“Được! Vậy bây giờ em đi tắm.”
Tô Hi nói xong, nghĩ một cái, lựa bộ đỏ đi vào phòng tắm.
Ôn Lệ Thâm ngồi trên sô pha cũng hiếm khi thả lỏng tâm trạng như vậy. Anh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, có chút muốn đi vào tắm cùng, chỉ là Tô Hi vẫn luôn khá ngại, rất ít khi tắm cùng anh.
Hai mươi phút sau liền thấy cửa phòng tắm được đầy ra, sau đó dưới lớp vải màu đỏ bóng mượt, một cái chân thon thả bước ra trước, mang theo mùi vị câu dẫn.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm liền tràn đầy mong đợi, nheo lại, đợi nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ của người phụ nữ này.
Tô Hi cắn cắn môi, từ từ đỡ lấy cửa, lộ ra nửa khuôn mặt trắng như ngọc, sau đó cười với người đàn ông trên sô pha, làm một tư thế nữ nhân cỗ đại tiêu chuẩn, đi về phía anh. Hô hấp của Ôn Lệ Thâm có một khoảnh khắc dừng lại. Anh nhìn người phụ nữ này, cô giống như nữ chính bước ra từ kịch bản vậy. Anh vươn tay ra, Tô Hi nắm lấy. Anh kéo một cái, cô liền mềm nhữn mà nằm vào lòng anh.
Người đàn ông giống như quân vương lười biếng cô đại ôm lấy nữ nhân hắn yêu thương nhất. Anh vươn tay khẽ trêu đùa mái tóc đen sau tai cô. Mái tóc đen tôn lên làn da trắng ngần, thật sự khiến anh mê đắm.
Tô Hi lúc này cũng có một loại cảm giác cổ đại. Cô ôm lấy cổ anh, nhìn khuôn mặt tuần tú như ngọc của anh, trong mắt là sự ái mộ khó che đậy.
Ôn Lệ Thâm quả thực không chịu nổi nữa, nhìn cần cổ thon thả của cô, anh liền hóa thân thành quỷ hút máu. Anh cũng không do dự liền cúi người xuống, mút cổ thon của cô.
Một đêm này, Tô Hi rất hối hận. Cô không nên mặc bộ đồ ngủ đỏ này, suýt nữa khiến người đàn ông phát cuồng mà xé rách cô.
May mà cuối cùng cô mềm nhữn cầu xin anh mới tha cho cô.
Chỉ là trừng phạt phía sau càng nặng hơn.
Sáng sớm.
“Chết rồi! Hôm nay em phải quay cảnh đầu tiên, làm sao giờ chứ?”
Trong phòng tắm, truyền tới tiếng ai oán của Tô Hi.
Người đàn ông chỉ quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm: “Sao vậy?”
Tô Hi đưa cổ qua cho anh nhìn một cái: “Anh xem, giờ sao gặp người chứ?”
Ôn Lệ Thâm cười mà sờ lên thành quả của mình: “Có gì mà không gặp người được chứ? Chỉ có thể chứng minh chồng em rất tuyệt.”
“Anh còn cười, em không cười được chút nào cả.”
Tô Hi cảm thấy hôm nay ai cũng sẽ biết những gì tối qua cô và người đàn ông này làm rồi.
Xâu hỗ quá.
Quả nhiên Tô Hi ngồi trong phòng trang điểm có chút căng thẳng mà nhìn thợ trang điểm: “Có thể che được không?”
“Phải tô đậm một chút mới che lại được.
Không sao, tôi có một cách che được.”
Thợ trang điểm trong lòng thực ra rất sầu não, dấu vết này quá rõ rồi.
Tô Hi khóc không ra nước mắt.
Cảnh đầu tiên, Tô Hi diễn một tiên nữ vừa nhập tiên, quần áo trắng như tuyết, trên con đường người người đi lại, vô cùng hứng thú với thế tục. Hiệu quả lên phim của khung cảnh này thật sự có một loại cảm giác đẹp được tựa tiên nữ.
Trong xe công vụ màu đen nơi không xa, Ôn Lệ Thâm vốn là đợi cô, nhưng anh vẫn không kìm được mà xuống xe, đứng ở nơi cao phía ngoài phim trường, nhìn ngắm vợ mình.
Ôn Lệ Thâm tới phim trường khiến cho đám nữ thứ N ở phía xa đều kích động sắp điên rồi, nhìn trộm anh từ xa.
“Cao quá, đẹp trai quá.”
“Trời ơil Chúng ta có thể qua đó chào hỏi, nói một câu không?”
Mấy nữ diễn viên thật sự rất muốn đi qua, nhưng lúc bọn họ phát hiện, bên cạnh Ôn Lệ Thâm có hai vệ sĩ thì bọn họ không dám nữa.
Vì là phim điện ảnh nên cảnh quay đầu tiên của nam nữ chính liền gặp nhau. Tô Hi và nam chính lần này, Trình Hạo gặp nhau.
Lần gặp này tất nhiên là một cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.
Tô Hi cứu một đứa bé, mà suýt chút bị ngựa húc vào. Nam chính liền ra tay cứu.
Do cảnh này khó dùng thế thân nên Tô Hi quyết định tự mình diễn.
Tô Hi đeo dây cáp vào, mặc đồ trắng như tuyết mà bay ngược về sau. Dáng vẻ xinh đẹp đó khiến người có mặt đều thán phục.
/2663
|