Sau hôn lễ của bọn họ, phía Hình Trạch cũng bắt đầu bận rộn với hôn lễ của tuần sau, Đường Tư Vũ cũng bình tĩnh nghênh đón lễ cưới sắp tới, chỉ là vẫn còn một việc mà cô và Hình Liệt Hàn vẫn chưa có thời gian để làm.
Đó chính là đăng ký kết hôn, cho nên họ đã hẹn sáng sớm ngày mai cùng nhau đến cục dân chính đăng ký.
Hộ khẩu của Đường Tư Vũ vốn đã được tách riêng, đang ở trong tay cô. Sáng sớm, Hình Liệt Hàn đã lái xe cùng cô đến cục dân chính để đăng ký trước, tốc độ rất nhanh, một lúc sau, Đường Tư Vũ đã cầm trên tay hai cuốn số đỏ mới.
Ngồi trên xe, Đường Tư Vũ liên tục cầm trên tay hai cuốn sổ đỏ, cảm giác này thật khó tả.
Đường Tư Vũ không khỏi lắc lư trước mặt Hình Liệt Hàn một cách tinh nghịch: “Anh nhìn rõ chưa? Từ nay về sau, anh là người của em, chỉ thuộc về riêng em.”
Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô thật sâu: “Ngoại trừ em ra, anh sẽ không thuộc về bất cứ ai.”
Đường Tư Vũ cảm thấy ngọt ngào, hơi ngắng đầu lên rồi đáp: “Tương tự như vậy, ngoại trừ anh, em sẽ không thuộc về aIl.
Hình Liệt Hàn nhìn cô chăm chú và dịu dàng trong vài giây, sau đó thâm tình mà chắc chắn nói: “Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
Đường Tư Vũ không khỏi nghĩ đến khoảng thời gian lần đầu tiên gặp anh, nghĩ tới đây liền cảm thấy buồn cười: “Tại sao ngay từ đầu anh lại làm hàng xóm của em, là vì đồ ăn của em sao?”
Nhưng mà, câu trả lời của người đàn ông lại vô cùng thẳng thắn: “Anh muốn em.”
Khuôn mặt xinh xắn của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng: “Lúc đó em không thích anh.”
“Anh biết sớm muộn hay thì em cũng sẽ là của anh, cho nên anh phải canh giữ ở bên cạnh em trước, không cho phép người đàn ông khác tới gần em.”
Nghĩ đến người khác, trong đầu Hình Liệt Hàn tự nhiên nghĩ đến một người, đó chính là Mộ Phi, người không bao giờ từ bỏ.
Mặc dù gần đây không còn xuất hiện trước mặt Đường Tư Vũ, nhưng mà anh vẫn không cảm thấy an tâm, bởi vì dã tâm của người đàn ông này luôn luôn bắt diệt, tình cảm dành cho Đường Tư Vũ cũng chưa bao giờ bị tiêu tan.
Sau khi nghe xong lời của anh, Đường Tư Vũ cũng nghĩ đến Mộ Phi, cô nghiêm túc nhìn anh: “Đừng nghĩ lung tung, lúc đó tất cả tâm tư của em đều ở trên người con trai, căn bản sẽ không động lòng với bất cứ ai.”
Hình Liệt Hàn cũng không nghĩ đến Mộ Phi nữa mà nhướng mày nói “Có lẽ lúc đó anh thực sự làm cho em chán ghét có phải không?”
“Cũng không ghét đến mức như vậy! Chỉ là quá ngang ngược.”
Đường Tư Vũ đáp, sau đó quay đầu nhìn anh: “Có lẽ lúc đó anh cũng không thích em! Anh đến vì con trai.”
Hình Liệt Hàn cũng không thể bác bỏ “Đúng vậy, ban đầu anh đến vì con trai, nhưng rất nhanh anh đã bị em thu hút.
Anh nghĩ, anh muốn con trai, anh cũng muốn cả em.”
Đường Tư Vũ cong môi cười: “Anh thật ngang ngược.”
“Em có muốn đi ăn mừng việc chúng ta đã nhận giấy kết hôn không?”
Hình Liệt Hàn hỏi cô.
Đường Tư Vũ gật đầu: “Được! Ăn mừng ở đâu?”
“Em chọn nhà hàng.”
“Ừ.”
Đường Tư Vũ uễ oải ngồi trên ghế bắt đầu suy nghĩ, sau đó cô nghĩ đến một nhà hàng mà cô rất thích.
Nơi đó có diễn tấu nhạc piano trực tiếp, bầu không khí cũng ồn.
Hình Liệt Hàn không có ý kiến, hai người lái xe thẳng đến đó. Không gian nhà hàng thanh nhã, bây giờ là 11 rưỡi, là thời gian ăn trưa nhưng cũng không đông khác lắm, rất yên tĩnh. Cô gái ngồi trước cây đàn piano cũng rất trẻ, tiếng đàn piano tươi đẹp phát ra từ đầu ngón tay lưu loát của cô.
Đường Tư Vũ rất thích, đồng thời cô cũng bắt đầu nhớ nghề cũ. Đường Tư Vũ cũng đã quyết định, sau khi kết hôn sẽ tiếp tục sự nghiệp piano, cô không muốn làm bà nội trợ, cô còn có sự nghiệp của riêng mình, đó chính là nghề piano mà cô yêu thích nhât.
Sau khi gọi món ăn, Đường Tư Vũ liền xoay người lắng nghe tiếng đàn piano, Hình Liệt Hàn ngồi đối diện chống cằm nhìn cô trìu mến, góc nghiêng hoàn hảo của khuôn mặt thu hút ánh mắt của các cô gái trẻ xung quanh.
Một số người nhận ra thân phận của anh, nhưng lại không dám đến gần. Trên người anh phát ra một loại khí chất đặc biệt, đối với người ngoài có một loại hơi thở mà không ai dám tới gần, chỉ đối với người phụ nữ của mình mới có thể thu lại toàn bộ hơi thở trên cơ thể, toát ra ánh sáng dịu dàng nhất.
: Bầu không khí trong bữa ăn cũng vô cùng tốt đẹp, Đường Tư Vũ vào toilet rửa tay một cái rồi lại quay về chỗ ngòi, cô thích phong cảnh nơi đây nên cũng không vội rời đỉi.
/2663
|