Tô Thắm cũng không về nhà, cô không có mục đích mà một mình đi dạo phó, cô đến công viên Hải Tân, trên đường Tân Giang lạnh lẽo, cô đi không hề tập trung, tay của cô lạnh đến đỏ lên, thậm chí ý lạnh khiến cô cả người run rầy.
Cô nghĩ lại ở nước ngoài, cô chìa tay đón mắt bông hoa tuyết, tay lạnh cóng, lập tức được Hiên Viên Thần nắm vào trong tay sưởi ấm.
Người Tô Thắm lạnh, nhưng trái tim cô càng thêm rét như cắt.
Tô Thắm hắt xì hơi một cái, cô chỉ đành đi về phía xe, cô nếu tiếp tục chịu gió lạnh nữa, chắc chắn sẽ bị cảm, lúc cô trở về xe, liền hắt hơi máy cái liền, cô nghĩ có chút không ồn rồi.
Tô Thâm quay vê nhà, thời gian đã là năm giờ, Lý Thiến vừa vào cửa liền hỏi ý của cô đối với Lý Tuấn, Tô Thấm chỉ trả lời một câu, không quá hợp.
“Ở đâu không hợp chứ? Người ta lại vô cùng vừa ý với con, với lại còn muốn hỏi số điện thoại của con đấy!”
“Mẹ, mẹ cho rồi à?”
Tô Thắm hơi tức giận mình mẹ.
“Dì của cậu ấy là chị em tốt của mẹ, con nói mẹ có thể không cho sao?”
Lý Thiến không biết làm sao nói.
Tô Thám hít một hơi, cũng không thể làm khó mẹ, mẹ có tiếng trong lòng các hàng xóm gần đây luôn rất tốt, nhân duyên cũng tốt, nếu bởi vì cô quá cao ngạo, cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của mẹ với hàng xóm.
“Mẹ, vậy lần sau người khác bảo mẹ cho số con, mẹ đừng cho nhé, dù sao đây là số điện thoại công việc của con, không muốn nhận quá nhiều điện thoại riêng.”
Tô Thấm nói với mẹ.
Lý Thiến gật đầu: “Được rồi, vậy lần sau không cho nữa.”
“Buổi tối, mẹ hầm canh nửa con gà cho con.
“Vâng.”
Tô Thắm nói xong, lên tầng trở về phòng, cởi khăn choàng ra, đại khái lực chống chọi quá kém đi, cô sắp bị cảm rồi.
Lúc Tô Thắm đang treo áo lên, điện thoại vang lên, Tô Thám liền nghĩ là Lý Tuấn, cô đi đến cầm điện thoại lên nhìn, ánh mắt trực tiếp ngưng lại hai phần, một dòng chữ xuất hiện vô cùng rõ ràng trên màn hình. Là Hiên Viên Thần gọi đến.
Trái tim của Tô Thắm lập tức co lại, lúc này anh gọi điện thoại cho cô làm gì? Hai ngày hôm nay anh không phải cũng đi xem mắt sao?
Tô Thắm nuốt nước bọt, chìa tay nhận lấy: “Alo.”
“Ăn cơm trưa?”
Lúc đó, giọng nói hỏi thăm trâm khàn.
“Còn chưa ăn! Vừa từ bên ngoài trở về.”
“Ừ! Đúng lúc, tôi cũng chưa ăn cơm tối.”
Giọng của Hiên Viên Thần gợi cảm mê người.
Tô Thấm trong lòng sợ hãi, không biết anh có ý gì.
Không qua vài giây, người đàn ông lần nữa nói: “Buổi tối gặp mặt, cùng nhau ăn cơm đi!”
Tô Thắm trực tiếp giật nảy mình, cô có chút hoảng loạn nói: “Ngài tổng thống, cái này hơi không tiện!”
“Sao lại không tiện?”
Hiên Viên Thần hỏi ngược lại.
“Mẹ tôi nấu cơm tôi rồi… tôi có lẽ ở nhà ăn cơm.”
Tô Thắm chỉ đành tìm lí do, cô bây giờ còn chưa chuẩn bị xong để gặp mặt với anh.
Lúc đó, người đàn ông thấp giọng cười: “Thật là một người con ngoan”
Gương mặt của Tô Thắm bị câu nói này làm nóng lên, cô hô hấp hơi ngắn: “Tôi không đi đâu!”
“Vậy được rồi! Vậy tôi đi đến chỗ nhà em ăn một bữa cơm thì sao?”
Người đàn ông cười hỏi.
/2663
|