“Hình tiên sinh, nói cho anh một tin tốt, chúng tôi đã truy bắt thành công Uông Tuyền và những phần tử nguy hiểm còn lại ở một thành phố khác, anh có thời gian thì tới một chuyền.”
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ nhìn nhau, anh nghiêm túc trả lời: “Được, ngày mai tôi nhất định sẽ tới.”
Cúp điện thoại, Bạch Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Bắt được thì tốt.”
Ánh mắt Hình Nhất Phàm thoáng qua một tia lạnh lùng, dám ra tay với người phụ nữ của anh, anh nhất định phải khiến đám người này trả một cái giá thật lớn.
Ngày mai sẽ là ngày mở phiên tòa, Diệp Giai Mị và luật sư của bà ta cũng đang nghĩ cách, chuẩn bị lấy thêm lợi ích từ Bạch Thế Trạch. Trong lòng Diệp Giai Mị, những năm nay bà ta không có công lao cũng phải có khổ lao, bởi vì có bà ta ở nhà mà Bạch Thế Trạch mới có thể an tâm làm việc, bà ta cũng phải lo liệu chu toàn cho cái gia đình này, bà ta cảm tháy việc Bạch Thế Trạch một cước đá văng bà ta thực sự là một chuyện vô tình vô nghĩ.
Bây giờ chuyện khiến Diệp Giai Mị đau đầu là con trai bà ta đã nghỉ học, một mình rời đi, nhưng thằng bé quyết không nhận Hồ Thắng là ba, Bạch Vinh hận người ba vô năng này.
Mà Bạch Oánh cũng chê Hồ Thắng, con bé càng không muốn nhìn thấy ông ta, bây giờ Hồ Thắng dăm bữa nửa tháng lại chạy tới nhà bà ta, nhưng đến tối thì lại phải chạy về đảm nhận nhiệm vụ với bà vợ ở nhà, Diệp Giai Mị vô cùng căm tức.
Diệp Giai Mị nhốt con gái vào phòng làm việc, bà ta tới trước mặt luật sư trung niên, khẩn cầu: “Luật sư Trương, ông nhất định phải giúp tôi, bát kể thể nào, sau phiên tòa này tôi cũng không thể tay trắng ra đi.”
*Tôi vốn định tìm hiểu một chút về bói cảnh của luật sư đối phương, nhưng tôi tìm không ra, chỉ biết đó là một nam luật sư trẻ tuổi, có lẽ cũng mới tốt nghiệp mà thôi.” Luật sư: trung niên vô cùng tin tưởng vào khả năng của mình.
“Vậy thì tốt quá, như vậy cậu ta chắc chắn chẳng có kinh nghiệm, ông lại là luật sư bao nhiêu năm nay, nhất định có thể giúp tôi lấy về quyền lợi lớn nhất đúng không?” Diệp Giai Mị không quên bày ra vẻ đẹp nhất của mình trước luật sư, một bên hát tóc, một bên cởi áo ngoài xuống, bên trong là một chiếc áo dây.
Những năm nay Diệp Giai Mị ở Bạch gia đều dùng những loại mỹ phẩm đắt tiền nhất, so với tuổi tác thực của bà ta còn trẻ hơn, bà ta hi vọng luật sư Trương có thể cố gắng hết sức vì bà ta.
Luật sư Trương đỡ mắt kính, có chút không dám nhìn thẳng: “Ngày mai tôi nhát định sẽ cố gắng hét sức để giúp có.
“Vậy xin cảm ơn luật sư Trương! Chỉ cần ông có thể giúp tôi lấy về lợi ích lớn nhất, sau này tôi nhất định sẽ không bạc đãi ông.” Diệp Giai Mi nói xong, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai ông ta.
Mà ngay lúc này, Hồ Thắng trực tiếp đẩy cửa từ bên ngoài vào, nhìn thấy một màn này, ông ta run sợ kinh ngạc nhìn không khí trong phòng.
Luật sư Trương vội vàng đứng dậy rời đi, ông ta sợ gây chuyện.
Hồ Thắng nhìn luật sư rời đi, ông ta cắn răng chất vấn: “Giai Mị, em vừa làm gì?”
Diệp Giai Mị khoanh tay nói: “Em còn có thể làm gì? Chỉ dựa vào lời anh nói, máy đứa trẻ cũng đã chết đói rồi, em dĩ nhiên phải tranh thủ thôi.”
Hồ Thắng nắm quả đấm, muốn phát tiết lửa giận, nhưng bởi vì từ trước đến nay trước mặt Diệp Giai Mị ông ta vẫn không ngóc đầu lên được, nên vào lúc này cũng chỉ có thể nhịn.
Diệp Giai Mị nói với ông ta: “Ngày mai mở phiên tòa, anh đừng có mà đến, khỏi khiến em mắt mặt.”
Hồ Thắng ngồi xuống, bây giờ ông ta có lỗi với cả hai bên, lừa gạt vợ đã đành, bây giờ hai đứa trẻ cũng không nhận ông ta, Diệp Giai Mị cũng khinh thường ông ta, làm chôo cả người ông ta muốn phát điên.
Mà người đàn ông như vậy thường là kiểu đáng sợ nhất.
Lúc này, Bạch Oánh từ bên trong ra ngoài lầy đồ, vừa nhìn thấy Hồ Thắng, mặc dù con bé nhỏ tuổi, nhưng ánh mắt xem thường lại vô cùng rõ ràng.
“Oánh Oánh.” Hồ Thắng rất muốn nghe con gái gọi mình, giọng ông ta vô cùng dịu dàng.
“Hừ! Ông không được gọi tôi như vây! Chỉ có ba tôi mới gọi tôi như thế thôi, ông không phải ba tôi.” Trong lòng Bạch Oánh, Bạch Thế Trạch mưới là ba cô bé, coi như: không phải ruột thịt, cô bé cũng chỉ cần ông.
Nội tâm Hồ Thắng xông lên một loại đố ky điên cuồng, ông ta rất muốn Bạch Thế Trạch biến mắt khỏi thế gian này, như vậy con gái sẽ biết, ông ta mới là ba của con bé.
Diệp Giai Mị cũng không để ý, con gái muốn nhận thì nhận, không nhận cũng chẳng sao, cô ta nói với Hồ Thắng: “Anh về đi! Oánh Oánh không muốn nhìn thấy anh.”
Hồ Thắng nhìn Bạch Oánh đóng rằm cửa trước mặt ông ta, ông ta cúi đầu ảo não, mặt đầy thất vọng đi ra ngoài.
Nhưng vừa ra đến cửa ông ta đã siết chặt nắm đắm: “Bạch Thế Trạch, chỉ khi mày chết, con gái tao mới không nhớ đến mày nữa.”
Buổi tối, Hình Nhất Phàm nói chuyện điện thoại với Lam Thiên Thần, trò chuyện cặn kẽ về phiên tòa ngày mai, Lam Thiên Thần đã vô cùng quen thuộc với vụ án này.
Hôm nay tâm trạng Bạch Hạ có chút nặng nè, tình trạng của ba bây giờ khiến cô vô cùng lo lắng.
/2663
|