bên kia Vương trợ lí được một trận há hốc mồm,cậu ta líu ríu "Tổng giám đốc,ngài... ngài bị mất điện thoại à?"
"Mất cmn nhà cậu,mau trả lời."
Đây đúng là tổng giám đốc nhà cậu ta rồi "E hèm,cái này tôi cũng không rành,tôi còn chưa có bạn gái bao giờ mà..."
"Cho cậu 5s để đưa ra đáp án."
Cậu ta vội hoảng,giọng cũng cao hơn,hấp tấp nói "Quà!Đúng rồi,chính là quà.Theo tôi được biết thì phần đa con gái đều thích quà,nhất là..."
"Quà gì?"Hắn cắt ngang,giọng như tra xét.
"Ừm... cái này ấy à..."
"Cậu còn 3s."
Vương Triết bất giác đổ mồ hôi,cậu ta thấy có cô gái dắt theo chú cún lông xù nhỏ xíu không xa phía đó,vội vàng nói vào trong điện thoại "Chó."
"Cậu mắng ai đó hả?"
"Không phải,tổng giám đốc anh hiểu nhầm rồi,ý tôi là tặng chó,phụ nữ phần lớn đều thích thú cưng mà.Tổng giám đốc,anh...định tặng cho ai?"
Đầu dây bên kia: "Tút,tút"
Vương Triết: "..."
....
"Được rồi,giải thích chó má gì của anh cũng đừng mong tôi tin,thói lưu manh háo sắc của anh đi mà tìm người khác.Tô Thiện tôi với anh cũng chẳng còn quan hệ gì!"Dứt lời,cô mạnh tay gạt hắn ra,xoay người mở cửa đi khỏi.
Từ Hy Viễn ngẩn người một lúc,không phải là cô đang ghen chứ?Suy nghĩ đó làm tâm tình hắn bỗng dưng tốt lên,vội đuổi theo cô.
Tô Thiện nghe bước chân phía sau liền nhanh chóng bước nhânh chân vội chạy đi,lúc tới ngã rẽ lại không chú ý mà đâm sầm vào một người đàn ông mập mạp,làm rơi cái túi bóng trên tay người ta,rau củ lăn lóc ra đất.
Tô Thiện hốt hoảng xin lỗi,cúi người vội vàng nhặt đồ vào lại trong túi bóng,không để ý phía sau có đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm.
Từ Hy Viễn lúc đi đến liền kéo cô dậy ôm vào ngực mình,không vui liếc xéo người đàn ông kia "Hắn ta là ai?"
"Bỏ ra,anh không thấy tôi đang làm gì sao?"Tô Thiện phát cáu thúc nhẹ cùi chỏ vào bụng hắn,vội vàng quay sang người đàn ông kia "Thật xin lỗi,xin lỗi,ngại quá!"
"Không sao,không sao.Nếu vợ chồng hai người có việc thì đi trước đi,tôi... tôi nhặt cũng được."Nói rồi anh ta nhích thân thể mập mạp tới trước,từ từ nhặt từng thứ bỏ vào túi.
"Anh ta mới không phải chồng tôi!"
"Cô ấy là vợ tôi."
Người đàn ông mập mạp lắc đầu,chắc là vợ chồng son cãi nhau đây mà.
Tô Thiện lười cãi hắn, vẫn là cúi người nhặt cho xong mấy củ khoai tây lăn ra ngoài,cô phủi phủi tay đứng dậy "Là tôi bất cẩn bị chó đuổi nên va vào anh,thành thật xin lỗi."Cô cười nói như không,rất tự nhiên rời đi,coi người đàn ông cao lớn phía sau như không khí.
Người đàn ông mập mạp bất giác nhìn quanh,khách sạn cao cấp như vậy lại có thể để chó vào ư?
Ánh mắt hướng tới trên người Từ Hy Viễn đang lạnh mặt đen xì,anh ta khụ một tiếng "Nhìn là biết vợ anh giận anh rồi!"
Từ Hy Viễn nhìn cái dáng nhỏ nhắn khuất sau ngã rẽ,hắn cau mày muốn đuổi theo đột nhiên lại dừng chân,mặt mày lạnh tanh nhìn người đàn ông kia,lạnh giọng "Sao anh biết?"
"Tôi nói anh ấy à!Người ta là con gái,anh phải nhẹ nhàng dỗ một tí,chiều chuộng một tí,đừng có cả ngày mặt mày nhăn nhó nghiêm túc như vậy,không doạ cô ấy mới lạ."
Nói rồi anh ta đem túi bóng đầy rau củ quơ quơ trước mặt Từ Hy Viễn "Vợ tôi cũng mới giận tôi,còn bỏ nhà ra khách sạn này ở,tôi còn phải đi chợ nấu ăn ngon để dỗ cô ấy đây này!Phụ nữ ấy à,phải nâng niu như bảo vật."
"Nhiều chuyện."Từ Hy Viễn bỏ lại hai chữ,xoay người trở về phòng,mặt đầy suy tư.
Mặt hắn như vậy doạ cô ư?Kì lạ,vẻ mặt đẹp trai cũng có thể doạ người sao?
Tô Thiện muốn hắn nhẹ nhàng chiều chuộng à?Nếu cô muốn thì có thể nói với hắn mà!
(EQ như anh cho mất vợ là vừa:)))
Hắn còn chưa đủ nâng niu cô như bảo vật ư?
Hay là phải học tên đó,nấu ăn để dỗ dành cô?
Đúng là phụ nữ thật khó chiều đi!
Từ Hy Viễn lắc lắc đầu,trầm tư đứng bên cửa sổ một lúc vẫn không suy nghĩ ra cách giải quyết.
Hắn đem điện thoại điện cho Vương Triết,đầu dây bên kia vừa bắt máy hắn đã vào vấn đề chính "Con gái muốn được dỗ như thế nào?"Hắn chắc chắn,Tô Thiện hẳn là đang ghen đi,đúng vậy!
Đầu dây bên kia Vương trợ lí được một trận há hốc mồm,cậu ta líu ríu "Tổng giám đốc,ngài... ngài bị mất điện thoại à?"
"Mất cmn nhà cậu,mau trả lời."
Đây đúng là tổng giám đốc nhà cậu ta rồi "E hèm,cái này tôi cũng không rành,tôi còn chưa có bạn gái bao giờ mà..."
"Cho cậu 5s để đưa ra đáp án."
Cậu ta vội hoảng,giọng cũng cao hơn,hấp tấp nói "Quà!Đúng rồi,chính là quà.Theo tôi được biết thì phần đa con gái đều thích quà,nhất là..."
"Quà gì?"Hắn cắt ngang,giọng như tra xét.
"Ừm... cái này ấy à..."
"Cậu còn 3s."
Vương Triết bất giác đổ mồ hôi,cậu ta thấy có cô gái dắt theo chú cún lông xù nhỏ xíu không xa phía đó,vội vàng nói vào trong điện thoại "Chó."
"Cậu mắng ai đó hả?"
"Không phải,tổng giám đốc anh hiểu nhầm rồi,ý tôi là tặng chó,phụ nữ phần lớn đều thích thú cưng mà.Tổng giám đốc,anh...định tặng cho ai?"
Đầu dây bên kia: "Tút,tút"
Vương Triết: "..."
....
/60
|