“Dì ơi, lát nữa dì cũng trang điểm cho con nhé.”
Hình Nhát Nặc tiến lên nói, cô cũng muốn mình trở nên thật xinh đẹp.
“Yên tâm đi! Lát nữa dì sẽ đích thân trang điểm cho con, nhưng con vẫn còn nhỏ, chỉ trang điểm nhẹ nhàng thôi nhé!”
“Dạ! Chỉ cần xinh là được ạ.”
“Con giờ cũng đã xinh lắm rồi.”
Tưởng San khen ngợi.
Cậu nhóc ngồi trên sofa ở đằng sau, bắt đầu tò mò nhìn mẹ trang điểm, chốc lại đi lên nhìn, rồi lại ngoan ngoãn ngồi sang một bên, Tô Hi bóc một cái kẹo cho cậu ăn, thay Đường Tư Vũ trông con.
Đường Tư Vũ đã trang điểm xong, mặc một chiếc váy cưới trắng tỉnh khôi, kết hợp với cách trang điểm vừa tự nhiên vừa cao quý thanh tao, cô sắp sửa hóa thân thành cô dâu xinh đẹp nhất. Tô Thám và Nhan Mộng ở bên cạnh cũng đã mặc lên người trang phục phù dâu mà xanh nước biển, cũng may Tưởng San đã sai người nhanh chóng đem một bộ váy phù dâu đồi sang size nhỏ hơn để mặc lên người Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Nặc rất vui.
Nhân lúc Tô Thắm đi ra ngoài nghe điện thoại, Tô Hi lập tức kéo Đường Tư Vũ sang một bên khẽ nói chuyện.
“Tư Vũ, hôm nay hoa cưới của cậu sẽ ném xuống hay là đem tặng?”
“Tớ ném cho mọi người, ném vào tay ai thì là của người đó.”
Đường Tư Vũ không muốn làm giả như cô ấy.
“Vậy cậu phải nhắm chuẩn để ném đó nha! Nhất định phải ném vào tay chị gái tới, đám cưới tiếp theo sẽ là của chị ấy, tớ đã hỏi qua Nhan Mộng rồi, cô ấy nói vẫn chưa có ý định kết hôn, còn Nhất Nặc lại còn nhỏ như vậy, vậy nên cậu hãy ném cho chị gái tó ý.”
Tô Hi nói.
Đường Tư Vũ cười gật đầu: “Được thôi, sẽ ném cho chị Tô Thắm ha! Tớ sẽ trực tiếp nem cho chị ấy, được không?”
“Được, ném cho chị ấy.”
Tô Hi nói xong, Tô Thắm cũng cầm điện thoại đi vào, Tô Hi vội giả vờ đưa tay ra chỉnh lại khăn đội đầu cho Đường Tư Vũ, tỏ vẻ như kiểu không hề thầm thì nói chuyện gì.
Tô Hi tò mò hỏi: “Chị, ai gọi cho chị thế!”
“Chuyện công việc ý mà, không có gì đâu, có khả năng mấy hôm nữa chị lại phải đi đào tạo.”
Tô Thắm có chút buồn rầu nói.
“Chị, chị xem lúc nào đó xin nghỉ ngơi một đọt đi, đợi em đi tuần trăng mật về, chúng ta đi đâu đó nghỉ dưỡng.”
“Chị làm gì có thời gian làm chuyện đấy.”
Tô Thắm là một người cuồn công việc.
“Không có cũng phải bỏ ra chút thời gian chứ, nói chung là em không cần biết, đến lúc đó em lại hối chị đấy.”
Tô Hi nói xong, liền nghĩ đến chồng mình: “Em đi qua phòng đàn ông bên cạnh chút đây.”
“Tô Hi, giúp dì gọi đám đàn ông bên đó sang đây, dì phải trang điểm cho họ một chút.”
Tưởng San nói với cô.
“Dạ, cháu đi ngay đâu ạ.”
Tô Hi cười rồi đi ra ngoài cửa.
Chưa đến một lúc sau, thân hình Hình Liệt Hàn đẹp trai bước vào, sau đó là một đám đàn ông ăn mặc chỉnh tề giống nhau, Tô Hi khoác tay Ôn Lệ Thâm đi ở cuối cùng.
Hình Liệt Hàn vừa vào phòng liền bị cô dâu của anh hớp hồn, nhát thời, trong mắt anh không thể chứa nồi ai ngoài cô.
Đường Tư Vũ đang để cho trợ lý sửa lại khăn đội đầu, nghe thấy tiếng mở cửa ở đằng sau, liền quay đầu lại, cũng lập tức chạm phải ánh mắt vừa sâu thẳm vừa mê người của anh, hai ánh mắt giao nhau †rong căn phòng náo nhiệt.
Ánh mắt chứa chan tình cảm chân thành.
“Daddy.”
Cậu nhóc lập tức tiến lên ôm lấy đôi chân dài của người cha tuần tú, biểu thị cảm giác tồn tại.
Hình Liệt Hàn cười rồi cúi đầu xuống, bế cậu nhóc vào lòng, nhìn thấy mái tóc đen của cậu nhóc đã được tạo hình, nơ bướm đen tuyền đã được thắt lại, vô cùng điển trai, anh lập tức yêu thương hôn lên gương mặt nhỏ của cậu nhóc hai cái.
“Đúng là con của daddy, rất giống daddy.”
/2663
|