Trang Noãn Noãn ừm một tiếng, cho dù anh giấu cô nghe điện thoại, cô cũng sẽ tin tưởng anh, tin rằng không phải anh nhận điện thoại của người con gái khác.
Kiều Mộ Trạchra vườn hoa nghe điện thoại của mẹ.
“AIlo, mẹ ạ”
“Sao con lại tự ý xuất viện? Chân vừa mới khỏi, sao lại qua loa như vậy?” Bà Kiêu ở bên kia vô cùng tức giận.
“Con không sao, chân đi lại bình thường được rồi.”
Bà Kiều chẳng lẽ còn không hiểu vì sao con trai vội vàng xuất viện? Còn không phải vì ở nhà có một Trang Noãn Noãn đang chờ con bà sao? Bà đột nhiên có cảm giác không hiểu nỗi con trai mình rồi.
Tại sao lúc nào thằng bé cũng hướng về Trang Noãn Noãn như vậy chứ? Hơn nữa bà cũng biết, lần này con trai xảy ra chuyện là vì có người để ý đến thằng bé, muốn mạng của thằng bé, bà nghĩ, có khi liên quan đến Trang Noãn Noãn cũng nên.
Bởi vì Trang Noãn Noãn đang điều tra cái chết của ba mình, mà con bà cũng đang giúp con bé, Bà Kiều trước nay đã không đồng ý cho hai người đến với nhau, bây giờ còn làm liên lụy đến con trai bà.
Nhưng vết thương của con trai bà vừa khá lên một chút, bà cũng sẽ không đuổi Trang Noãn Noãn đi, nhưng nếu bắt bà phải đồng ý cho Trang Noãn Noãn về làm con dâu Kiều gia, bà chắc chắn không chịu.
Trước mắt mà nói, Trang Noãn Noãn cũng chỉ là một người ở bên cạnh con trai, để cuộc sống của thằng bé không cô đơn tịch mịch mà thôi.
“Con phải chú ý cho mẹ, đừng để chân con xảy ra chuyện, con phải biết, chân con không thể chịu thêm thương tổn được đâu.”
“Vâng, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chú ý.” Kiều Mộ Trạch cười an ủi.
Anh cũng không muốn để ba mẹ lo lắng, chân của anh thế nào, trong lòng anh hiểu rõ.
Cúp điện thoại của mẹ, Kiều Mộ Trạch thở ra một hơi, anh gọi cho Dương Lệ, bảo cô đi mua thức ăn tới.
Bây giờ anh cũng không muốn ra ngoài, chỉ muốn được ở nhà cùng Trang Noãn Noãn, trong thế giới của hai người.
11 giờ, Dương Lệ mang thức ăn tới, Trang Noãn Noãn cầm đồ vào phòng bếp, anh gầy cả đi, cô muốn bồi bổ cho anh.
Hơn nữa, bây giờ cô cũng tin tưởng vào tài nấu ăn của mình, không cần anh rat ay nữa.
Kiều Mộ Trạch ngồi nghỉ ngơi ở sofa, nhưng anh không muốn thế này, anh muốn lúc nào cũng ở bên cô, tốt nhất là cứ ôm cô, cô làm gì, anh cũng dính chặt ở sau lưng nhìn cô làm.
Sau lưng Trang Noãn Noãn cứ thế dính lấy một người đàn ông, dính rất chặt: “Được rồi, anh ra ngoài trước được không? Ở đây khói dầu.” Trang Noãn Noãn quay đầu, cười đẩy anh ra.
“Không ra, anh muốn ở cùng em, em có biết bao ngày qua anh nhớ em thế nào không?” Kiều Mộ Trạch đúng là không thể nói phải trái.
Trang Noãn Noãn dĩ nhiên biết, bởi vì cô cũng nhớ anh, hai người tâm linh tương thông.
Trang Noãn Noãn không thể làm gì khác, đành mặc kệ anh, hơn nữa người đàn ông này nhìn cô đến mê mắn rồi, thỉnh thoảng còn lén cho cô một cái hôn, khiến gương mặt cô đỏ ửng.
“Có nhớ anh không?” Kiều Mộ Trạch bắt đầu dò hỏi tâm tư cô.
“Nhớ chứ!” Trang Noãn Noãn nói thật.
*Nhớ nhiều không?”
“Rất nhớ rất nhớ.” Trang Noãn Noãn thẹn thùng nói.
“Nhớ cái gì nào?” Kiều Mộ Trạch càng lúc càng tham lam.
“Ừm! Thì là nhớ anh!” Trang Noãn Noãn quay đầu cười nói.
“Chỉ nhớ anh? Không lẽ không nhớ nụ hôn của anh?
Người của anh? Thân thể của anh?” Người đàn ông có chút không vui hỏi.
Tư tưởng của Trang Noãn Noãn đâu có phức tạp như vậy!
Nghe anh nói, cô liền xấu hổ quay đi: “Không nghĩ nhiều như thế.”
Kiều Mộ Trạch nghe xong lại có chút ảo não, hóa ra nỗi nhớ của cô không giống anh.
Anh luôn nhớ đến chuyện ôm cô, hôn cô, thậm chí đến đêm còn nghĩ đến nhiều chuyện hơn.
Còn cô, chỉ đơn giản là nhớ anh thế thôi.
Kiều Mộ Trạch đột nhiên phủ người trên mái tóc dài của cô, hôn một cái trên cổ cô mang ý trừng phạt.
/2663
|