Anh tự vỗ đầu mình một cái, trong lòng thầm ảo não, sao anh lại không phát hiện ra điểm này, nguy hiểm thật, suýt thì không giữ được việc.
Chỉ là, ngài tổng thống thích Tiểu Thắm từ khi nào vậy?
Tô Thắm hoàn toàn không phát giác ra gì cả, cô cầm thìa uống canh táo đỏ, vị ngọt ngọt, vô cùng ấm lòng.
Còn bên cạnh, Hiên Viên Thần đang nhìn dáng vẻ uống từng thìa từng thìa rất thục nữ của cô, chỉ là trên làn da trắng trẻo lại nổi lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm đó, cảm giác nụ hôn tối hôm qua, làm cho Hiên Viên Thần có chút không rời được mắt.
Mãi đến khi Tô Thám uống xong ngẩng đầu lên anh mới chuyển ánh mắt đi.
“Hôm nay tôi đến văn phòng làm việc, chân cô không sao chứ?”
Hiên Viên Thần nhìn cô hỏi.
“Không sao, chân tôi khỏi rồi.”
Tô Thắm lắc đầu nói.
“Được, vậy đi cùng tôi.”
Tô Thắm đột nhiên có chút lo lắng, nếu cô và anh cùng đến liệu người khác có biết chuyện anh và cô ở chung một nhà không?
“Ngài tổng thống, tôi có thể dùng thẻ đi vào từ cửa chính không?”
Tô Thấm đề nghị.
Nếu đi cùng anh vào từ cửa chuyên dụng, người bên ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm.
Hiên Viên Thần nhìn cô: “Cần thiết phải thế không?”
“Cần… tôi không muốn người khác hiểu lầm.”
Tô Thám trực tiếp nói.
“Hiểu lầm cái gì?”
Hiên Viên Thần cố ý hỏi, biết rõ vẫn hỏi.
Tô Thám đỏ mặt nhìn xuống đất nói: “Tôi vẫn đi cửa chính thì hơn!”
“Tùy cô.”
Hiên Viên Thần mặc dù nói rất bình thường nhưng Tô Thắm vẫn cảm giác được anh có chút không vui.
Nhưng Tô Thắm vẫn quyết định đi cửa chính, loại bỏ hiểu lầm cho tốt, nếu không về sau cô đi săn tin hoặc làm gì đều bị người ta chỉ chỏ, cô sẽ rất khó chịu.
Mặc dù cô và anh không có gì cả.
Tô Thắm đi cửa chính, từ bãi đỗ xe đi đến, không có ai nghi ngờ cô. Nhưng lúc Tô Thắm đi đến cửa lại gặp Đoạn Tử Hiên đang ở đại sảnh nói chuyện với một người, anh ta thấy cô liền mừng rỡ nhìn sang.
Tô Thấm tránh ánh mắt của anh ta, bước nhanh qua, nhưng Đoạn Tử Hiên vẫn đi theo: “Chào buổi sáng, Tô Thắm!”
Xung quanh đều có nhân viên, Tô Thắm không thể không để ý anh ta, chỉ có thể bình tĩnh đáp lại: “Chào.”
Ánh mắt Đoạn Tử Hiên rơi trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu say đắm, anh ta ngày càng phát hiện, bản thân đã quay lại khoảnh khắc lần đầu yêu Tô Thắm, anh ta có suy nghĩ muốn làm lại từ đầu với cô, phải có được cô.
“Tô Thắm, buổi trưa có rảnh không?”
“Không rảnh, tôi rất bận.”Tô Thám cắn môi nói.
“Vậy buổi tối tan làm em có rảnh không?”
Đoạn Tử Hiên tiếp tục hỏi.
“Tôi phải tăng ca.”
Tô Thắm thuận miệng đáp lại.
“Vậy sau khi tăng ca thì sao? Anh có thể đợi em, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Đoạn Tử Hiên cực kỳ kiên nhẫn.
Tô Thám ngắng đầu lên nhìn anh ta: “Không cần đâu, tôi và anh không có chuyện gì đáng để nói.”
Nói xong, cô bước vào thang máy, bên trong tương đối đông người, Đoạn Tử Hiên chỉ có thể đợi chuyến sau.
Tô Thắm cầm túi, cảm giác phía sau đều là ánh mắt đang đánh giá cô, cô không khỏi nghĩ đến nụ hôn tối hôm qua cùng Hiên Viên Thần, trong lòng bắt đầu luống cuống.
/2663
|