Tất cả đều là quần áo cho chuyến đi lần này của Hiên Viên Thần. Bởi vì chuyến đi nước ngoài lần này của anh kéo dài gần nửa tháng, cho nên mọi thứ đều phải chuẩn bị đầy đủ.
Anh đi ra nước ngoài, có nghĩa là đại diện cho hình ảnh đất nước của anh.
Tất nhiên, hình ảnh của người đàn ông này, dù ở thời điểm nào và ở đâu, cũng chỉ mang đến cho người ta một hình ảnh cao quý và lịch lãm của người trong hoàng gia.
Tô Thắm trở về phòng thu dọn hành lý của cô. Sáng sớm mai máy bay đã khởi hành rồi nên cô cũng không thể để rót lại thứ gì. Dù sao cũng không phải cô ra nước ngoài du lịch mà cô là đi theo hầu hạ người khác.
Đến tối, Hiên Viên Thần trở về, vừa bước vào phòng thì nhìn thấy rương hành lý mà Tô Thắm đã để sẵn. Anh hơi giật mình.
Anh nghĩ anh vẫn còn kịp trở về để sắp xếp đồ chung với cô… Không ngờ cô lại có năng lực như vậy, một mình cô mà đã chuẩn bị xong sẵn mọi thứ cho anh rồi.
Bữa tối trên bàn ăn, Hiên Viên Thần ngồi xuống bên cạnh Tô Thắm, hơi mỉm cười nói: “Tô Thám, hôm nay cô vắt vả rồi.”
“Không vắt vả, đây vốn là việc của tôi mà.”
Tô Thắm lắc đầu.
“Lần này cô ra nước ngoài với tôi, sẽ mắt rất nhiều thời gian, có thể cô còn vất vả hơn nữa đấy.”
Hiên Viên Thần nói.
“Tôi rất vinh dự khi tháp tùng ngài tổng thống đại diện cho nước chúng ta đến thăm nước ngoài.”
Tô Thắm trả lời rất chuyên nghiệp.
“Vậy cô có thể báo cáo sơ cô đã mang theo những gì trong số hành lý mà cô đã đóng gói ngày hôm nay không?”
Hiên Viên Thần tò mò hỏi cô.
Động tác đang ăn cơm của Tô Thắm cứng ngắc, cô bỏ đũa xuống, chớp mắt suy nghĩ một hồi rồi nói: “Quần áo của anh, áo vest, cà vạt, đồ ngủ, tất, còn có…”
Tô Thắm hơi dừng lại không muốn nói nữa.
“Không bỏ sót thứ gì đó chứ?”
Hiên Viên Thần híp mắt hỏi.
Tô Thâm chật vật thốt ra: “Còn có quần lót của anh nữa.”
Hiên Viên Thần nhìn cô, mỉm cười sâu xa, sau đó anh bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Tô Thâm bị nụ cười của anh làm cho căng thẳng. Tại sao cô có cảm giác là anh cố ý ép cô nói ra những lời này chứ? Rõ ràng anh biết Lý Sâm đưa cho cô danh sách kia mà. Lý Sâm làm việc thận trọng như vậy chắc chắn sẽ không bỏ sót thứ gì.
Còn cô dựa theo danh sách đó để chuẩn bị đồ đạc thì chắc chắn sẽ càng không bỏ Sót.
Nhưng mà cô cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòngnhư vậy , ngoài mặt lại không dám biểu hiện ra, ai bảo anh là tổng thống chứ?
Anh có nói gì, cô cũng không thể có ý kiến, trừ nghe anh nói ra thì cô còn có thể làm gì?
Hiên Viên Thân ăn cơm xong thì đứng dậy: “Tôi về phòng làm việc trước, lát nữa cô mang cho tôi một ly cà phê.”
“Ngài tổng thống, ngài còn phải làm việc sao?”
Tô Thắm đứng lên hỏi.
“Ừm!”
Hiên Viên Thần nói xong thấy cô còn nửa bát cơm chưa ăn hết thì nói: “Cô ăn từ từ, không vội.”
Tô Thắm không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Mười mấy phút sau, lúc Diệp Đồng dọn dẹp bàn ăn, cô liền đi tới máy pha cà phê, tự tay đánh tan hạt cà phê tươi, sau đó pha một ly cà phê rồi mang đến phòng làm việc của Hiên Viên Thần.
Anh đang ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm hồ sơ, một tay xoa lông mày, dường như hai mắt anh rất xót.
“Tổng thống, mắt ngài có mỏi không? Có muốn nhỏ thuốc nhỏ mắt không?”
“Cô có à?”
Hiên Viên Thần ngẩng đầu hỏi.
“Có.”
Tô Thắm vội đáp.
/2663
|