“Vâng, cháu còn phải quay lại một chuyến. Hiện tại cháu muốn về nước làm việc, công ty của cháu mở một chỉ nhánh trong nước, là một cửa hàng thời trang cao cấp, cháu muốn tranh thủ về trước.”
“Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó cả nhà có thể đoàn tụ rồi.” Thiệu Cô nói xong lại nhìn cháu gái của mình, kinh ngạc phát hiện có phải gene trong nhà đã được ưu hóa không? Sao chị gái lại có thể sinh được một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy?
Điều khí bà từ nhỏ đã thấy kì lạ chính là, đứa cháu gái này cũng không giống anh rể của bà, cũng không giống chị gái, từ nhỏ cô đã xinh đẹp như vậy.
*Dì đã dọn phòng cho cháu rồi, ở nhà hai ngày đi.”
Hứa Tâm Duyệt vui vẻ gật đầu: “Dạ, cháu ở nhà cùng bà ngoại.”
Cuối tuần.
Trong sảnh lớn của Hứa gia, tám giờ sáng, Lý Tịnh Nhã đã gõ vang cửa phòng con gái. Hứa An An mở cửa, nhìn mẹ mình: “Mẹ?”
“An An, mẹ đến giúp con xem lại quần áo, hôm nay tuyệt đối không được có chút sai sót nào. Con phải biết ánh mắt của Có phu nhân cao hơn chúng ta rất nhiều.”
Hứa An An cong môi cười, tự tin nói: “Mẹ, con nhất định sẽ trở thành đứa con dâu hoàn mỹ nhất trong mắt Cố phu nhân.”
“Con yêu thằm Cố Thừa Tiêu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể gả cho anh ấy rồi.” Lý Tịnh Nhã thay con gái vui vẻ. Người đàn ông như Cố Thừa Tiêu, trẻ tuổi như vậy đã có sự nghiệp vững chắc, đốt đèn cũng khó tìm thây.
Ánh mắt Hứa An An lóe lên khao khát mãnh liệt! Máy năm nay cô ta lăn lộn trong giới giải trí đã gặp qua không ít những người đàn ông khác nhau, nhưng không ai có thể so sánh với Cố Thừa Tiêu.
Trước mặt người thừa kế của một đế chế đồ sộ, những người đàn ông trước đó xuất hiện trước mặt cô ta đều trở nên không đáng một xu. Cô ta vào ngành giải trí cũng chỉ vì tiền, Cố Thừa Tiêu mới thực sự là người đàn ông trong mơ của cô ta.
Hiện tại cô ta cảm thấy vô cùng may mắn vì 5 năm trước mẹ cô ta nhìn xa trông rộng, để giờ đây cô ta có thể danh chính ngôn thuận mà tiến vào nhà họ Có. Cô ta cũng vô cùng yêu quý hình tượng của mình, không làm ra chuyện gì xấu, địa vị cô ta trong làng giải trí còn rất cao, hào quang bốn phía, cô ta tựa như một nữ thần băng thanh ngọc khiết. Trong mắt cô ta hiện rõ sự tự tin, không ai có thể cản đường cô ta.
Trong nhà cũ của Cố gia, xe của Cố Thừa Tiêu đi vào trong, Cố phu nhân đứng ở đại sảnh vui mừng chờ đón cháu nội. Xe vừa dừng lại, vệ sĩ liền đi xuống mở của xe, ngay lập tức một thân ảnh nhỏ nhảy xuống, giống như một mũi tên nhỏ lao vào lòng ngực bà.
“Bà nội ơi!”
Hồng Mỹ San ngồi xổm xuống ôn nhu nhìn cháu trai: “Tiểu Mục nhà ta có phải lại cao lên rồi không? Để bà nội nhìn xem, mặt nhỏ lại gầy đi rồi.”
Cố Thừa Tiêu nhìn cảnh mẹ mình cưng chiều con trai như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ, chưa bao giờ nghe thấy bà nói con trai của anh béo, chỉ luôn thấy đứa nhỏ rất gầy. Thằng nhóc này gầy chỗ nào chứ.
“Nhanh đến đây, bà nội chuẩn bị đồ ăn ngon cho cháu, còn có quà cô mua cho cháunữa!”
“Cô đâu ạ?”
“Hôm nay cô không ở nhà, phải ra ngoài rồi.”
Cậu bé chớp đôi mắt to có chút mắt mác. Hôm nay bé mặt một thân áo sơ mi màu xám xinh đẹp, bên ngoài khoác áo ghi lê nhỏ, bên dưới mặc quần tây, còn thắt một chiếc nơ bướm, vô cùng trang trọng. Mái tóc dày được daddy chải gọn, nhìn giống như một hoàng tử nhỏ. Cậu bé di truyền một nữa gene của daddy, trên gương mặt nhỏ nhắn ngoại trừ mũi giống daddy, còn lại hẳn là giống mẹ đi.
Hồng Mỹ San vuốt ve đầu nhỏ của cháu trai, yêu thích ngập tràn trong mắt, đây đúng là bảo bối bà nâng trong tay để yêu thương.
Có Thừa Tiêu đi ra phòng khách, cần ipad giải quyết một số công việc ở công ty, chỉ có mang thằng nhóc kia về đây anh mới có chút không gian riêng tư.
Hồng Mỹ San nhìn con trai đang ngồi trên sô pha, ăn mặc có chút tùy ý, bà không khỏi hơi nổi giận: “Dịp quan trọng như vậy sao lại không chọn một bộ vest trang trọng một chút? Quá tùy ý.”
Có Thừa Tiêu mỉm cười: “Con trai mẹ mặc gì mà chẳng đẹp, mẹ thường nói như vậy mà.”
Hồng Mỹ San tức giận lườm anh một cái, nhưng trong lòng lại vui vẻ, quả thật con trai nhà mình có lúc nào là không đẹp trai đâu? Bà tuy không quan tâm những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng lại luôn chú ý đến tình hình của con trai mình.
Nhớ đến 5 năm trước, đó là thời gian khó khăn nhất của bà, con trai hôn mê nửa năm không tỉnh. Công ty đã sắp rơi vào tình trạng tê liệt, giới kinh doanh như một đám lòng lang dạ sói, bà chỉ là một người phụ nữ làm sao gánh vác nổi. Huống chỉ, những phần khác của Cố gia còn muốn đánh chủ ý lên Có thị, néu con trai không tỉnh lại, tập đoàn Có thị sớm muộn cũng bị bọn họ chia năm sẻ bảy.
Mà ông trời lại giúp đỡ bà, lúc bà ôm cháu nội trong lòng ngồi bên giường bệnh, tiếng khóc của cháu trai vậy mà lại thành công đánh thức đứa con trai đang hôn mê của bà.
/2663
|