Bỗng nhiên Đường Y Y bước tới gần, giật chiếc váy trên tay cô nhân viên: “Chiếc này tôi lấy, đóng vào cho tôi.”
Ánh mắt Đường Tư Vũ đảo qua: “Cái này tôi thấy trước.”
“Cô. nhìn thấy trước thì là của cô à? Tôi là khách VIP ở đây, tôi có quyền ưu tiên.”
Đường Y Y đắc ý.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh không dám nói gì.
“Đừng làm loạn nữa. Tôi không có tâm trí để cãi nhau với cô đâu.” Đường Tư Vũ nhíu mày, đối với hai mẹ con nhà này, cô luôn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết.
Dù sao cô ta cũng là con gái của cha cô.
“Ai làm loạn với cô? Tôi nói cho cô biết thứ cô muốn tôi sẽ cướp hết. Quần áo cũng vậy, đàn ông cũng vậy. Tôi sẽ không buông Mộ Phi đâu.” Đường Y Y trực tiếp khiêu khích.
Đường Tư Vũ nghe xong câu này, tâm trạng liền trở nên tức giận, cô cười lạnh: “Để xem cô có bản lĩnh không? Người dâng đến tận nhà rồi mà người ta cũng không thèm, cô có định giữ thể diện cho gia đình không?”
Đường Y Y tức đến mức sắc mặt trở nên khó coi: “Đường Tư Vũ, cô đừng quá kiêu ngạo!”
“Cô không trêu tôi, tôi cũng không gây sự với cô.” Đường Tư Vũ lạnh mặt.
“Rõ ràng là cô vừa về nước là cướp Mộ Phi khỏi tay tôi, cô còn mặt mũi gì nữa không?”
“Tôi không thèm. Tặng cô đấy! Dù sao cô cũng chẳng có gì.” Đường Tư Vũ lạnh lùng đả kích.
Đường Y Y tức đến mức hay tay bóp chặt chiếc váy, nhân viên đứng cạnh cũng sợ chiếc váy sẽ rách mắt, vội vàng can ngăn: “Hóa ra hai vị có quen biết nhau! Đường tiểu thư, cô còn muốn lấy chiếc váy này không?”
“Tất cả các size của chiếc váy này đưa tôi xé hết, rồi đóng bao vứt đi. Tôi trả tiền.”
Đường Y Y nhìn chằm chằm Đường Tư Vũ, dường như trút hết cơn giận lên chiếc váy trên tay.
Đường Tư Vũ cau mày. Đường Y Y lại tùy tiện tiêu tiền hoang phí như vậy, chẳng phải là tiền của cha sao? Cô ta hễ không có tiền lại về nhà ngửa tay ra xin. Thật sự rất lãng phí tiền.
“Cô không cần phải làm vậy, tôi không mua nữa.” Đường Tư Vũ nói xong định rời đi.
Đường Y Y cười lạnh: “Tôi cứ mua đấy.
Tôi cho cô biết ở Đường gia, tôi mới là đại tiểu thư, tôi mới là người có quyền thừa kế, còn chị đưa cái đứa con hoang kia cút đi.”
Điều khiến Đường Tư Vũ không chịu nỗi nhất đó là có người lăng mạ con trai mình, cô quay đầu lại trừng mắt tức giận nhìn Đường Y Y: “Tốt nhất cô nên ăn nói có chừng mực.”
“Tôi cứ không đấy! Lần trước tại buổi hòa nhạc của Diệp Du chẳng phải cô nồi tiếng rồi sao? Trên mạng còn có người gọi cô là nữ thần piano mà. Tôi khinh. Chẳng qua bọn họ không biết là năm năm trước chị đã học cách đi quyến rũ đàn ông, hơn nữa còn có một đứa con hoang. Thật là chơi bời, lêu lổng, chăng hoa. Xem ra, tôi mà có thời gian tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô cho mọi người nhìn rõ con người cô.”
“Tốt nhất cô đừng làm thế.” Đường Tư Vũ nắm chặt tay, Đường Y Y đã thực sự chọc giận cô.
Đường Y Y cứ thích trêu ngươi cô, cô ta cười đắc ý: “Tôi lại cứ làm thế đấy, thì sao nào? Gô cắn tôi sao? Trong ngôi nhà này sớm đã không có chỗ cho cô rồi, tôi mới là đương kim tiểu thư danh chính ngôn thuận của Đường gia.”
“Đường Y Y! Năm ấy, mẹ cô là người xen ngang vào chuyện tình cảm giữa cha mẹ tôi mới sinh ra cô. Cô giữ thể diện chút đi được không?” Nhắc tới chuyện này, Đường Tư Vũ lại tức điên lên. Bệnh của mẹ cô là do mẹ cô ta tạo nên. Mặc dù mẹ cô không phải do Khưu Lâm trực tiếp hại chết nhưng vì có sự tồn tại của bà ta nên mẹ cô mới u sầu, buồn tủi đến cuối đời.
Món nợ này cô sẽ tính lên người Khưu Lâm.
“Đầy là do mẹ tôi có năng lực! Còn mẹ cô đến người đàn ông của mình không giữ nổi. Đáng đời chết sớm vậy!” Đường Y Y đắc ý cười rộ lên.
Đường Tư Vũ cách Đường Y Y chỉ vài bước, lúc này, nghe câu nói ấy cơn giận của Đường Tư Vũ đã chiếm hết lý trí và sự bình tĩnh. Cô mạnh mẽ tiến lên vài bước, trong lúc trên gương mặt đắc ý của Đường Y Y còn đang cười, cô tức giận cho cô ta một bạt tai.
Đường Y Y trực tiếp bị đánh đến sặc sụa, cái móc áo bên cạnh cũng rơi xuống đất đủ để cô ta lúng túng xấu hổ. Cô nhân viên vội vàng đỡ nhưng Đường Y Y lập tức đầy ra, cô ta ném chiếc váy trên tay đi, tức giận gần giọng nói: “Đường Tư Vũ, cô dám đánh tôi.”
Lúc này, một người chị em của Đường Y Y đang thử đồ đi tới: “Y Y à, nhìn tớ mặc chiếc váy này đẹp không?”
“Đùng xem nữa, mau qua giúp tao xử lí con tiện nhân này, cô ta vừa đánh tao.”
Đường Y Y tức giận kêu lên, cô ta quay sang muốn nhào vào người Đường Tư Vũ, muốn trả lại một cái tát. Đường Tư Vũ thực sự không muốn đánh nhau, vì lần trước đánh nhau với cô ta, cô đã biết việc này rất vô dụng. Ngoài bị thương ra thì còn làm trò cười cho người khác.
Cô đành nghiền răng, lấy túi lên rồi quay người vội bước ra khỏi cửa.
Đường Tư Vũ đeo một đôi giày thể thao còn Đường Y Y và cô bạn thân kia đều đeo giày cao gót 7 phân, nên nào có đuồi kịp cô?
Cả nhà đang đọc tại truyen.one nhé! Nếu đọc từ nguồn copy khác xin qua truyen.one đọc khích lệ nhóm mình hăng say lên chương nhé! Chúc cả nhà sức khỏe!
/2663
|