Trong phòng tắm, Kỷ An Tâm rửa mặt xong, quay đầu liếc nhìn về hướng ngoài cửa một cái mới vươn tay cởi sơ mi trên người mình ra, ngồi vào trong bồn tắm ấm áp. Cô thở ra một hơi, cuối thu thế này mà có thể ngâm mình trong bồn tắm như vậy thật quá thoải mái.
Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, bởi vì say rượu mà cô vừa mệt vừa buồn ngủ, trong làn nước ấm áp như vậy, cơn buồn ngủ của cô càng lúc càng dâng lên, mí mắt càng lúc càng nặng, đến sức nhắc lên cũng không có.
Cô nhắm mắt lại, lúc này mái tóc dài của cô không được buộc lại mà thả trôi bồng bềnh trên mặt nước, che đi làn da trắng nõn của cô, trông cực kỳ mê người.
Kỷ An Tâm đang tắm, Hoắc Kỳ Ngang không dám đi xa mà chỉ đứng ở cửa, anh mặc một bộ quần áo sạch sẽ, khoanh tay đứng ở đây chờ cô đi ra.
Mà anh đứng đợi như vậy, mười phút đã trôi qua nhưng trong phòng tắm lại không có chút tiếng động nào. Nếu cô thực sự là đang tắm thì ít nhất cũng phải có tiếng nước chứ? Thế nhưng, Kỷ An Tâm lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, điều này khiến anh không khỏi lo lắng.
Một người phụ nữ say rượu, còn có thể trông đợi cô vẫn còn lí trí gì cơ chứ?
Chẳng lẽ cô chết đuối trong đó rồi? Suy nghĩ này vừa nãy ra, anh không chần chừ chút nào, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy phòng tắm mờ sương, người phụ nữ này vậy mà lại nằm trong bồn tắm ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Hoắc Kỳ Ngang thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô mà vừa tức giận vừa buồn cười. Nếu đợi lát nữa nước lạnh rồi, cô còn tiếp tục ngâm mình như thế chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
“An Tâm, dậy nào!” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xổm xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lên gò má vì nóng mà ửng hồng của cô.
Kỷ An Tâm lúc này đang ngủ rất say, cô vươn tay vẫy vẫy thứ đang quấy rầy mình, nói mớ: “Ưm… đừng làm ồn!”
“Em cứ ngâm mình dưới nước như thế này sẽ bị cảm lạnh mắt, mau dậy đi.” Mắt của Hoắc Kỳ Ngang lướt từ trên xương quai xanh của cô nhìn xuống, trong nước không có bọt xà phòng, anh có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt một các rõ ràng.
Anh không kìm được nuốt một ngụm nước bọt. Người phụ nữ này chỉ ngâm mình trong nước thôi sao, không định tắm lại cho sạch?
Hoắc Kỳ Ngang lấy một chiếc khăn ở bên cạnh, nhúng vào nước, sau đó lau từ trên cỗ cô lau xuống. Kỷ An Tâm chỉ nhíu mày, cô không thích có người chạm vào cô khi cô đang ngủ ngon như vậy.
Tất nhiên, cô không có thời gian để quan tâm xem ai đang chạm vào mình lúc này.
Hoắc Kỳ Ngang tẩy sạch những chỗ vừa rồi bị dính bẩn cho cô, mà anh rửa đến nỗi một thân đầy mồ hôi, thậm chí còn cảm thấy cả người khó chịu cực kỳ.
Nước của Kỷ An Tâm cũng hết ấm rồi, nếu cô tiếp tục ngủ như vậy đợi lát nữa nước lạnh hơn, nhất định sẽ bị cảm.
Hoắc Kỳ Ngang lại lần nữa thử vỗ nhẹ lên má cô: “An Tâm, mau dậy đi.”
“Ưm… đừng đụng vào tôi…” Kỷ An Tâm đập vào tay anh, sau đó quay khuôn mặt nhỏ sang hướng khác tiếp tục ngủ.
“Vậy thì anh chỉ có thể mạo phạm thôi.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cúi người xuống đưa tay vào trong nước, ôm người phụ nữ ở bên trong ra.
Kỷ An Tâm lúc này vừa say vừa mệt, ngủ đến chết đi sống lại, cô thật sự không biết mình đã bị người đàn ông này ôm ra ngoài.
Hoắc Kỳ Ngang hô hấp dồn dập, cũng không dám ngắm nhìn thân hình loã lồ của người phụ nữ này, anh nhanh chóng kéo khăn tắm che đi dáng người của cô, ôm cô về phòng ngủ chính.
Ở đây có một bộ đồ ngủ cũ của Kỷ An Tâm, Hoắc Kỳ Ngang mang đến thay quần áo cho cô. Tất nhiên, trong quá trình này, cái gì nên thấy, anh đều đã thấy được.
Đã từng quen thuộc như vậy, anh nhắm mắt cũng có thể quen thuộc với từng tắc da thịt trên người cô.
Sau khi mặc xong đồ ngủ cho Kỷ An Tâm, anh đặt đầu cô xuống cạnh giường, lấy máy sấy tóc sấy khô mái tóc ướt của cô. Vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, anh lại nảy ra lòng tham muốn cảm nhận được nhiều hơn.
Bởi vì sau đêm nay, người phụ nữ này sẽ lại biến thành bông hồng có gai. Sấy khô tóc cho cô xong, anh nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gồi, vén chăn lại cho cô.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, Kỷ An Tâm ngủ say như một đứa trẻ, không có một chút phòng bị nào. Ngũ quan của cô dưới ánh đèn càng trở nên mềm mại và xinh đẹp, dáng vẻ này của cô chính là là dáng vẻ quen thuộc nhất trong trí nhớ của Hoắc Kỳ Ngang.
Anh ngồi ở mép giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trán cô.
Anh cúi người, nhẹ nhàng đặt lên nụ hôn. Sau đó, anh vừa kìm nén, vừa nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, anh không dám tiến thêm nữa.
Kỷ An Tâm cứ như vậy ngủ lại nhà anh, Hoắc Kỳ Ngang tìm được điện thoại di động của cô, học theo giọng điệu của cô nhắn cho ba mẹ cô để bọn họ không phải lo lắng.
Kỷ An Tâm đã chiếm mắt giường của anh, vậy nên Hoắc Kỳ Ngang chỉ có thể ngủ trên ghế sô pha trong phòng ngủ chính.
/2663
|