Trong phòng làm việc của Tưởng Hân Vy, chỉ có hai người họ. Những người khác đều tự giác tới phòng họp nhận lộc ăn.
“Bữa tối nay chắc đắt lắm.” Tưởng Hân Vy uống tổ yến cực phẩm, ngắng đầu bảo.
Anh cong môi cười: “Chỉ cần phục vụ cho em, giá không quan trọng.”
Cô không khỏi cười phì một tiếng: “Vậy thì phá của anh.”
“Tiền kiếm được thêm nữa cũng phải dùng vào chuyện có ý nghĩa. Dùng tiền vì em là ý nghĩa anh kiếm tiền.” Hạng Kình Hạo híp mắt cười, gắp một miếng đưa cho cô.
Cô ngọt ngào ăn miếng anh gắp, bầu không khí rất tốt.
“Tối nay làm muộn lắm à?” Hạng Kình Hạo nhìn bên bàn làm việc của cô còn rất nhiều quần áo, có hơi xót mà hỏi.
“Ừ, cách buổi biểu diễn không còn lâu, em phải cố gắng, đêm nay chắc sẽ làm rát muộn.” Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rôi.
Hạng Kình Hạo tuy có đủ tiền nuôi cô nhưng anh sẽ không khuyên cô từ bỏ ước mơ. Đây là tình yêu cũng là sự tôn trọng.
“Anh ở lại xem có gì có thể giúp cho em không?” Hạng Kình Hạo quyết định ở lại với cô.
Tưởng Hân Vy ngần ra, lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Không được, có thể em phải làm thêm rất muộn, anh đừng ở cùng với em.”
Ánh mắt anh chăm chú nhìn lại: “Nghĩ đến em còn đang tăng ca, em nghĩ anh ngủ được à? So với việc để anh mắt ngủ ở khách sạn, chỉ bằng để anh ở lại giúp em.”
Tưởng Hân Vy trừng mắt nhìn, không sao phản bác.
Nếu như có thể, đương nhiên cô không mong anh ở lại tăng ca với mình.
Trong phòng họp tấm tắc lời khen, có nhân viên cả đời chưa bao giờ ăn bữa nào đắt vậy.
Mọi người đều ăn rất no, Hạng Kình Hạo để phòng ăn đưa tới 30 suất, thừa ra để mọi người ăn cho chắc bụng.
Không thì đồ ăn ngon cũng lãng phí.
Nhân viên dọn đồ ăn đi, mọi người đều no rồi.
Sự rộng rãi của bạn trai Tưởng Hân Vy, bọn họ thấy cả, chỉ một lát này đã bao tiền.
Hơn nữa, chẳng những giàu mà còn đẹp trai, đúng là bạch mã hoàng tử.
Tưởng Hân Vy có phúc quá. Tuy rằng nhiều người ao ước nhưng không ai đố kị cô, bởi vì cô là con cháu họ Tưởng, gặp gỡ ai cũng là bình thường.
Tưởng Hân Vy để trợ lý nghỉ ngơi trước, cô tự mình làm nốt việc sau.
Hạng Kình Hạo ở lại trong phòng làm việc của cô, giúp cô cắt giấy gì đó.
Người phụ nữ khi làm việc có một sức hút đặc biệt. hơn nữa, tác phẩm của cô rất có chất lượng,còn có linh hồn khiến anh càng muốn nhìn ngắm.
Tưởng Hân Vy thấy ống tay áo có ít chỉ thừa, lỗi nhỏ thế này có thể không cần làm lại, sửa tí là được.
Tưởng Hân Vy mặc sẵn đồ may, giống như cô gái cổ đại tay nghề linh hoạt, thêu thùa khéo léo, làm việc rất hoàn mỹ.
Hạng Kình Hạo ở bên cạnh nhìn mà ngây ra, nhưng cùng lúc này cũng mê mắn nhập hồn.
Nghĩ xem nếu cô ở cổ đại, có phải là tiểu thư cửa lớn không ra, cổng trong không bước không.
Tưởng Hân Vy may vá xong, cảm giác người đàn ông bên cạnh nhìn cô chằm chằm từ lâu, cô quay đầu nở nụ cười: “Đẹp không?”
“Đẹp, anh đang nghĩ, em có nên may cho anh một túi tiền không.” Hạng Kình Hạo nói đùa.
Tưởng Hân Vy bị chọc cười: “Anh muốn à.”
“Muốn.”
“Được, chờ lúc em rảnh rỗi thì sẽ may cho anh.”
/2663
|