Một cô gái xinh đẹp như cô nói ra câu nói này, đối với một người độc thân mà nói, câu nói này thật sự khiến cho trí tưởng tượng của người ta bay xa. Ngay cả người có sức kiên định như Hạng Bạc Hàn khi nhìn thấy đôi mắt đầy sự ngượng mộ và biết ơn của cô dành cho mình cũng không khỏi có những suy nghĩ mơ màng.
Nhưng mà, anh biết rõ, anh không nên có những suy nghĩ như vậy. Trên đời này không có ai là thật lòng đối tốt với ai cả, một người đối tốt với bạn thì nhất định anh ta đang muốn đạt được một thứ gì đó, cho dù là người tốt hay người xấu, cũng sẽ mong muốn có được thứ gì đó.
Mà anh, không biết từ lúc nào, đã có suy nghĩ đó về người con gái trước mặt.
“Sơ Tuyết, chỉ cần em có thể sống một cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc thì xem như đã trả ơn cho tôi rồi.” Hạng Bạc Hàn nhìn cô chăm chú, trầm thấp lên tiếng.
Nghê Sơ Tuyết chưa kịp phản ứng lạ thì anh đã xoay người đi về phía cửa, vươn tay mở cửa đi ra ngoài.
Nghê Sơ Tuyết nhìn theo bóng lưng của anh, nghĩ đến những gì anh vừa mới nói, cô vẫn mơ mơ màng màng không hiểu lắm.
Tại sao cô sống hạnh phúc thì đã trả ơn cho anh rồi?
Nghê Sơ Tuyết không quá nhạy cảm đối với những chuyện liên quan đến tinh cảm, nếu đổi thành một cô gái khác, nhìn thấy tắt cả những gì Hạng Bạc Hàn đã làm cho mình thì đã sớm nhận ra rằng anh thích cô rồi.
Nghê Sơ Tuyết ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghi hoặc, cô vẫn đang suy nghĩ về câu nói ấy của Hạng Bạc Hàn.Thế nhưng cô nghĩ kiểu gì cũng vẫn không hiểu.
Lúc này người phục vụ mang sữa đến, cô chợt nhớ đến câu nói đầy quan tâm của anh ban nãy, bảo cô ăn nhiều vào, cô cầm sữa lên, không hiểu sao lại uống ngon lành hơn thường ngày.
Một lúc sau, cô bước đến bên cạnh chiếc điện thoại, mở khóa vân tay, một vài tin nhắc nhở cuộc gọi nhỡ được gửi đến, còn có một tin nhắn khác được gửi đến theo.
Khi Nghê Sơ Tuyết mở tin nhắc nhở cuộc gọi nhỡ ra xem thì thấy hoá ra la Lý viện trưởng đã gọi đến, nhưng cô không bắt máy được.
Cô lập tức lướt đến xem tin nhắn cuối cùng, là do Lý viện _ trưởng gửi.
“Sơ Tuyết tiểu thư, tôi đã tìm thấy thứ mà con mang theo bên người khi còn nhỏ, là một chiếc ví tiền nho nhỏ. Khi nào con có thời gian thì hãy ghé sang, mẹ sẽ đưa nó lại cho con.”
Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy tin nhắn này, lập tức thấy vô cùng hưng phấn, trong lòng khỏi nảy ra một chút khát vọng, hóa ra khi còn bé cô thật sự đem theo một thứ gì đó, là do ba mẹ ruột của cô đưa cho cô sao?
Nghê Sơ Tuyết muốn đến Happy Home ngay lập tức, cô muốn đi ra ngoài, nhưng cô vẫn muốn nói với Hạng Bạc Hàn một tiếng, giờ cô không dám chạy lung tung nữa, sợ gây rắc rối cho anh.
Cô bấm điện thoại gọi cho Hạng Bạc Hàn, lúc này, Hạng Bạc Hàn cũng đang nằm ở trong phòng.
“Alo!” Một giọng nam trầm thấp từ đầu bên kia truyền đến.
“Chú Hạng, em vừa nhận được tin nhắn của Lý viện trưởng. Bà ấy nói đã tìm thấy thứ mà em mang theo lúc nhỏ, bảo em sang đó lấy. Em muốn ra ngoài, vậy nên nói với chú một tiếng.” Nghê Sơ Tuyết nói.
“Tôi có thời gian, tôi đi cùng em sang đó.”
“Chú có thời gian sao ạ? Em có làm phiền chú không ạ?”
“Không sao! Lát nữa tôi sang tìm em.” Hạng Bạc Hàn nói xong liền cúp điện thoại.
Nghê Sơ Tuyết không khỏi cảm thấy vui vẻ vô cùng, nếu anh có thể đi cùng cô, cô cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn.
Hạng Bạc Hàn vừa cúp máy, thì di động lại một lần nữa vang lên, anh liếc sơ qua liền bắt máy: “Alo, ông chủ, đến giờ xuất phát rồi a.”
Là trợ lý của anh.
“Lùi bữa cơm này lại, lát nữa tôi có chuyện phải đi ra ngoài.”
“Nhưng mà, bữa cơm này rất quan trọng đối với anh.”
*Tôi còn có chuyện quan trọng hơn, lùi bữa cơm đến tối đi!” Hạng Bạc Hàn nói xong liền cúp máy.
Trợ lý ở bên kia không khỏi thầm suy đoán, anh ta là người chịu trách nhiệm sắp xếp mọi lịch trình của ông chủ, ông chủ còn có chuyện gì mà anh ta không biết cơ chứ?
Có điều, anh ta có lẽ không biết rằng, trong lòng Hạng Bạc Hàn không biết từ lúc nào bất giác đã có một người rất quan trọng đối với anh.
/2663
|