Chỉ thiếu một cặp kính râm là có thể trực tiếp hóa thân thành bọn bắt cóc rồi.
Người đàn ông này, không phải ai khác chính là Hoắc Kỳ Ngang.
Anh không thể chịu được sự dày vò cùng nỗi nhớ trong lòng, đích thân tới công ty của Kỷ An Tâm để gặp cô.
Một tháng qua, Kỷ An Tâm không chủ động gọi điện cho anh nữa, cho dù là mượn điện thoại của chị gái thì cô cũng đang bận, bình thường không có thời gian đến thăm anh.
“Thưa ngài, hay là chúng ta trở về đi!” Trợ lý rất lo lắng, rất sợ hãi.
“Cậu bình tĩnh đi, hiện tại không ai biết tôi.” Hoắc Kỳ Ngang không hề cảm thấy lo lắng.
“Nhưng anh là phó tổng thống!”
“Cậu hãy thả lỏng lại, ngồi đợi tôi trong xe đi.”
Nói xong, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang bắt gặp một thân hình gọn gàng quyến rũ của một người phụ nữ, trong mắt anh lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Kỷ An Tâm tới rồi, cô làm việc rất nghiêm túc nên hầu như ngày nào cũng sẽ đến cửa công ty vào khoảng chín giờ.
Chỉ cần tới đây đợi, nhất định sẽ nhìn thấy cô.
Khi trợ lý nghe thấy anh nói vậy lập tức sốt ruột mà quay đầu lại, anh ta phát hiện người đàn ông phía sau đã đẩy cửa xuống xe.
Trợ lý bị dọa tới nỗi lập tức xuống xe đi theo, lẽ nào phó tổng thống không biết rằng, nếu không có bảo tiêu bên người thì anh chẳng khác nào một bia ngắm sống sao? Nếu như để người có ý đồ biết được vậy thì sẽ cực kì nguy hiểm.
“Thưa ngài… thưa ngài…” Trợ lý cẩn thận cắt tiếng gọi.
Mà bóng dáng của anh đã đi theo người phụ nữ phía trước bước vào trong sảnh.
Kỷ An Tâm thậm chí không phát giác có một người đi phía sau mình, chỉ ngay khi cô đi tới trước sàn nhà nhẫn nhụi, cô mới có cảm giác có người dường như đang theo sát mình.
ñ Cô quay đầu liếc nhìn bức tường nhãn bóng như gương bên cạnh, quả nhiên sau lưng cô có một người đàn ông cao lớn, hơn nữa người đàn ông này còn đội mũ và đeo khẩu trang, cách ăn mặc hoàn toàn giống như đang nói “tôi là người xấu”.
Lúc này cửa thang máy có hai nhân viên đang đợi thang máy.
Thang máy đúng lúc vừa đến, nhìn lại thấy Kỷ An Tâm đi tới, họ liền nhanh chóng đề cô đi vào.
Kỷ An Tâm thầm nghĩ nhát định phải vào thang máy ngay lập tức mới có thể an toàn, cô vừa bước vào thang máy liền vội vàng ấn số tầng, còn ấn nút đóng cửa lại thêm hai lần.
Cánh cửa đã khép lại được một nửa, Kỷ An Tâm vội thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này, một bàn tay chợt xuất hiện, đúng lúc chặn được cánh cửa đã sắp đóng lại.
Thang máy cao cấp cảm ứng được lập tức mở ra, một người đàn ông cúi đầu bước vào.
Nhịp tim của Kỷ An Tâm hồi hộp nhảy lên, hai nam nhân viên ở cửa vừa rồi đã biến mắt không thấy bóng dáng, cô đang suy nghĩ có nên đi ra không thì cửa thang máy đã đóng chặt lại.
Kỷ An Tâm lo lắng đến toát mồ hôi, kẻ đứng sau cô lẽ nào là phần tử tội phạm? Người này muốn làm gì? Bắt cóc cô sao?
Hay định làm hại cô bằng cách nào đó? Mà đúng lúc này, cô cảm giác được người đàn ông sau lưng càng lúc càng sát lại gần cô.
Khi Kỷ An Tâm còn ở nước ngoài, cô đã học phòng thân trong một khoảng thời gian. Cô đột nhiên quay lại, nắm chặt bàn tay ì đắm vào sườn mặt của người đàn ông, giây tiếp theo liền tung thêm một cú đá vào hạ bộ của anh. Người đàn ông sau khi đã nhận một cú đấm ngay lập tức chặn được cú đá vào nơi quan trọng, anh trầm thấp nói:”An Tâm, là anh!”
Chân của Kỷ An Tâm chỉ cách ống quần của anh nửa lòng bàn tay, nêu anh không kịp chặn lầy chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Kỷ An Tâm sửng sốt, vội vàng thu lại chân. Cô ngắng đầu nhìn, chỉ thấy một đôi mắt đen quen thuộc đang chịu đau đớn.
“Anh…” Kỷ An Tâm cực kì kinh sợ, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Và còn ăn mặc như thế này nữa?
Đồng thời, sắc mặt cô không khỏi nóng lên, tức giận nói:”Tại sao lại là anh?”
Hoắc Kỳ Ngang thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hưởng thụ một cú đấm của cô, tuy rằng không quá đau nhưng mà anh rất đau lòng! Anh đã vắt vả chạy tới đây chỉ để nhìn cô một cái, ấy vậy mà bị đối xử như thế này sao?
“Anh đến gặp em.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền tháo khẩu trang xuống, lúc này thang máy đã sắp đến nơi. Kỷ An Tâm nhanh chóng nói: “Đeo khẩu trang vào.”
/2663
|