Hứa Tâm Duyệt suy nghĩ một lúc, nói với cô ấy: “Mao Mao, chị vẫn phải đi thử xem sao, chị không muốn mắt đi cơ hội này. Chị rất kì vọng vào buổi diễn này, chị không muốn nó thất bại.”
Lâm Mao Mao cũng rất hiểu cho cô, tất cả những tác phẩm đó đều là do cô dày công thiết kế, việc cô muốn dùng những người mẫu tốt hơn đẻ trình diễn những bộ trang phục đó cũng là dễ hiểu.
“Vậy em đi với chị.”
“Không cần đâu, chị đi nhanh về nhanh thôi. Đây là thành phố mà chị lớn lên, chị không lạc đường được đâu, chị cũng không sợ.” Hứa Tâm Duyệt an ủi cô ấy, sau đó mỉm cười, cầm túi xách của mình đứng dậy. “Chị sang đó đã.”
“Vậy chị chú ý an toàn đấy, cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì thì gọi ngay cho em, hoặc báo cảnh sát cũng được.” Lâm Mao Mao vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
“Không có chuyện gì đâu, em đừng lo!” Hứa Tâm Duyệt mở cửa đi ra ngoài.
Cô đi thang máy xuống dưới, bảo vệ ở quây lễ tân gọi cho cô một chiếc taxi, cô lên xe, đi thẳng về hướng câu lạc bộ.
Màn đêm bao trùm thành phố, ánh đèn neon nhấp nháy, nơi nào cũng sầm uất, náo nhiệt và đầy đam mê.
Đặc biệt là những chàng trai cô gái trẻ tuổi, ai ai cũng đều vô cùng tận hưởng sự đẹp đẽ náo nhiệt của buổi đêm.
Mặc dù cũng thuộc thế hệ trẻ nhưng Hứa Tâm Duyệt lại thiếu đi sự hoạt náo, năng động của giới trẻ, cô thích sự tĩnh lặng hơn.
“Tiểu thư, đã đến CLB Bát Hiệu Công Quán rồi.” Tài xế ở phía trước lên tiếng, quay đầu lại cũng không quên liếc cô một cái.
Những cô gái đi đến những nơi như vậy thì trong lòng bọn họ cũng đã biết là đến để làm gì rồi.
Những nơi như này là nơi đốt tiên, chơi thuôc của những người giàu có, hầu hét các cô gái trẻ đẹp đều rất thích đến đây Cảm nhận được ý tứ trong mắt của người tai xế, khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt có chút nóng lên. Người tài xế này có phải hiểu lầm rồi không?
Nhưng mà cô cũng không cần phải giải thích với ông ta, cô trả tiền rồi bước xuống xe. Cô ngắng đầu nhìn bức tường vàng lộng lẫy của câu lạc bộ vinh quang, vừa nhìn đã biết là nơi những người giàu sang phú quý thường xuyên lui tới.
Hứa Tâm Duyệt chỉnh lại váy của mình, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi viền ren cổ cao và một chiếc váy chữ A màu đen, rất thời thượng nhưng cũng không mắt đi khí chất trí thức.
Dù ra vào những nơi như này cũng không bị mắt giá chút nào.
Hứa Tâm Duyệt đứng ngoài cửa, người bảo vệ sau khi tra hỏi cô và hỏi qua những vị khách trong giang ghé số 8045 mới cho phép cô ấy vào.
Hứa Tâm Duyệt khẽ cau mày, có vẻ như ông chủ của công ty quản lý đã ở đây đợi cô, đây giống như một cái bẫy ngầm bày sẵn chờ cô sa lưới.
Mà Hứa Tâm Duyệt chính là một con cừu bướng bỉnh, biết trên núi có hỗ nhưng vẫn đi lên.
Hứa Tâm Duyệt đi dọc hành lang sang trọng đầy những bức phù điêu, nhìn thấy những cô gái ăn mặc hở hang vừa đi vừa nói cười đi ngang qua cô, còn có một số chủ trái ôm phải ấp bước vào những căn phòng mờ tối.
Hứa Tâm Duyệt không khỏi cúi thắp đầu xuống, căng chặt da đầu đi thẳng vào bên trong.
Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, cô đã đến trước cửa phòng 8045.
Người phục vụ gõ cửa sau đó đẩy cửa ra, mời cô vào.
Hứa Tâm Duyệt nhìn thấy bên dưới ánh đèn mờ ảo, trong giang ghế ngồi sang trọng kia, đã có vài người đàn ông đang ngồi, bên cạnh họ còn có vài cô gái.
Hơi thở Hứa Tâm Duyệt như ngừng lại, đây là kiểu đàm phán gì vậy? Rõ ràng là gọi cô sang đây đẻ tiếp khách mà!
“Nhà thiết kế Hứa, nào nào, sang đây ngồi đi.” Một người đàn ông trung niên béo ục ịch đứng dậy chào hỏi cô.
Hứa Tâm Duyệt nở một nụ cười lịch sự, đi đến một góc ghế sô pha ngồi xuống, nhìn lướt qua cô đã nhận định ngay người đàn ông có hai cô gái ngồi kẹp bên cạnh chính là Trần tổng.
“Trần tổng, xin chào, tôi là Hứa Tâm Duyệt, nhà thiết kế của công ty Guyi.”
“Chào Hứa tiểu thư, nghe danh cô đã lâu, Hứa tiểu thư không chỉ có năng lực, mà còn rất trẻ trung xinh đẹp. Hôm nay nhìn thấy, quả là giống y lời đồn!” Trần Hào vừa nói, ánh mắt vừa hiện lên ý tứ không rõ ràng, nhìn chằm chằm đánh giá cô.
/2663
|