Khoảng thời gian bạn thân gặp nhau luôn là lúc hạnh phúc nhất, khi Đường Tư Vũ đến, Tô Hi đã trang bị đầy đủ, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, bên cạnh là trợ lý, quản lý, còn có mười mấy người nhận ra cô ấy, fans âm thầm đi theo cô ấy.
Tô Hi ngồi trong xe thể thao của Đường Tư Vũ, cô ấy lập tức trêu chọc: “Ò! Cặp với Hình Liệt Hàn tốt thật đấy. Lái cả xe thể thao này.”
“Đừng quậy nữa, tối hôm qua xe của tớ bị hỏng ở nhà họ Đường rồi, xe này là tớ mượn của anh ta đấy.” Đường Tư Vũ bình tĩnh lái xe, trên xe có hai cô gái xinh đẹp, như thể thời gian cũng trở nên tươi đẹp hơn.
“Mệt chết mát thôi, cuối cùng cũng xong.
Tó sẽ không nhận cảnh quay nữa, tớ muốn nghỉ ngơi một thời gian, mấy cái quảng cáo cũng thôi luôn.” Tô Hi lười biếng vươn vai. Cô nghiện đóng phim, độc lập tự cường. Cô gái đã kiếm được hai trăm triệu từ khi ra mắt, nhưng cô không để tâm về tiền bạc, vì vậy cô rất yêu đời.
“Cậu ấy! Đừng quá sức, sức khỏe quan trọng, một năm đóng một bộ là được rồi!”
Đường Tư Vũ thuyết phục.
“ỪI Cậu nói đúng! Cơ thể là tiền vốn, không liều mạng nữa.” Ánh mắt Tô Hi lộ ra vẻ ung dung tự tại.
Đôi bạn thân tìm một nhà hàng ngon, đặt một phòng, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa thoải mái tận hưởng thời gian, Đường Tư Vũ nói về chuyện lần trước Hình Liệt Hàn tự mình phong sát Kì Lương, Tô Hi cũng mở to mắt ngạc nhiên.
Là một nghệ sĩ giải trí, khó khăn lắm mới gặt hái được thành công, nhưng vì đắc tội với một người không thể đắc tội mà bị phong sát, đối với một nghệ sĩ mà nói, đó thực sự là chuyện tàn khốc, vì cô biết làm một nghệ sĩ quần chúng không hề dễ dàng gì.
“Tại sao Hình Liệt Hàn lại làm thế?” Tô Hi không thể hiểu được.
“Tớ cũng không biết nữa! Anh ta nói cắm là cắm thôi, và anh ta cũng không nói với tớ, xong chuyện rồi tớ mới biết mà.”
Đường Tư Vũ cũng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Tô Hi cần thận gắn kết một số việc với nhau rồi híp mắt: “Hình Liệt Hàn ghen sao? Anh ấy rõ ràng là đối đầu với Kỳ Lương! Hẳn là do cậu.”
Đường Tư Vũ bật cười: “Đầu óc cậu đề đi đâu vậy? Anh ta ghen á?”
“Anh ấy thích cậu!”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Đường Tư Vũ chặn đề tài của cô, đồng thời nghĩ đến việc giặt ga trải giường sáng nay, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng một cách mất tự nhiên.
Cô và Tô Hi là những người bạn không có gì phải giấu nhau, nhưng cô vẫn không dám nói ra một vài bí mật.
“Buổi tối đưa Tiểu Hi đi chơi đi, tớ lâu rồi không gặp cậu nhóc.”
Buổi chiều, Hình Liệt Hàn gọi điện đến, Đường Tư Vũ và Tô Hi đã đón cậu nhóc rồi, ở cổng trường, khi bước lên xe, cậu nhóc vừa nhìn thấy mẹ nuôi xinh đẹp của mình liền lao vào lòng cô.
“Mẹ nuôi, con nhớ mẹ nhiều lắm.” Cậu nhóc ngay lập tức thể hiện nỗi nhớ của mình. Mẹ nuôi xinh đẹp như vậy và yêu cậu không kém gì mẹ ruột. Có lẽ, thân là con trai, cậu nhóc cũng bị thu hút bởi phụ nữ xinh đẹp!
Tô Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, mỗi lần nhìn lấÃbã9 là 0/180) tị, tuy Đường Tư Vũ đau khổ 5 năm trước nhưng có thể có được một tiểu thiên sứ như vậy cũng có thể coi là một món quà trời cho.
“Nào, thơm mẹ nuôi cái đi.” Tô Hi nghiêng khuôn mặt thanh tú ý bảo cậu nhóc thơm mình.
Cậu nhóc lập tức thơm một cái, đôi môi bé nhỏ mềm mại khiến trái tim Tô Hi tan chảy, ôm lấy đầu của cậu, điên cuồng hôn lên má cậu vài cái.
“Chà, nghĩ xem buổi tối nên ăn ở đâu nào?” Đường Tư Vũ hỏi cậu nhóc: “Tiểu Hi, buổi tối con muốn ăn gì?”
“Con ăn gì cũng được!”
Tô Hi nói: “Tớ biết một nhà hàng, rất cao cấp, đồ ăn cũng rất ngon.”
“Được! Cậu đãi chứ gì?”
“Được, tớ mời, hai mẹ con cậu cứ thoải mái đi.”
“Con ăn khỏe lắm đấy, con ăn hết tiền của mẹ luôn!” Cậu nhóc đùa nói.
Tô Hi ôm cậu cười nói: “Vậy thì tối nay ăn cho đẫy bụng đi hai”
Xe của Hình Liệt Hàn chạy thẳng về nhà, vì tối nay anh chịu trách nhiệm đón em gái đến nhà họ Ôn, Hình Nhất Nặc sống chết không muốn đi, chỉ có anh trai mới có thể đưa cô đến đó.
Lúc này, Hình Nhất Nặc đang nép mình ở nhà, bố mẹ và anh hai đã ra sân bay từ 1 tiếng trước, lẽ ra họ đã lên máy bay và rời đi rồi nhưng phần đời còn lại của cô sẽ không ở lại ngôi nhà ấm áp của mình mà phải chuyền đến nhà họ Ôn.
Mặc dù cô cũng thích các cô chú của gia đình họ Ôn, nhưng cô cảm thấy kinh khủng khi nghĩ đến việc Ôn Lương Diệu kèm cặp cô trong việc học, anh hai thường không kiên nhẫn với cô, liệu người ngoài này có kiên nhẫn với cô không?
Nói không chừng còn nghiêm khắc hơn cả chủ nhiệm, nghĩ đến gương mặt của chủ nhiệm, cô liền cầu nguyện tận thế mau đến và để cô biến mắt đi.
/2663
|