Bạch Lộ thấy cực kỳ bất an và bực bội.
Cô không biết tại sao mình lại có thai, không biết tại sao mình lại bất cẩn như vậy, chu kỳ kinh nguyệt đến chậm hai tháng cô lại cứ không để ý đến.
Cô có thai hai tháng rồi, đúng, là hai tháng...
Cô nhớ ra rồi, ngày nào đó của hai tháng trước, cô quả thực đã thức dậy trên giường ở khách sạn, lúc đó cô đã biết bản thân đã đánh mất thứ gì...
Cô có nằm mơ cũng không ngờ được, thì ra đó không chỉ đơn giản là một cơn ác mộng, bởi vì cơn ác mộng thực sự bây giờ mới tới.
Lương Phi Phàm đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của cô, anh chỉ nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn vào ngực anh bằng con ngươi đen láy, ánh mắt cô lại giống như không có chút tiêu cự nào, anh không biết cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Thư ký Bạch, tôi đang nói chuyện với cô.” Cô càng có nét mặt như vậy anh càng biết chắc chắn sức khỏe cô đang có vấn đề gì đó. Tuy Lương Phi Phàm có chút không vui vì Bạch Lộ không chú ý đến mình nhưng anh không kiềm chết được lại hỏi lần nữa: “Thư ký Bạch rốt cuộc cô bị bệnh gì? Có phải rất nghiêm trọng không? Cô nói với tôi, tôi có thể...”
“Không có!” Bạch Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên, cô rất dứt khoát ngắt lời anh, cô nhìn Lương Phi Phàm không chớp mắt sau đó mới từ từ nói: “Không có, sức khỏe của tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả. Lương tổng, cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đến bệnh viện, nhưng bây giờ thời gian đã rất muộn rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây.”
Bạch Lộ vươn tay muốn đây bàn tay đang ấn lên vai cô của anh.
Nhưng Lương Phi Phàm không hề có ý định buông cô ra, hai người đứng đối diện với nhau, Bạch Lộ khẽ ngửa cổ lên, cô cố gắng kiểm soát sự bồn chồn bất an trong lòng mình, còn Lương Phi Phàm lại khẽ cúi đầu xuống, anh nhìn con ngươi của cô từ trên xuống, ánh mắt sâu thẳm cũng theo đó mà có sự thay đổi.
Màn đêm dần dần buông xuống, đèn đường ở cổng bệnh viện bên cạnh hai người hình như càng ngày càng càng trở nên lạnh lẽo.
“Tôi vừa nghe nói rồi, cô ấy nói cô phải làm phẫu thuật, cô còn muốn giấu tôi?” Ngữ khí của Lương Phi Phàm bất giác nặng hơn vài phần. “Cô nên biết nếu tôi thật sự muốn biết cô mắc bệnh gì thì chỉ cần quay lại hỏi là rõ, có gì mà phải giấu diếm chứ?”
Bạch Lộ càng ngày càng bồn chồn, cô bây giờ còn không hiểu được tâm tư của chính mình thì làm gì có tâm trạng đi đối phó với Lương Phi Phàm?
Huống chi thực ra đây là việc của bản thân cô, cô cũng không thể nói hết tất cả với người đàn ông chỉ là cấp trên của cô được.
Đúng, anh chỉ là cấp trên của cô mà thôi, khi làm việc cô phải phối hợp với anh, nhưng chẳng phải anh không có lập trường gì để nghe ngóng nhiều việc như vậy trong cuộc sống riêng tư của cô sao?
“Lương tổng.”
“Đừng hòng dùng lời nói để đối phó với tôi!” Lương Phi Phàm nghe thấy cô gọi anh là Lương tổng liền biết ngay cô lại muốn đánh trống lảng, ánh mắt anh dần dần ánh lên tia tức giận, “Bây giờ cô mà không nói tôi sẽ tự mình đi hỏi!”
Bạch Lộ nhìn thấy Lương Phi Phàm thật sự quay người chuẩn bị quay lại bệnh viện cô liền thấy rất sợ hãi, thế là cô chạy bộ đuổi theo cản anh lại.
Cũng không biết có phải Bạch Lộ bị Lương Phi Phàm ép đến mức tức nước vỡ hay không mà người xưa này luôn cung kính trước anh như cô lúc này lại ăn nói có chút ngang ngược: “Lương tổng, đây là việc của bản thân tôi, việc gì anh phải hỏi rõ ràng như vậy?”
Lương Phi Phàm lặng người đi, gương mặt tuấn tú nho nhã thong thả của anh lúc này có chút không tự nhiên.
Bạch Lộ lại giống như đột nhiên mở được công tắc nhưng không kịp đóng lại, lời nói phía sau liền tuôn ra ào ạt: “Đây là việc của bản thân tôi, tôi chỉ là thư ký của anh. Lương tổng, anh thật sự không cần vì một thư ký bé nhỏ như tôi mà gặng hỏi tôi rốt cuộc đã xảy chuyện gì. Dù sao sức khỏe của tôi chỉ có bản thân tôi là rõ nhất, tôi đã nói là tôi không sao, tôi rất khỏe rồi. Tôi hi vọng Lương tổng đừng hỏi việc riêng của tôi nữa, mỗi người đều có bí mật của mình, không phải sao? Tôi chỉ là thư ký của anh, tôi không có nghĩa vụ phải nói mọi chuyện với anh.”
Sau khi nói hết tất cả ra thì Bạch Lộ lại ngây người ra trước.
Cô đang nói gì vậy?
Sao cô có thể ăn nói như vậy với Lương Phi Phàm?
Ý của những lời cô vừa nói chẳng phải là Lương Phi Phàm đang lo chuyện bao đồng hay sao?
Sắc mặt Bạch Lộ lập tức trở nên lúng túng, cô cắn môi, trong lòng thấy rất hối hận, nhưng lời nói ra giống như nước chảy không lấy lại được.
Cô lại nhìn nét mặt của Lương Phi Phàm, tuy anh trông vẫn như bình thường, nhưng Bạch Lộ cảm thấy rõ ràng toàn thân anh toát ra một vẻ ác liệt.
“Xin lỗi Lương tổng...” Bạch lộ cụp mắt xuống, cô thấy hơi chột dạ. Tối nay tất cả mọi chuyện đều rất tồi tệ làm cho tâm trạng của cô cũng tồi tệ theo: “Lời tôi vừa nói... Tôi không có ý đó, Lương tổng thực ra tôi muốn nói...”
“Không cần giải thích.” Người đàn ông trầm mặc đột nhiên mở lời, ngữ khí vẫn được coi là bình tĩnh: “Tôi hiểu ý của cô, thư ký Bạch yên tâm, tôi sẽ không tìm hiểu bí mật của cô, vừa rồi là tôi đường đột rồi. Được rồi, cô có thể yên tâm trở về đi, tôi sẽ không về bệnh viện nghe ngóng tình hình của cô nữa.”
Lương Phi Phàm nói xong liền không nhìn cô thêm nữa mà quay người đi về nơi đỗ xe.
Chân Bạch Lộ cử động còn tay cô thì vươn ra, động tác này của cô có lẽ là muốn kéo Lương Phi Phàm lại.
Chỉ là khi bàn tay cô vươn ra được một nửa nhưng cuối cùng vẫn không đặt xuống được.
Bạch Lộ rốt cuộc mày đang nghĩ gì? Mày có tư cách kéo Lương Phi Phàm lại? Mày đi kéo anh ấy lại là có ý gì?
Giống như mày vừa mới nói, mày và Lương Phi Phàm chẳng qua chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, anh ấy không có tư cách hỏi việc riêng của mày, mày càng không tư cách có bất cứ quan hệ gì với anh ấy ở ngoài phạm vi công việc, không phải sao?
Cô nhìn bóng dáng thẳng tắp đi càng ngày càng xa bằng đôi mắt tối tăm, thì ra không phải cô bồn chồn bất an, không biết từ bao giờ Bạch Lộ bắt đầu cảm thấy trống rỗng, giống như là bị mất đi một mảnh.
Cuộc đời 25 năm của Bạch Lộ, ngoài bị Lương Tĩnh Tiêu và Hướng Long Cẩm phản bội ra còn lại đều sóng yên bể lặng.
Nhưng bây giờ...
Tay cô vô thức xoa bụng của mình, mới chỉ có hai tháng thôi nên không cảm nhận được gì, nhưng chỗ này lại đã có một phôi thai bé nhó đang dần dần lớn lên nhờ việc hấp thụ dinh dưỡng trong cơ thể cô.
Không mất bao lâu bụng của cô sẽ dần dần nhô lên, sau đó...
Không, cô không thể nghĩ tiếp được nữa!
Thực ra việc có thai là đả kích quá lớn với Bạch Lộ, thậm chí bố của đứa bé là ai cô cũng không biết, cô phải làm sao bây giờ?
Buổi tối vào hai tháng trước... Cô không biết rốt cuộc mình đã lên giường với ai, đối phương béo hay gầy, cao hay thấp, rốt cuộc cô phải tìm bố đứa trẻ ở đâu đây?
Bạch Lộ phải làm mẹ đơn thân sao?
Cô phải để con mình trở thành một đứa con riêng ngay cả bố nó là ai cũng không biết sao?
Hay là... Cô nên quyết đoán đến bệnh viện bỏ đứa trẻ này đi, sau đó coi như không có việc gì xảy ra tiếp tục cuộc sống bình thường?
Cô phải làm sao đây?
Cô phải làm thế nào mới tốt?
“Thư ký Bạch? Thư ký Bạch? Khụ, thư ký Bạch, cô có nghe thấy lời tôi nói với cô không?” Quan Triều lần thứ năm vươn tay gõ lên bàn nhắc nhở Bạch Lộ đang tâm hồn treo ngược cành cây cả buổi sáng, “Những lời tôi vừa nói cô thấy thế nào?”
“Hả?” Bạch Lộ lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt cô có chút mơ hồ, rõ ràng là cô có phần lúng túng vì không nghe thấy gì cả: “ Ừm... Trợ lý Quan xin lỗi anh, vừa rồi tôi nghĩ chuyện khác.”
Quan Triều tuy có cười nhưng tính tình của anh rất tốt, anh không giận mà kiên nhẫn hỏi cô: “Thư ký Bạch cả buổi sáng này cô đã mất tập trung rất lâu rồi, hơn nữa tôi thấy sắc mặt cô có vẻ rất không tốt, có phải cô không khỏe không? Nếu không khỏe hay là tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?”
“Không cần đâu, tôi không sao!” Bây giờ cứ nghe đến hai chữ bệnh viên là dây thần kinh toàn thân của Bạch Lộ liền căng ra, sau đó lại phát hiện ra bản thân quá nhạy cảm nên cô liền xin lỗi: “Ý tôi là tôi không sao, cảm ơn sự quan tâm của trợ lý Quan, nhưng chỉ là dạo này tôi không nghỉ ngơi tốt, không có vấn đề gì khác đâu ạ.”
Quan Triều cũng không hỏi thêm, anh gật đầu nói: “Hôm nay Lương tổng không ở công ty, trước khi đi anh ấy đã dặn dò tôi, bảo tôi thay anh ấy đưa cô đến phòng thiết kế. Bán đấu giá tòa nhà Thị Ủy vẫn còn mười ngày, cho nên anh ấy nói, mười ngày này cô đều có thể cùng thảo luận sơ đồ thiết kế bán đấu giá với nhân viên phòng thiết kế. Còn nữa...”
Quan Triều vươn tay ra lấy từ trong túi một tấm danh thiếp mạ vàng đưa cho Bạch Lộ: “Lương tổng bảo tôi đưa cái này cho cô, anh ấy nói tối qua Buck có nhắc đến việc yêu cầu anh ấy cho Buck xem tác phẩm của cô, cho nên sau này Lương tổng liền bảo người đưa cho ông ấy xem tác phẩm đoạt giải cuộc thi thiết kế trong trường của cô. Buck thấy cô rất có tài năng nên muốn nhận cô làm học trò, nếu cô bằng lòng thì có thể liên lạc với ông ấy. Đây là danh thiếp của ông ấy, bên trên có số điện thoại.”
Tin tức sau đó quả thực quá làm rung động lòng người, Bạch Lộ dường như không dám tin.
Cô chớp mắt nhìn tấm danh thiếp trong tay Quan Triều, rất lâu mới lấy lại được tinh thần “Trợ Lý Quan, anh đang nói đến Buck?”
Cô không nghe nhầm chứ?
Buck! Là Buck! Anh ấy nói muốn nhận cô làm học trò?
Cô không nằm mơ chứ?
Làm sao có thể?
“Thư ký Bạch, cô không nghe nhầm đâu.” Thực ra trong lòng Quan Triều cũng nghi ngờ.
Anh đi theo Lương Phi Phàm đã rất nhiều năm rồi, đương nhiên cũng có may mắn được gặp Buck, một kiến trúc sư tồn tại như trong thần thoại, tính tình cổ quái, không coi ai ra gì, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Lương Phi Phàm. Tuy anh ấy cũng biết chuyên ngành trước đây của Bạch Lộ nhưng Quan Triều chỉ thật sự rất bất ngờ, Buck còn có thể thấy người phụ nữ trước mắt này có tài năng...
Nhưng dù sao thì anh ấy cũng chỉ là cấp dưới, cho dù có nghi ngờ thế nào cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Lương tổng dặn dò anh thế nào thì anh làm như vậy.
“Tôi thật sự không dám tin! Buck lại bằng lòng nhận tôi làm học trò!” Bạch Lộ làm sao biết được vì Lương Phi Phàm tác động nên Buck mới nói đàng hoàng như vậy, tâm trạng u ám vì có thai vào buổi sáng đến lúc này cũng bay đi đâu mất. Dù sao thì Buck cũng là thần tượng của cô, có thể học tập với thần tượng là ước mơ cả đời của cô, đây quả thật là miếng bánh ông trời ban cho cô!
Bạch Lộ không ngờ Lương Phi Phà lại sắp xếp cho cô cơ hội tốt như vậy.
Cô nhớ lại những lời bản thân nói với Lương Phi Phàm ở công bệnh viện vào tối qua lại càng thấy áy náy.
Cô không biết tại sao mình lại có thai, không biết tại sao mình lại bất cẩn như vậy, chu kỳ kinh nguyệt đến chậm hai tháng cô lại cứ không để ý đến.
Cô có thai hai tháng rồi, đúng, là hai tháng...
Cô nhớ ra rồi, ngày nào đó của hai tháng trước, cô quả thực đã thức dậy trên giường ở khách sạn, lúc đó cô đã biết bản thân đã đánh mất thứ gì...
Cô có nằm mơ cũng không ngờ được, thì ra đó không chỉ đơn giản là một cơn ác mộng, bởi vì cơn ác mộng thực sự bây giờ mới tới.
Lương Phi Phàm đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của cô, anh chỉ nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn vào ngực anh bằng con ngươi đen láy, ánh mắt cô lại giống như không có chút tiêu cự nào, anh không biết cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Thư ký Bạch, tôi đang nói chuyện với cô.” Cô càng có nét mặt như vậy anh càng biết chắc chắn sức khỏe cô đang có vấn đề gì đó. Tuy Lương Phi Phàm có chút không vui vì Bạch Lộ không chú ý đến mình nhưng anh không kiềm chết được lại hỏi lần nữa: “Thư ký Bạch rốt cuộc cô bị bệnh gì? Có phải rất nghiêm trọng không? Cô nói với tôi, tôi có thể...”
“Không có!” Bạch Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên, cô rất dứt khoát ngắt lời anh, cô nhìn Lương Phi Phàm không chớp mắt sau đó mới từ từ nói: “Không có, sức khỏe của tôi rất tốt, không có vấn đề gì cả. Lương tổng, cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đến bệnh viện, nhưng bây giờ thời gian đã rất muộn rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi về trước đây.”
Bạch Lộ vươn tay muốn đây bàn tay đang ấn lên vai cô của anh.
Nhưng Lương Phi Phàm không hề có ý định buông cô ra, hai người đứng đối diện với nhau, Bạch Lộ khẽ ngửa cổ lên, cô cố gắng kiểm soát sự bồn chồn bất an trong lòng mình, còn Lương Phi Phàm lại khẽ cúi đầu xuống, anh nhìn con ngươi của cô từ trên xuống, ánh mắt sâu thẳm cũng theo đó mà có sự thay đổi.
Màn đêm dần dần buông xuống, đèn đường ở cổng bệnh viện bên cạnh hai người hình như càng ngày càng càng trở nên lạnh lẽo.
“Tôi vừa nghe nói rồi, cô ấy nói cô phải làm phẫu thuật, cô còn muốn giấu tôi?” Ngữ khí của Lương Phi Phàm bất giác nặng hơn vài phần. “Cô nên biết nếu tôi thật sự muốn biết cô mắc bệnh gì thì chỉ cần quay lại hỏi là rõ, có gì mà phải giấu diếm chứ?”
Bạch Lộ càng ngày càng bồn chồn, cô bây giờ còn không hiểu được tâm tư của chính mình thì làm gì có tâm trạng đi đối phó với Lương Phi Phàm?
Huống chi thực ra đây là việc của bản thân cô, cô cũng không thể nói hết tất cả với người đàn ông chỉ là cấp trên của cô được.
Đúng, anh chỉ là cấp trên của cô mà thôi, khi làm việc cô phải phối hợp với anh, nhưng chẳng phải anh không có lập trường gì để nghe ngóng nhiều việc như vậy trong cuộc sống riêng tư của cô sao?
“Lương tổng.”
“Đừng hòng dùng lời nói để đối phó với tôi!” Lương Phi Phàm nghe thấy cô gọi anh là Lương tổng liền biết ngay cô lại muốn đánh trống lảng, ánh mắt anh dần dần ánh lên tia tức giận, “Bây giờ cô mà không nói tôi sẽ tự mình đi hỏi!”
Bạch Lộ nhìn thấy Lương Phi Phàm thật sự quay người chuẩn bị quay lại bệnh viện cô liền thấy rất sợ hãi, thế là cô chạy bộ đuổi theo cản anh lại.
Cũng không biết có phải Bạch Lộ bị Lương Phi Phàm ép đến mức tức nước vỡ hay không mà người xưa này luôn cung kính trước anh như cô lúc này lại ăn nói có chút ngang ngược: “Lương tổng, đây là việc của bản thân tôi, việc gì anh phải hỏi rõ ràng như vậy?”
Lương Phi Phàm lặng người đi, gương mặt tuấn tú nho nhã thong thả của anh lúc này có chút không tự nhiên.
Bạch Lộ lại giống như đột nhiên mở được công tắc nhưng không kịp đóng lại, lời nói phía sau liền tuôn ra ào ạt: “Đây là việc của bản thân tôi, tôi chỉ là thư ký của anh. Lương tổng, anh thật sự không cần vì một thư ký bé nhỏ như tôi mà gặng hỏi tôi rốt cuộc đã xảy chuyện gì. Dù sao sức khỏe của tôi chỉ có bản thân tôi là rõ nhất, tôi đã nói là tôi không sao, tôi rất khỏe rồi. Tôi hi vọng Lương tổng đừng hỏi việc riêng của tôi nữa, mỗi người đều có bí mật của mình, không phải sao? Tôi chỉ là thư ký của anh, tôi không có nghĩa vụ phải nói mọi chuyện với anh.”
Sau khi nói hết tất cả ra thì Bạch Lộ lại ngây người ra trước.
Cô đang nói gì vậy?
Sao cô có thể ăn nói như vậy với Lương Phi Phàm?
Ý của những lời cô vừa nói chẳng phải là Lương Phi Phàm đang lo chuyện bao đồng hay sao?
Sắc mặt Bạch Lộ lập tức trở nên lúng túng, cô cắn môi, trong lòng thấy rất hối hận, nhưng lời nói ra giống như nước chảy không lấy lại được.
Cô lại nhìn nét mặt của Lương Phi Phàm, tuy anh trông vẫn như bình thường, nhưng Bạch Lộ cảm thấy rõ ràng toàn thân anh toát ra một vẻ ác liệt.
“Xin lỗi Lương tổng...” Bạch lộ cụp mắt xuống, cô thấy hơi chột dạ. Tối nay tất cả mọi chuyện đều rất tồi tệ làm cho tâm trạng của cô cũng tồi tệ theo: “Lời tôi vừa nói... Tôi không có ý đó, Lương tổng thực ra tôi muốn nói...”
“Không cần giải thích.” Người đàn ông trầm mặc đột nhiên mở lời, ngữ khí vẫn được coi là bình tĩnh: “Tôi hiểu ý của cô, thư ký Bạch yên tâm, tôi sẽ không tìm hiểu bí mật của cô, vừa rồi là tôi đường đột rồi. Được rồi, cô có thể yên tâm trở về đi, tôi sẽ không về bệnh viện nghe ngóng tình hình của cô nữa.”
Lương Phi Phàm nói xong liền không nhìn cô thêm nữa mà quay người đi về nơi đỗ xe.
Chân Bạch Lộ cử động còn tay cô thì vươn ra, động tác này của cô có lẽ là muốn kéo Lương Phi Phàm lại.
Chỉ là khi bàn tay cô vươn ra được một nửa nhưng cuối cùng vẫn không đặt xuống được.
Bạch Lộ rốt cuộc mày đang nghĩ gì? Mày có tư cách kéo Lương Phi Phàm lại? Mày đi kéo anh ấy lại là có ý gì?
Giống như mày vừa mới nói, mày và Lương Phi Phàm chẳng qua chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới, anh ấy không có tư cách hỏi việc riêng của mày, mày càng không tư cách có bất cứ quan hệ gì với anh ấy ở ngoài phạm vi công việc, không phải sao?
Cô nhìn bóng dáng thẳng tắp đi càng ngày càng xa bằng đôi mắt tối tăm, thì ra không phải cô bồn chồn bất an, không biết từ bao giờ Bạch Lộ bắt đầu cảm thấy trống rỗng, giống như là bị mất đi một mảnh.
Cuộc đời 25 năm của Bạch Lộ, ngoài bị Lương Tĩnh Tiêu và Hướng Long Cẩm phản bội ra còn lại đều sóng yên bể lặng.
Nhưng bây giờ...
Tay cô vô thức xoa bụng của mình, mới chỉ có hai tháng thôi nên không cảm nhận được gì, nhưng chỗ này lại đã có một phôi thai bé nhó đang dần dần lớn lên nhờ việc hấp thụ dinh dưỡng trong cơ thể cô.
Không mất bao lâu bụng của cô sẽ dần dần nhô lên, sau đó...
Không, cô không thể nghĩ tiếp được nữa!
Thực ra việc có thai là đả kích quá lớn với Bạch Lộ, thậm chí bố của đứa bé là ai cô cũng không biết, cô phải làm sao bây giờ?
Buổi tối vào hai tháng trước... Cô không biết rốt cuộc mình đã lên giường với ai, đối phương béo hay gầy, cao hay thấp, rốt cuộc cô phải tìm bố đứa trẻ ở đâu đây?
Bạch Lộ phải làm mẹ đơn thân sao?
Cô phải để con mình trở thành một đứa con riêng ngay cả bố nó là ai cũng không biết sao?
Hay là... Cô nên quyết đoán đến bệnh viện bỏ đứa trẻ này đi, sau đó coi như không có việc gì xảy ra tiếp tục cuộc sống bình thường?
Cô phải làm sao đây?
Cô phải làm thế nào mới tốt?
“Thư ký Bạch? Thư ký Bạch? Khụ, thư ký Bạch, cô có nghe thấy lời tôi nói với cô không?” Quan Triều lần thứ năm vươn tay gõ lên bàn nhắc nhở Bạch Lộ đang tâm hồn treo ngược cành cây cả buổi sáng, “Những lời tôi vừa nói cô thấy thế nào?”
“Hả?” Bạch Lộ lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt cô có chút mơ hồ, rõ ràng là cô có phần lúng túng vì không nghe thấy gì cả: “ Ừm... Trợ lý Quan xin lỗi anh, vừa rồi tôi nghĩ chuyện khác.”
Quan Triều tuy có cười nhưng tính tình của anh rất tốt, anh không giận mà kiên nhẫn hỏi cô: “Thư ký Bạch cả buổi sáng này cô đã mất tập trung rất lâu rồi, hơn nữa tôi thấy sắc mặt cô có vẻ rất không tốt, có phải cô không khỏe không? Nếu không khỏe hay là tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?”
“Không cần đâu, tôi không sao!” Bây giờ cứ nghe đến hai chữ bệnh viên là dây thần kinh toàn thân của Bạch Lộ liền căng ra, sau đó lại phát hiện ra bản thân quá nhạy cảm nên cô liền xin lỗi: “Ý tôi là tôi không sao, cảm ơn sự quan tâm của trợ lý Quan, nhưng chỉ là dạo này tôi không nghỉ ngơi tốt, không có vấn đề gì khác đâu ạ.”
Quan Triều cũng không hỏi thêm, anh gật đầu nói: “Hôm nay Lương tổng không ở công ty, trước khi đi anh ấy đã dặn dò tôi, bảo tôi thay anh ấy đưa cô đến phòng thiết kế. Bán đấu giá tòa nhà Thị Ủy vẫn còn mười ngày, cho nên anh ấy nói, mười ngày này cô đều có thể cùng thảo luận sơ đồ thiết kế bán đấu giá với nhân viên phòng thiết kế. Còn nữa...”
Quan Triều vươn tay ra lấy từ trong túi một tấm danh thiếp mạ vàng đưa cho Bạch Lộ: “Lương tổng bảo tôi đưa cái này cho cô, anh ấy nói tối qua Buck có nhắc đến việc yêu cầu anh ấy cho Buck xem tác phẩm của cô, cho nên sau này Lương tổng liền bảo người đưa cho ông ấy xem tác phẩm đoạt giải cuộc thi thiết kế trong trường của cô. Buck thấy cô rất có tài năng nên muốn nhận cô làm học trò, nếu cô bằng lòng thì có thể liên lạc với ông ấy. Đây là danh thiếp của ông ấy, bên trên có số điện thoại.”
Tin tức sau đó quả thực quá làm rung động lòng người, Bạch Lộ dường như không dám tin.
Cô chớp mắt nhìn tấm danh thiếp trong tay Quan Triều, rất lâu mới lấy lại được tinh thần “Trợ Lý Quan, anh đang nói đến Buck?”
Cô không nghe nhầm chứ?
Buck! Là Buck! Anh ấy nói muốn nhận cô làm học trò?
Cô không nằm mơ chứ?
Làm sao có thể?
“Thư ký Bạch, cô không nghe nhầm đâu.” Thực ra trong lòng Quan Triều cũng nghi ngờ.
Anh đi theo Lương Phi Phàm đã rất nhiều năm rồi, đương nhiên cũng có may mắn được gặp Buck, một kiến trúc sư tồn tại như trong thần thoại, tính tình cổ quái, không coi ai ra gì, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Lương Phi Phàm. Tuy anh ấy cũng biết chuyên ngành trước đây của Bạch Lộ nhưng Quan Triều chỉ thật sự rất bất ngờ, Buck còn có thể thấy người phụ nữ trước mắt này có tài năng...
Nhưng dù sao thì anh ấy cũng chỉ là cấp dưới, cho dù có nghi ngờ thế nào cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Lương tổng dặn dò anh thế nào thì anh làm như vậy.
“Tôi thật sự không dám tin! Buck lại bằng lòng nhận tôi làm học trò!” Bạch Lộ làm sao biết được vì Lương Phi Phàm tác động nên Buck mới nói đàng hoàng như vậy, tâm trạng u ám vì có thai vào buổi sáng đến lúc này cũng bay đi đâu mất. Dù sao thì Buck cũng là thần tượng của cô, có thể học tập với thần tượng là ước mơ cả đời của cô, đây quả thật là miếng bánh ông trời ban cho cô!
Bạch Lộ không ngờ Lương Phi Phà lại sắp xếp cho cô cơ hội tốt như vậy.
Cô nhớ lại những lời bản thân nói với Lương Phi Phàm ở công bệnh viện vào tối qua lại càng thấy áy náy.
/338
|