Chương 549:
Đi đến khách sạn, Nghê Yên đột nhiên nhìn về phía đường phố, cô ta không biết nên đi đâu. Nhưng trong đầu cô ta đều là hình ảnh mà Diệp Khải Nguyên miêu tả.
Hình Liệt Hàn trúng đạn, anh ở gần vụ nỗ mạnh đó… Nghê Yên hồi hận rơi nước mắt, cô ta vừa bước ra khỏi vỉa hè thì bất ngờ bị một chiếc xe tải nhỏ không kịp phanh lại đâm thẳng vào.
Nghê Yên cảm giác được sự đau đớn đến từ hai chân… Chiếc xe dừng lại, nhưng một chân của cô ta thì bị đè ở dưới lốp xe Đôi mắt cô ta trợn lên, sau đó liền ngất qỈ “Đại tiểu thư…” Diệp Khải Nguyên không yên tâm đi ra theo, nhưng anh lại thấy Nghê Yên nằm trên mặt đất, một chân bị gãy…
Diệp Khải Nguyên bế Nghê Yên đang ngất xỉu lên, khi ánh mắt anh nhìn thấy đôi chân trắng nõn của Nghê Yên ở dưới chiếc váy, máu me loang lổ, tâm trí của anh như trở nên điên cuồng, anh liền hét lớn lên: “Đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Đưa chúng tôi đến bệnh viện…”
Một người tài xế taxi tốt bụng lập tức dừng ngay bên cạnh anh, mở cửa xe, Diệp Khải Nguyên hét lớn: “Đi đến bệnh viện gần nhất, phiền anh đi đến bệnh viện gần nhát…”
Tài xế rất thông thuộc đoạn đường, vì thế mà chưa tới mười phút đã đến nơi, tài xế còn tốt bụng không lấy tiền xe của anh, để cho anh nhanh chóng đưa người vào bệnh viện!
Diệp Khải Nguyên vô cùng cuống quýt, hoàn toàn chìm trong sự hoảng sự, dường như nếu cái chân bị đè này là của anh, cho dù có là tự mình làm gãy, anh cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi đến mức độ như vậy, nhưng đây lại là Nghê Yên, người con gái mà anh yêu thương nhất.
Bác sĩ vội vàng đẩy xe đưa Nghê Yên đi về phía phòng phẫu thuật, Diệp Khải Nguyên nhìn cánh cửa đóng chặt, bàn tay năm chặt hết mức, sau đó, một cú đắm đầy sự tức giận đã đập ngay vào bức tường bên cạnh, phát ra một tiếng kêu vô cùng đau đón.
Vừa nãy, khi anh đuồi theo ra ngoài, Nghê Yên vẫn còn đứng ở ven đường mà, chỉ là, nó rõ ràng đã không còn là đèn xanh nữa, Nghê Yên lại thất hồn lạc phách đi ra đường lớn, nào có thể nhìn thấy có một chiếc xe đang chạy tới? Diệp Khải Nguyên tận mắt nhìn thấy cảnh đáng sợ đang xảy ra với Nghê Yên trước mắt mình, nhưng anh không thể nào làm được điều gì khác ngoài việc nhìn Nghê Yên ngã gục xuống dưới bánh xe.
Anh không thể tưởng tượng được, liệu sau khi Nghê Yên tỉnh dậy có phát điên lên khi nhìn thấy chiếc chân đó không.
Lúc này, bác sĩ bước ra trước mặt Diệp Khải Nguyên nói: “Thưa ngài, cho hỏi ngài có phải là người nhà của vị tiểu thư này không? Tình hình hiện tại rất khẩn cấp.
Chân của tiểu thư này không thể giữ lại được nữa, chúng tôi cần phải cắt bỏ nó GIÚN “Không, bác sĩ, xin anh, làm ơn giữ chân của cô ấy lại, dù có dùng bát cứ biện pháp gì, xin anh nhất định phải giữ chân cô ấy lại, được không?” Diệp Khải Nguyên đỏ bừng khóe mắt cầu xin.
“Thưa ngài, chúng tôi không thể làm được gì khác. Chân của vị tiểu thư này dù là bác sĩ giỏi nhất thế giới đến phẫu thuật thì cũng vô dụng. Nếu không cắt cái chân này đi, tính mạng của cô ấy có thể bị nguy hiểm.” Vẻ mặt bác sĩ nghiêm nghị nói.
Diệp Khải Nguyên làm sao có thể không nhìn thấy chân của Nghê Yên? Khung xương bị đè đến mức trở nên nát vụn, không thể giữ lại được nữa, gương mặt anh hiện lên vẻ đau đớn và chống cự mãnh liệt, anh cầu xin bác sĩ và nói: “Xin hãy cứu cô ấy, anh nhất định phải cứu được cô ấy.”
“Chúng tôi có một giấy tờ ở đây, cần người nhà ký vào. Phiền anh lập tức ký vào đây. Chúng tôi sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật.”
Diệp Khải Nguyên nhìn vào văn bản, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, anh phải tự mình từ bỏ một chiếc chân của Nghê Yên, anh cầm lấy bút, bàn tay run rẫy ký tên vào tờ giấy.
Bác sĩ nhận được bản hợp đồng, liền lập tức xoay người bước vào phòng phẫu thuật, bắt đầu tiến hành ca phẫu thuật khẩn cáp.
Ca phẫu thuật kéo dài gần năm tiếng đồng hồ, Diệp Khải Nguyên thì ở bên ngoài, như sống không bằng chết cứ thế ngồi chờ đợi trong vòng năm tiếng đồng hồ.
Trên giường phẫu thuật, Nghê Yên đã thay một bộ đồ của bệnh nhân, thuốc mê khiến cả người cô cảm thấy mê man, cuối cùng cô cũng tỉnh lại sau cơn mê man, cô mở mắt ra và nhìn thấy một nhóm bác sĩ vây quanh cô. Cô khàn giọng hỏi: “Đây là bệnh viện sao?”
“Tiểu thư, cô bị tai nạn xe còn nhớ chứ?
Đây là phòng phẫu thuật.” Y tá dịu dàng nói với cô.
Tâm trí Nghê Yên lập tức phản chiếu lại cảnh tượng mà cô đã thấy trước khi ngất xỉu. Đột nhiên, cô mở to mắt và kinh hãi nhìn xuống chân của mình. Chỉ có một chân của cô nằm trong quần, còn chân kia, cách đùi một khoảng bằng lòng bàn tay, nó đã biến mắt, cô đã nhìn thấy.
“Chân… chân… chân của tôi đâu?” Nghê Yên điên cuồng hét lên.
“Tiểu thư, cô đừng kích động…”
Nghê Yên làm sao có thể không kích động? Cô trở nên suy sụp, cô như phát điên, cô không dám tin, đưa tay chạm vào cái chân đã mát, rồi gào lên: “Chân của tôi, sao chân của tôi lại không còn nữa… Trả chân lại cho tôi…”
Ngoài cửa, Diệp Khải Nguyên nghe thấy Nghê Yên đang khóc trong phòng phẫu thuật, anh ở ngoài cửa khẩn trương vào hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Một lát sau, Nghê yên được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cô phải chấp nhận sự thật rằng cô đã không thể có được tình yêu nữa, Nghê Yên nằm trên giường với sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt, nước mắt thì cứ thế theo khóe mắt mà lăn dài trên má.
“Đại tiểu thư…” Diệp Khải Nguyên đau khổ nhìn cô, nhưng lại không thể nói được lời nào an ủi cô.
/2663
|