Đường Tư Vũ trợn to mắt, tối qua chuyện cô nôn cô vẫn còn nhớ đôi chút nhưng chuyện sau đó thì… cô quên sạch.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh lại tắm cho tôi, anh trực tiếp vứt tôi về nhà là được rồi.”
“Cô có biết có biết bao nhiêu người chết vì ngộp thở do chính bãi nôn của mình không? Cô có chịu trách nhiệm cho tính mạng của mình không? Cô có nghĩ đến chuyện con sẽ như thế nào không?” Hình Liệt Hàn trách móc ngược lại cô.
Lúc này, Đường Tư Vũ chớp đôi mắt to tròn, trong đôi mắt ấy vẫn còn tồn tại sự hoang mang và sợ hãi, cô cắn môi: “Nói như vậy… Tôi phải cảm ơn anh?”
“Bỏ đi. Cô mang xe đi rửa cho tôi là được rồi. Cái mùi đó tôi không ngửi nổi nữa.”
Giọng nói Hình Liệt Hàn vô cùng chán ghét.
Đường Tư Vũ nhìn bộ dạng kinh tởm, lạnh nhạt của anh ta, lẽ nào đêm qua họ thật sự không xảy ra chuyện gì sao? Tuy nhiên cô vẫn cảm thấy xấu hổ không thể nói ra thành lời. Đêm qua cô lại như một đứa trẻ để anh ta tắm cho vậy sao?
Trời ơi!
Giết cô đi!
Sau này cô phải đối diện với anh ta như thế nào đây?
Cô liếc nhìn người đàn ông quay người trước giường, dáng người hoàn hảo, nước da màu đồng toát lên sự khỏe khoắn, nhìn từ phần eo lên còn thấy đường nét gợi cảm, hoang dã, trên lưng phảng phát hiện ra như một đôi cánh nhỏ, Vô cùng mạnh mẽ.
Anh dường như cảm nhận được cô đang trộm nhìn cơ thể của mình, không nhịn được quay đầu cười lạnh một tiếng: “Tôi không làm gì cô hết, cô thấy tiếc lắm à?”
Lúc này Đường Tư Vũ xấu hồ tới mức đỏ mặt, nói với anh: “Đưa cho tôi một cái khăn tắm của anh để tôi về nhà.”
Tưởng rằng người đàn ông này vào nhà tắm lấy cho cô một cái khăn tắm, ai ngờ anh ta vứt chiếc khăn trên người anh cho co.
“A…” Đường Tư Vũ lập tức che mắt lại.
Cô sợ sẽ nhìn phải thứ không nên thấy.
Hình Liệt Hàn cười như có như không nhìn cô, bây giờ lại không dám nhìn? Tối qua còn sờ vài lần rồi cơ mài!
Đường Tư Vũ thấy anh đang mặc chiếc quần trong, cô thở phào một hơi. Nhìn chiếc khăn tắm bệnh hoạn trước mặt, dù sao đó cũng là chiếc anh ta vừa quấn, đến giờ vẫn còn chút hơi ấm giữ lại.
“Nếu cô chê, cô có thể không mặc gì đi về!” Nói xong, anh cúi xuống nhặt chiếc khăn lên.
“Không. Không. Không… Tôi mặc, tôi phải mặc!” Đường Tư Vũ vội vã giữ chiếc khăn vào lòng. Đến lúc này rồi cô cũng chẳng chê cái gì.
Chỉ là, cô cảm thấy lần này bản thân chịu thiệt khá lớn. Chết tiệt! Sau này cô nhất định phải bỏ rượu, một giọt cũng không được uống.
“Anh quay lưng lại được không?” Đường Tư Vũ lên tiếng.
“Cầu xin tôi đi!” Hình Liệt Hàn có chút đáng ghét đứng khoanh tay lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Đường Tư Vũ lúc này rất ngượng ngùng, nếu cô chỉ quấn chiếc khăn lên người, rất dễ bị lộ hàng, cô đành dịu giọng nói: “Xin anh đấy!”
Lúc này, Hình Liệt Hàn mới hài lòng một chút. Anh quay người lại, từng bước từng bước tiến tới nhà tắm, rồi đóng cửa lại.
Đường Tư Vũ vội vã quấn chiếc khăn, từ giường chạy thẳng tới cửa, rồi đẩy cánh cửa ra.
Lúc về nhà Đường Tư Vbối rối vò đầu bứt tóc, âm thầm trút giận vài lần, cả người nằm trên sofa và cố gắng nghĩ mọi chuyện diễn ra tối hôm qua.
“Trời ơi! Tôi điên lên mắt thôi.” Đường Tư Vũ đang vô cùng hồi hận.
“May là chưa xảy ra chuyện gì. Chết tiệt!
Thân hình mình không thu hút vậy sao?”
Đường Tư Vũ có chút tức giận, người đàn ông này rõ ràng là đang hạ thấp cô.
Cô cắn cắn môi: “Rõ ràng là ổn mà anh ta dám nói là cứng nhắc. Có ở đâu mà cứng nhắc to_như vậy không?” Nói xong, cô lại nổi điên lên. Lúc này hàng loạt các ý nghĩ “ ẨẢ 2 ^ ~~ ^ vớ vân nảy ra, nhưng một suy nghĩ rõ rệt nhát là anh ta chê bai thân hình cô mà cô cảm thấy tức.
Đường Tư Vũ quay trở lại phòng tắm tắm lại một lần nữa, cô chọn một chiếc quần tây denim và một chiếc áo phông cổ tròn rồi ngồi trên ghế sofa, mặc quần áo kín mít.
Cô cuộn tròn người, tay đang cầm một cốc nước thì bỗng nhiên cánh cửa kia bị mở ra, tim cô như lập tức thắt lại.
Cô nhìn thấy Hình Liệt Hàn trên tay cầm một chiếc chìa khóa xe ô tô, vứt xuống trước mặt cô: “Rửa xe cho tôi, rửa cho sạch sẽ vào đấy.”
/2663
|