Kỷ An Tâm ngồi xuống, Hoắc Kỳ Ngang đưa cho cô một phần bánh mì: “Chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ, đặc biệt chuẩn bị cho em, trên đường chắc không có thời gian ăn.”
Kỷ An Tâm đúng là chưa ăn, cô cũng không ngại ngùng nhận lấy, bẻ bánh mì ăn luôn.
Lúc này, một bình nước đã được mở nắp đưa sang, Kỷ An Tâm liếc anh một cái, nhận lấy uống một ngụm.
Dòng xe bắt đầu chạy thẳng tới sân bay, máy bay của Hoắc Kỳ Ngang đã chờ sẵn.
Ngồi máy bay của phó tổng thống, đãi ngộ tốt hơn so với hãng hàng không dân dụng nhiều, nhưng Kỷ An Tâm tình nguyện ngồi hàng không dân dụng.
Ngồi ở trước cửa số, Hoắc Kỳ Ngang ở đối diện cô, trợ lý Lý Thụy của Hoắc Kỳ Ngang cũng có mặt, vệ sĩ đều ở khoang nghỉ ngơi đằng sau, sau khi Lý Thụy đưa xong tài liệu thì cũng thức thời rời khỏi.
Trong cabin nhanh chóng chỉ còn lại hai người họ ngồi đối diện.
Vẻ mặt xem tài liệu của Hoắc Kỳ Ngang có vẻ rất thỏa mãn, thi thoảng ngước mắt nhìn người con gái đang trầm tư trước mặt.
Kỷ An Tâm chống cằm, ánh mắt nhìn hàng mây ngoài cửa số, không muốn nhìn người đàn ông đối diện.
Hoắc Kỳ Ngang thấy cô chẳng muốn trò chuyện tâm sự, anh cũng không làm phiền, yên lặng xem tài liệu.
Trong bầu không khí bỗng nhiên xuất hiện sự tự nhiên, Kỷ An Tâm đau mắt nên quay lại, ngước mắt nhìn về người đàn ông trước mặt. Chân dài của anh đặt lên tự nhiên, tây trang có độ dài vừa phải, lại có một nét uy nghiêm, thêm chút cảm giác khá đẹp mắt vui lòng.
Ánh mắt Kỷ An Tâm lại lướt qua, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi con gái tải xuống, lúc mở game ra, âm thanh không tắt, ca khúc nhạc game có hơi trẻ con vang lên, cô vội tắt tiếng đi.
Cô hơi lén nhìn lên phía đối diện, Hoắc Kỳ Ngang đã đoán ra cô đang chơi cái gì, không khỏi cong môi nở nụ cười: “Chán lắm à2”
Kỷ An Tâm nhìn anh với vẻ biết rồi còn hỏi.
Kỷ An Tâm chơi game, dáng vẻ tập trung này khiến người đàn ông trước mặt phì cười một cái.
Kỷ An Tâm lập tức ngẳng đầu nhìn anh, nhưng mà trong ánh sáng mặt trời sáng lạn, hàm răng trắng như khối băng của anh, nụ cười chói mắt, dường như còn tỏa sáng hơn cả mặt trời.
Kỷ An Tâm có hơi tức giận: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Hoắc Kỳ Ngang chỉ thấy tự nhiên buồn cười, trông thấy vẻ chăm chú khi chơi game trẻ con của cô, đây là điểm buồn cười.
Kỷ An Tâm liền nghiêng người, tiếp tục chơi, con gái mua cả thú nuôi trong trò chơi, khiến cho cô có cả sủng vật.
Công việc của Hoắc Kỳ Ngang đã xong, ngón tay thon dài của anh vuốt ve cằm, một đôi mắt thâm thúy cứ nhìn chằm chằm Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm rất muốn lơ đôi mắt có lực xuyên thấu này đi, dưới ánh mắt này, cô cảm giác như tâm tư mình không giấu được vậy.
“Anh nhìn đủ chưa?” Kỷ An Tâm đặt game sang một bên, ánh mắt dữ dằn nhìn sang.
Hoắc Kỳ Ngang cứ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đáy mắt hiện lên ý cười gợi đòn.
Kỷ An Tâm tức tối, cầm gối dựa đằng sau ném về phía anh.
Hoắc Kỳ Ngang ung dung bắt lấy, thấy cô giận đùng đùng, anh không còn cách nào ngoài việc khuyên nhủ: “Đừng tức giận, chẳng qua lâu rồi không thấy em nên muốn nhìn thêm một lát.”
“Không cho nhìn.” Kỷ An Tâm ra lệnh.
Hoắc Kỳ Ngang mím môi, híp mắt, bây giờ anh chỉ muốn dùng sức hút cả người mình, để lấy lại cảm giác người phụ nữ này dành cho anh.
Kỷ An Tâm bảo tiếp viên hàng không là cô cần cái chăn, sau khi cô lấy xong thì trốn cả người vào ngủ.
Kỷ An Tâm vừa lẫn vào thì người đàn ông đối diện cũng chỉ có thể than nhẹ một câu.
Kỷ An Tâm che mặt, ánh sáng lập tức tối lại, tối qua cô ngủ không ngon, bây giờ chỉ muốn ngủ thêm một giấc.
Ở cạnh người đàn ông này khiến cô mệt lòng, khó tránh thấy buồn ngủ, cô nhắm mắt vào là ngủ thiếp đi.
Hoắc Kỷ Ngang thấy cô bắt động tựa trên ghế sofa lúc lâu, anh không khỏi lo lắng lại gần, đưa tay nhẹ kéo chăn ra, không mong cô còn tức tối.
Vừa mới kéo một tí chăn màu xám xuống, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đang ngủ, ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang hơi đờ ra, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, đưa tay khẽ vòng lấy, cơ thể của Kỷ An Tâm đã được anh ôm vào lòng.
/2663
|