Trong khách sạn không có quần áo cho cô, ở thành phố C này Bạch Lộ cũng chưa quen ai đủ thân thiết để nhờ tới đưa quần áo cho cô… Dĩ nhiên cô không thể nhờ mẹ mình tới…
Bạch Lộ nhức đầu sắp vỡ, cô tùy tiện cầm một chiếc áo choàng tắm khoác vào người, cột thật chắc đai ở lưng, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi đi về phía phòng vệ sinh.
Rửa mặt đơn giản một chút, nhìn vào những nơi lộ ra trên người mình đều là những vết màu sắc mập mờ, Bạch Lộ tức giận cởi áo choàng ra, đứng tắm nước nóng.
Đến khi tóc cô còn ướt đi ra thì điện thoại vừa vặn kêu lên, Bạch Lộ vội vàng để khăn trong tay xuống, nhìn số điện thoại gọi tới, là số của Ôn Chiêu Nhân. Bạch Lộ do dự một chút mới nhận.
“Bạch tổng!”
Giọng Ôn Chiêu Nhân lười biếng, cách nhau chiếc điện thoại nhưng Bạch Lộ cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ nhàn nhã của anh ta: “Hôm nay muốn xin nghỉ đúng không?”
“...”
“Không sao, tôi biết Lương tổng của chúng ta hôm qua nhất định muốn ăn cô, tôi lại là một ông chủ tốt rất biết chăm sóc cho nhân viên, cô lại là kiến trúc sư đứng mũi chịu sào, vốn hôm nay còn một cuộc họp nhưng tôi thấy tình hình của Bạch tổng cô là…”
“Tôi sẽ đi!”
Bạch Lộ nghiến răng nghiến lợi ngắt lời của Ôn Chiêu Nhân, từng câu từng chữ nhấn mạnh nói: “Ôn tổng, mong sau này anh nói chuyện hãy nên suy nghĩ qua, lời nói tùy tiện như vậy nói với tôi cũng không hợp với cấp trên nói cấp dưới! Hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều sẽ đi làm, cuộc họp cứ triển khai theo dự kiến.”
Vừa mới chuẩn bị ngắt điện thoại, cô lại đột nhiên nghĩ tới điều gì liền nói thêm một câu: “... Còn có, Ôn tổng! Tôi với Lương tổng không có bất kỳ quan hệ gì! Cho nên Ôn tổng, sau này đừng có động một chút là đem tôi cùng Lương tổng kéo chung một chỗ!”
“...”
Tút một tiếng, cô cúp điện thoại, giận giữ giơ điện thoại lên ném xuống giường. Phòng Tổng thống lớn như vậy cũng đã sớm không thấy bóng dáng Lương Phi Phàm khiến cô không có chỗ phát tiết.
Bây giờ là ý gì?
Ăn uống no đủ cho nên phủi mông một cái liền đi sao? Tối ngày hôm qua khi xé quần áo mình thống khoái như vậy, bây giờ cô chết dẫm trong phòng không có quần áo mặc, tại sao anh lại không chuẩn bị cho mình một chút?
Khi đang nổi giận đùng đùng thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Lộ sửng sốt một chút, nghĩ thầm không thể là Lương Phi Phàm, anh muốn vào nhất định sẽ có thẻ, lúc này còn có ai sẽ tới nơi này?
Cô vốn không muốn tới mở cửa phòng, dẫu sao nơi này là khách sạn của Lương Phi Phàm, nhưng chuông cửa vẫn liên tục vang, cuối cùng Bạch Lộ vén lại chút áo khoác trên người mình rồi đi tới mở cửa.
Cửa phòng vừa mới bị cô kéo ra từ bên trong, Bạch Lộ còn chưa hoàn toàn thấy được rõ ràng người đứng bên ngoài thì gò má cô bỗng nhiên bốp một tiếng, lỗ tai đi theo ong ong, toàn thân cô không đứng vững, bị một bạt tai bất ngờ không kịp đề phòng khiến chán cô đập vào dọc cánh cửa đau đớn.
“Tiện nhân!”
Giọng nữ the thé, cho dù trước kia cô không thường xuyên nghe được, cho dù cách hơn một năm nhưng âm thanh này Bạch Lộ hiển nhiên nhận ra là của ai.
Một tay che gò má mình, cô ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt không ngạc nhiên chút nào.
So với hơn một năm trước Diệp Lan thay đổi rất lớn. Bạch Lộ nhớ Diệp Lan thời điểm đó khiến cô cảm thấy đẹp lạnh lùng cao quý, thời trang lại rất tinh tế, nhưng bây giờ thì… Cho dù cô ta vẫn trang điểm rất kỹ nhưng khiến người ta cảm giác được tinh thần không như một năm trước.
Nhất là mặt cô ta, thật ra thì mặt đàn bà cho dù trang điểm kĩ đi nữa vẫn có thể nhìn ra trạng thái.
Diệp Lan bây giờ khiến cho người ta có cảm giác chỉ qua hơn một năm nhưng đã già đi không ít, quanh mắt còn có quầng xanh đen, Bạch Lộ nhận ra, rõ ràng cô ta trang điểm rất dày nhưng vẫn không che được vẻ tiều tụy kia.
Thật ra thì các cô cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, thân phận như vậy đối với người này sự tồn tại của người kia tương đương với cái gì thì không cần nói cũng biết.
Bạch Lộ cho tới bây giờ không phủ nhận cô không thích Diệp lan, cho dù là hơn một năm trước hay bây giờ. Nhưng cũng cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới người phụ nữ này sẽ lấy tư thái như vậy xuất hiện trước mặt, không nói lời nào cho mình một bạt tai, bổ sung thêm hai từ khiến cô chán ghét… Tiện nhân.
Tiện nhân?
A, cô ta chửi mình là tiện nhân, vậy cô ta thì sao? Diệp Lan cô ta sẽ là thứ gì?
Cô ta bây giờ là vợ Lương Phi Phàm cho nên có tư cách đánh mình chửi mình?
Bạch Lộ có thể không thừa nhận mình là một trái hồng mềm, không sai, cô đúng là vi phạm đạo đức khi cùng Lương Phi Phàm lên giường, nhưng cô không cảm thấy mình cùng Lương Phi Phàm lên giường thì đáng bị Diệp Lan bạt tai, còn bị cô ta mắng thành tiện nhân.
Nói trắng ra là, cho dù ban đầu cô ta cùng Lương Phi Phàm có hôn ước nhưng cuối cùng trở thành Lương phu nhân cũng là Bạch Lộ cô.
Sau đó cô ta dùng thủ đoạn xấu xa ép cô cùng Lương Phi Phàm ly hôn? Đừng tưởng rằng cô cái gì cũng không biết, Diệp gia bọn họ còn hại chết cha cô, cả hơn một năm trước cô đột nhiên bị SARS rồi mất đi đứa bé…
Những thứ này, tất cả mọi thứ cô đều không hỏi Lương Phi Phàm nhưng thật sự bọn họ cho rằng cô ngu ngốc cái gì cũng không biết sao?
Diệp Lan cô ta nói cho cùng còn nợ cô một mạng, cô ta có tư cách gì đứng trước mặt đánh người chửi người?
“Bạch Lộ, tao vẫn luôn nhẫn nhịn, cũng biết mày chưa từ bỏ ý định với Lương Phi Phàm. Ở lại nước Anh không tốt sao? Trở về làm gì? Cùng chồng tao lên giường? Mày thật đúng là hạ tiện! Mày đừng tưởng tao cái gì cũng không biết, tao nói cho mày, người làm có trời nhìn, tối hôm qua mày dụ dỗ chồng tao là có mục đích gì?”
Từng lời Bạch Lan rất cay độc dường như khiến người không chịu nổi nhưng lọt vào tai Bạch Lộ lại khiến cô không cảm thấy tức giận mà là… buồn cười.
“Diệp tiểu thư, cô nhẫn nhịn tôi?”
Bạch Lộ buông tay trên má xuống, cái tát kia của Diệp Lan lực không hề nhẹ khiến mặt cô đã hằn lên năm vết ngón tay, còn hơi sưng một chút. Nhưng giờ phút này ánh mắt cô nhìn Bạch Lan trầm trầm, cằm hơi hất lên, ánh sáng trong mắt lộ ra mấy phần ác liệt khiến người khác cảm thấy cô không có bao nhiêu chật vậy, thậm chí khí thế còn hoàn toàn bao trùm Diệp Lan.
“Cô nhẫn nhịn tôi cái gì? Tôi ở lại nước Anh hay trở về thì có liên quan gì tới cô? Cô có tư cách gì mắng tôi hạ tiện? Hay sao cô biết tôi dụ dỗ chồng cô? Tại sao cô không suy nghĩ một chút, rằng chính người đàn ông kia, anh ta không thể quên được tôi, muốn cùng tôi lên giường? Đừng có ra vẻ là Lương phu nhân, nếu như hôm nay là người phụ nữ khác trở thành vợ Lương Phi Phàm, cô ta chạy tới mắng tôi hạ tiện, mắng tôi không biết xấu hổ thì tôi sẽ đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không mắng lại. Nhưng là cô… A ha, cô có tư cách sao?”
Ở trong lòng Diệp Lan, Bạch Lộ đại khái không phải loại dáng vẻ này. Ít nhất cũng tuyệt đối không phải là người ở thời điểm này vẫn có thể nói ra lời phản bác như vậy, bởi vì trước kia tiếp xúc cũng không nhiều cho nên cô không ngờ trong người đàn bà này lại có phần mạnh mẽ như vậy.
Diệp Lan bị cô nói mấy câu mặt liền tái xanh, gò má được trang điểm đẹp đẽ thoáng qua tia hung ác. Một giây kế tiếp cô siết chặt túi xách, ngón tay chỉ Bạch Lộ run run: “Mày… mày vẫn còn mặt dày nói như vậy? Bạch Lộ, mày…”
“Tôi làm sao?”
Bạch Lộ nhức đầu sắp vỡ, cô tùy tiện cầm một chiếc áo choàng tắm khoác vào người, cột thật chắc đai ở lưng, lúc này mới kéo thân thể mệt mỏi đi về phía phòng vệ sinh.
Rửa mặt đơn giản một chút, nhìn vào những nơi lộ ra trên người mình đều là những vết màu sắc mập mờ, Bạch Lộ tức giận cởi áo choàng ra, đứng tắm nước nóng.
Đến khi tóc cô còn ướt đi ra thì điện thoại vừa vặn kêu lên, Bạch Lộ vội vàng để khăn trong tay xuống, nhìn số điện thoại gọi tới, là số của Ôn Chiêu Nhân. Bạch Lộ do dự một chút mới nhận.
“Bạch tổng!”
Giọng Ôn Chiêu Nhân lười biếng, cách nhau chiếc điện thoại nhưng Bạch Lộ cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ nhàn nhã của anh ta: “Hôm nay muốn xin nghỉ đúng không?”
“...”
“Không sao, tôi biết Lương tổng của chúng ta hôm qua nhất định muốn ăn cô, tôi lại là một ông chủ tốt rất biết chăm sóc cho nhân viên, cô lại là kiến trúc sư đứng mũi chịu sào, vốn hôm nay còn một cuộc họp nhưng tôi thấy tình hình của Bạch tổng cô là…”
“Tôi sẽ đi!”
Bạch Lộ nghiến răng nghiến lợi ngắt lời của Ôn Chiêu Nhân, từng câu từng chữ nhấn mạnh nói: “Ôn tổng, mong sau này anh nói chuyện hãy nên suy nghĩ qua, lời nói tùy tiện như vậy nói với tôi cũng không hợp với cấp trên nói cấp dưới! Hôm nay tôi xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều sẽ đi làm, cuộc họp cứ triển khai theo dự kiến.”
Vừa mới chuẩn bị ngắt điện thoại, cô lại đột nhiên nghĩ tới điều gì liền nói thêm một câu: “... Còn có, Ôn tổng! Tôi với Lương tổng không có bất kỳ quan hệ gì! Cho nên Ôn tổng, sau này đừng có động một chút là đem tôi cùng Lương tổng kéo chung một chỗ!”
“...”
Tút một tiếng, cô cúp điện thoại, giận giữ giơ điện thoại lên ném xuống giường. Phòng Tổng thống lớn như vậy cũng đã sớm không thấy bóng dáng Lương Phi Phàm khiến cô không có chỗ phát tiết.
Bây giờ là ý gì?
Ăn uống no đủ cho nên phủi mông một cái liền đi sao? Tối ngày hôm qua khi xé quần áo mình thống khoái như vậy, bây giờ cô chết dẫm trong phòng không có quần áo mặc, tại sao anh lại không chuẩn bị cho mình một chút?
Khi đang nổi giận đùng đùng thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Bạch Lộ sửng sốt một chút, nghĩ thầm không thể là Lương Phi Phàm, anh muốn vào nhất định sẽ có thẻ, lúc này còn có ai sẽ tới nơi này?
Cô vốn không muốn tới mở cửa phòng, dẫu sao nơi này là khách sạn của Lương Phi Phàm, nhưng chuông cửa vẫn liên tục vang, cuối cùng Bạch Lộ vén lại chút áo khoác trên người mình rồi đi tới mở cửa.
Cửa phòng vừa mới bị cô kéo ra từ bên trong, Bạch Lộ còn chưa hoàn toàn thấy được rõ ràng người đứng bên ngoài thì gò má cô bỗng nhiên bốp một tiếng, lỗ tai đi theo ong ong, toàn thân cô không đứng vững, bị một bạt tai bất ngờ không kịp đề phòng khiến chán cô đập vào dọc cánh cửa đau đớn.
“Tiện nhân!”
Giọng nữ the thé, cho dù trước kia cô không thường xuyên nghe được, cho dù cách hơn một năm nhưng âm thanh này Bạch Lộ hiển nhiên nhận ra là của ai.
Một tay che gò má mình, cô ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt không ngạc nhiên chút nào.
So với hơn một năm trước Diệp Lan thay đổi rất lớn. Bạch Lộ nhớ Diệp Lan thời điểm đó khiến cô cảm thấy đẹp lạnh lùng cao quý, thời trang lại rất tinh tế, nhưng bây giờ thì… Cho dù cô ta vẫn trang điểm rất kỹ nhưng khiến người ta cảm giác được tinh thần không như một năm trước.
Nhất là mặt cô ta, thật ra thì mặt đàn bà cho dù trang điểm kĩ đi nữa vẫn có thể nhìn ra trạng thái.
Diệp Lan bây giờ khiến cho người ta có cảm giác chỉ qua hơn một năm nhưng đã già đi không ít, quanh mắt còn có quầng xanh đen, Bạch Lộ nhận ra, rõ ràng cô ta trang điểm rất dày nhưng vẫn không che được vẻ tiều tụy kia.
Thật ra thì các cô cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, thân phận như vậy đối với người này sự tồn tại của người kia tương đương với cái gì thì không cần nói cũng biết.
Bạch Lộ cho tới bây giờ không phủ nhận cô không thích Diệp lan, cho dù là hơn một năm trước hay bây giờ. Nhưng cũng cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới người phụ nữ này sẽ lấy tư thái như vậy xuất hiện trước mặt, không nói lời nào cho mình một bạt tai, bổ sung thêm hai từ khiến cô chán ghét… Tiện nhân.
Tiện nhân?
A, cô ta chửi mình là tiện nhân, vậy cô ta thì sao? Diệp Lan cô ta sẽ là thứ gì?
Cô ta bây giờ là vợ Lương Phi Phàm cho nên có tư cách đánh mình chửi mình?
Bạch Lộ có thể không thừa nhận mình là một trái hồng mềm, không sai, cô đúng là vi phạm đạo đức khi cùng Lương Phi Phàm lên giường, nhưng cô không cảm thấy mình cùng Lương Phi Phàm lên giường thì đáng bị Diệp Lan bạt tai, còn bị cô ta mắng thành tiện nhân.
Nói trắng ra là, cho dù ban đầu cô ta cùng Lương Phi Phàm có hôn ước nhưng cuối cùng trở thành Lương phu nhân cũng là Bạch Lộ cô.
Sau đó cô ta dùng thủ đoạn xấu xa ép cô cùng Lương Phi Phàm ly hôn? Đừng tưởng rằng cô cái gì cũng không biết, Diệp gia bọn họ còn hại chết cha cô, cả hơn một năm trước cô đột nhiên bị SARS rồi mất đi đứa bé…
Những thứ này, tất cả mọi thứ cô đều không hỏi Lương Phi Phàm nhưng thật sự bọn họ cho rằng cô ngu ngốc cái gì cũng không biết sao?
Diệp Lan cô ta nói cho cùng còn nợ cô một mạng, cô ta có tư cách gì đứng trước mặt đánh người chửi người?
“Bạch Lộ, tao vẫn luôn nhẫn nhịn, cũng biết mày chưa từ bỏ ý định với Lương Phi Phàm. Ở lại nước Anh không tốt sao? Trở về làm gì? Cùng chồng tao lên giường? Mày thật đúng là hạ tiện! Mày đừng tưởng tao cái gì cũng không biết, tao nói cho mày, người làm có trời nhìn, tối hôm qua mày dụ dỗ chồng tao là có mục đích gì?”
Từng lời Bạch Lan rất cay độc dường như khiến người không chịu nổi nhưng lọt vào tai Bạch Lộ lại khiến cô không cảm thấy tức giận mà là… buồn cười.
“Diệp tiểu thư, cô nhẫn nhịn tôi?”
Bạch Lộ buông tay trên má xuống, cái tát kia của Diệp Lan lực không hề nhẹ khiến mặt cô đã hằn lên năm vết ngón tay, còn hơi sưng một chút. Nhưng giờ phút này ánh mắt cô nhìn Bạch Lan trầm trầm, cằm hơi hất lên, ánh sáng trong mắt lộ ra mấy phần ác liệt khiến người khác cảm thấy cô không có bao nhiêu chật vậy, thậm chí khí thế còn hoàn toàn bao trùm Diệp Lan.
“Cô nhẫn nhịn tôi cái gì? Tôi ở lại nước Anh hay trở về thì có liên quan gì tới cô? Cô có tư cách gì mắng tôi hạ tiện? Hay sao cô biết tôi dụ dỗ chồng cô? Tại sao cô không suy nghĩ một chút, rằng chính người đàn ông kia, anh ta không thể quên được tôi, muốn cùng tôi lên giường? Đừng có ra vẻ là Lương phu nhân, nếu như hôm nay là người phụ nữ khác trở thành vợ Lương Phi Phàm, cô ta chạy tới mắng tôi hạ tiện, mắng tôi không biết xấu hổ thì tôi sẽ đánh cũng không đánh lại, mắng cũng không mắng lại. Nhưng là cô… A ha, cô có tư cách sao?”
Ở trong lòng Diệp Lan, Bạch Lộ đại khái không phải loại dáng vẻ này. Ít nhất cũng tuyệt đối không phải là người ở thời điểm này vẫn có thể nói ra lời phản bác như vậy, bởi vì trước kia tiếp xúc cũng không nhiều cho nên cô không ngờ trong người đàn bà này lại có phần mạnh mẽ như vậy.
Diệp Lan bị cô nói mấy câu mặt liền tái xanh, gò má được trang điểm đẹp đẽ thoáng qua tia hung ác. Một giây kế tiếp cô siết chặt túi xách, ngón tay chỉ Bạch Lộ run run: “Mày… mày vẫn còn mặt dày nói như vậy? Bạch Lộ, mày…”
“Tôi làm sao?”
/338
|