Về đến biệt thự, Lam Sơ Niệm ngồi trên sofa, từng chút một nhớ lại cuộc trò chuyện với Trương Tú Quyên, cũng nghĩ tới chuyện lúc cô mới sinh ra được ba tháng, nghĩ đến một đêm lạnh lẽo, cô bị bảo mẫu tàn nhẫn ôm xuống giường, đem giao cho một người khác đang đợi ngoài sân, ôm cô ném xuống sông sâu.
Rốt cuộc là loại người như thế nào lại ác độc muốn lấy mạng của cô chứ? Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình dáng của một người phụ nữ đội mũ và đeo khẩu trang, không thể nhìn rõ mặt.
Lam Thiên Hạo pha một tách trà hoa hồng đưa tới trước mặt cô, Lam Sơ Niệm vươn tay nhận lấy, ngửi được hương hoa thơm ngát, khuôn mặt căng thẳng của cô cũng thả lõng đi không ít. Cô ngẳắng đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Anh cả, anh nói xem, ba mẹ của em sẽ có người con thứ hai chứ? Có phải em sẽ có một em trai hay là một em gái không?”
Lam Thiên Hạo nhìn dáng vẻ cô đang tràn đầy mong mỏi thì cười nói: “Nhất định là có, không chừng còn là một cặp trai gái đáng yêu ấy chứ?”
Lam Sơ Niệm nhoẻn môi cười: “Ừm! Cho dù mắt đi em, em cũng hy vọng bọn họ sống thật hạnh phúc, giống như em vậy.”
Lam Thiên Hạo ngồi xuống, đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của cô, cũng may năm đó ba mẹ nhận nuôi cô về, đưa cô an toàn đến bên cạnh anh.
Lam Sơ Niệm có chút hồi hộp bất an, chờ đợi Lam Thiên Hạo điều tra ra tin tức của ba mẹ ruột.
Nửa giờ sau, di động của Lam Thiên Hạo vang lên, lúc này anh đang ở trong phòng làm việc một mình, không ở.
cùng với Lam Sơ Niệm.
Anh liếc nhìn, là điện thoại của trợ lý, anh vươn tay nhắc máy trả lời: “Alo! Điều tra thế nào rồi?”
“Đã tra rõ rồi. Y Cảnh Long, năm nay 50 tuổi, là một nhà đầu tư rất giỏi. Ông ta có cổ phần trong nhiều trung tâm mua sắm nỗi tiếng ở trung tâm thành phó, tài sản của ông ta ước tính khoảng chừng 5 tỷ USD. Hiện ông ta đang sống ở một căn biệt thự do ông ấy đứng tên ở trong khu đô thị. Vợ cũ của ông ta đã mắt cách đây 17 năm, hiện nay ông ta đã kết hôn với người vợ thứ hai và có một cô con gái.”
Đáy mắt Lam Thiên Hạo loé lên một chút kinh ngạc: “Vợ trước của ông ta đã qua đời rồi sao? Anh có chắc mình đã tra chính xác không?”
“Tôi đã điều tra kĩ rồi, quả thật bà ấy đã qua đời. Tôi biết đây là điều tra thân thế của Lam tiểu thư, nên tôi đã đặc biệt đi xác nhận lại, là do bệnh chết.” Trợ lý tiếc nuối nói.
Lam Thiên Hạo thở dài: “Được rồi, anh gửi cho tôi địa chỉ chỗ ở hiện tại của Y Cảnh Long đi.”
“Dạ được!” Trợ lý đáp, nhanh chóng gửi địa chỉ và số điện thoại của Y Cảnh Long sang cho anh.
Lam Thiên Hạo cầm điện thoại di động, cắn chặt môi mỏng. Vốn nghĩ rằng tra được thân thế của Lam Sơ Niệm sẽ là một niềm vui lớn với cô, nhưng bây giờ cô lại phải đối mặt với tin mẹ ruột của mình đã qua đời. Đối với cô, đây là chuyện vui, nhưng cũng là chuyện buồn.
Nhưng Lam Thiên Hạo không thể không nói chuyện này cho cô biết, anh mở cửa và đi ra khỏi phòng làm việc. Lam Sơ Niệm đang ngồi trong phòng khách, ôm gối trong lòng, cô vẫn duy trì tư thế như trước, ngơ ngác, đôi mắt cười kia lộ ra vẻ u sầu mà Lam Thiên Hạo chưa từng thấy, vô cùng yên tĩnh..
Trong lòng Lam Thiên Hạo không khỏi xót xa, nếu có thẻ, anh thực sự hy vọng cô vẫn hồn nhiên, vô tư, không vướng bận tình cảm trần tục.
Lam Sơ Niệm nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu nhìn sang, vừa chạm phải ánh mắt của Lam Thiên Hạo, cô liền biết đã tra ra tin tức của ba mẹ cô rồi.
Ánh mắt cô loé lên sự vui mừng: “Tra được rồi hả anh?”
Lam Thiên Hạo khẽ gật đầu: “Ừm, tra được rồi.”
“Mau nói cho em biết hiện tại ba mẹ em đang sống ở đâu, chúng ta lập tức đi tìm họ!” Lam Sơ Niệm hào hứng đứng dậy đi tới, nhìn anh đầy mong đợi.
Lam Thiên Hạo vươn tay đỡ lấy bờ vai gầy của cô: “Sơ.
Niệm, em đừng gấp gáp, anh có chuyện muốn nói với em.”
Lam Sơ Niệm nhìn thần sắc trong mắt anh, cô có dự cảm xâu, tim cô lập tức thát lại: “Sao vậy anh? Có chuyện gì vậy?”
“Khi em được ba tuổi, mẹ em vì bệnh nặng nên đã qua đời rồi.” Lam Thiên Hạo nói với cô mà không chút giấu diềm.
Đôi mắt trong veo của Lam Sơ Niệm trong phút chốc dâng tràn nỗi bi thương cực độ, nước mắt cô tuôn rơi, cô chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt trong veo chảy xuống.
“Là thật sao? Bà ấy đã qua đời rồi sao?” Lam Sơ Niệm nghẹn ngào, cô thực sự không thể chấp nhận được tin tức rằng người thân nhất của mình đã qua đời, cho dù cô không thể không chấp nhận nó.
Thế nhưng, nỗi ân hận trong lòng cô không còn cách nào bù đắp được nữa, cả đời này cô sẽ không bao giờ được gặp mẹ ruột của mình nữa.
Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh vuốt ve mái tóc dài của cô an ủi: “Sơ Niệm, nén bi thương đi em.”
/2663
|