Cô không biết viên kim cương đính trên nhẫn dù không lớn nhưng nó lại là viên kim cương hồng có một không hai trên thế giới, hơn nữa tính chất vô cùng tinh khiết và chất lượng rất cao.
Trong mỏ quặng chỉ có viên be bé thế này, cộng thêm cắt và đánh bóng nên mới nhỏ vậy.
Nếu anh mua một quả trứng bồ câu”, đoan chắc cũng không quý giá như cái đang đeo trên cổ của cô.
Thật ra nhẫn này đã được chuẩn bị xong từ sớm nhưng anh chưa lấy ra mà thôi.
Nếu cô đã có can đảm đi bước đầu tiên, vậy anh cũng phải nhanh chóng khóa cô nhóc này lại.
Phòng ngừa cô lại kéo thêm hai năm, thấy thêm nhiều trai đẹp rồi sau đó nhìn anh phát ngán lên, vậy thì toang rồi.
“Em đã nhận chiếc nhẫn của anh, kiếp này em là người của anh rồi. Dù cho ở đây có bao nhiêu anh chàng đẹp trai trẻ trung thì cũng không liên quan gì đến em nữa, biết không?”
“Hóa ra đây là cái bẫy à! Anh muốn dùng cái này để trói em lại?”
“Trói em là cái này.”
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên lồng ngực của mình.
Cách lớp áo, cô có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của anh.
Đây là trái tim của anh.
Hứa Trúc Linh nghe được những lời có cánh đó thì gò má khẽ đỏ bừng, muốn rút tay về nhưng không thể làm được.
“Anh có thể… có thể nào khiêm tốn chút được không, ở đây còn rất nhiều người ngoài đó, xấu hổ chết mất!”
“Sợ gì mà sợ, em là vợ chưa cưới của anh, đâu phải anh trộm vợ của người khác đầu.” Cố Thành Trung cười khẽ rồi nói: “Tối nay muộn rồi, anh còn muốn dẫn em đi gặp chị dâu hai, nhưng có vẻ bây giờ không được rồi. Em mau tranh thủ ngắm anh lâu một chút đi, mấy ngày sau có thể em sẽ không được gặp anh nữa đấy.”
“Tại sao? Anh phải về sao?”
“Không có về, anh đợi em xong xuôi hết. Nhưng hai ngày tới em phải học rất nhiều thứ nên nếu anh ở bên cạnh em thì sẽ chỉ làm em phân tâm thôi. Nếu em thể hiện tốt, hoàn thành vượt mức chỉ tiêu thì buổi tối anh sẽ đến tìm em, dẫn em đi dạo đây đó, được không.”
“Sao gặp anh khó vậy, còn phải xem anh như phần thưởng nữa, đúng là phạm quy mà.”
“Vậy em không gặp được anh rồi.”
“Hay anh cứ gặp em đi, em sẽ học hành đàng hoàng.” Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói.
Người đàn ông nhà mình đột nhiên biến thành phần thưởng qua ải, quả thật quá đáng thương.
Cô đã tản bộ ở ngoài tận một tiếng, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, trên mặt đất cũng đã phủ một lớp tuyết.
Người dần dần ít đi, hai người cũng phải về.
Anh đưa Hứa Trúc Linh về khách sạn, cô có chút quyến luyến không nỡ.
Sau khi sắp vào trong, cô kìm lòng không đậu quay lại nhìn Cố Thành Trung đang đứng bên đường, hô lớn: “Em xem phim Hàn thấy vào hôm tuyết đầu mùa phải tỏ tình với người yêu, như vậy sẽ thành công ngoài mong đợi đấy.”
“Dường như em chưa bao giờ tỏ tình với anh nhỉ, anh luôn là người nói những lời tuyệt vời với em thôi. Anh nói anh không khéo ăn nói nhưng lại nói rất hay. Em trông nói nhiều vậy… nhưng cứ hay ngại ngùng.”
“Vậy hôm nay em sẽ nói cho anh biết nhé, em thích anh! Em nhớ ban đầu em đã nói rằng mình sẽ làm được, sẽ vượt qua được chính mình, không sợ anh. Trước khi anh trở nên đẹp trai thế này thì em đã hoàn thành mục tiêu rồi, nên em nghĩ cái em yêu không phải là vẻ ngoài của anh, cũng không phải thân phận cao quý của anh, em yêu chính con người anh đấy, Cố Thành Trung.”
“Cố Thành Trung, đừng thấy em còn nhỏ nhưng thật ra em hiểu được rất nhiều điều. Anh đối xử tốt với em, em có thể cảm nhận được điều đó. Em cũng sẽ cố gắng gấp bội, sẽ đối xử tốt với anh!”
“Quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Mặc dù em ngốc nghếch nhưng mong anh đừng ghét bỏ!”
Hứa Trúc Linh cố lấy hết dũng khí, nói một mạch rất nhiều điều.
Cố Thành Trung có chút bất ngờ, cơ thể cao lớn cũng đứng yên như trời trồng.
Những lời này, quả là bất ngờ.
Hứa Trúc Linh nói ra hết những lời mình ấp ủ thì thoải mái hơn nhiều, đang đợi Cố Thành Trung phản ứng.
Sao anh lại chẳng có chút phản ứng gì hết vậy?
Chẳng lẽ không cảm động sao?
Hứa Trúc Linh cũng hơi hoài nghi, đợi khoảng một phút nhưng Cố Thành Trung vẫn cứ đứng nhìn mình trong trời tuyết, trên ô đã có một lớp tuyết đọng rồi.
“Anh… anh không trả lời em hả?”
Hứa Trúc Linh thấy rất tổn thương. “Thôi, quãng đời còn lại em cứ mù mờ sống qua ngày vậy.”
Sau đó cô thất vọng quay đi, quả nhiên trong phim Hàn đều toàn lừa đảo, tỏ tình gì đó toàn giả dối thôi.
Cô còn chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên cơ thể được ai đó ôm chặt lấy từ phía sau.
Là Cố Thành Trung.
Anh cần tiêu hóa, đột nhiên nghe một đoạn cảm động lòng người như thế, dường như anh đang trông thấy chú mèo luôn kêu gào đòi ăn của nhà mình bắt đầu khôn lớn rồi, còn biết thưởng cho chủ mình một viên kẹo nữa.
“Anh…”
Cô cảm nhận được hơi thở se lạnh khi Cố Thành Trung vùi đầu vào hõm vai của cô khiến cô không nhịn được phải rụt đầu lại.
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát, anh sắp đứng không vững rồi.”
Anh sợ mình bị hạnh phúc làm choáng hết đầu óc.
Anh ôm thật lâu mới lưu luyến buông cô ra.
Cô quay người lại, mới nhận thấy Cố Thành Trung đã ném ô đi rồi, chạy như bay từ bên kia đường đến đây.
Trên người của anh còn có bông tuyết đã tan chảy. Cô vội vàng phủi giúp anh nhưng tay chợt bị anh nắm thật chặt.
“Hứa Trúc Linh, em nói thật cho anh biết, không phải anh đang nằm mơ đúng không? Vừa rồi em nói em thích anh phải không? Không đúng, là em yêu anh, có đúng không?”
“Không phải vừa rồi anh chẳng có phản ứng gì sao?”
“Đợt công kích quá lớn, anh cần một chút thời gian để bình tĩnh. May mà anh không bị bệnh tim, nếu không nhất định sẽ bị em hành chết mất.”
“Có khoa trương vậy ư?”
“Có, mỗi một câu nói của em đều đánh thẳng vào tim anh, làm đầu óc anh mụ mị. Anh thật sự không tin nổi, còn nghi ngờ tai mình nghe lâm nữa đây. Cô nhóc nhà em luôn vô tâm vô tình, vụng về và ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như thế nhưng bỗng nhiên sao hôm nay lại nói những điều ấy với anh. Anh phấn khích đến mức sắp chịu không nổi luôn rồi!”
Cố Thành Trung kích động ôm lấy cô xoay vài vòng dưới trời tuyết.
Cô có thể cảm nhận được sự hưng phấn của anh, người đàn ông 28 tuổi này hóa ra… cũng có lúc không đủ chín chắn hệt như trẻ con khi lấy được viên kẹo ngọt nhất hoặc món đồ chơi mình yêu thích nhất vậy.
Anh cũng như mình, rất rất vui, thế là đủ rồi.
Hồi lâu sau, anh cẩn thận hạ cô xuống: “Quãng đời còn lại, anh chắc chắn sẽ săn sóc nhiều hơn.”
Sau đó anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, khiến con tim thổn thức.
Lòng Hứa Trúc Linh bỗng trở nên mềm mại, gật đầu thật mạnh.
“Vậy… Vậy em vê nha, em sợ mẹ nuôi phát hiện.”
“Được, anh đứng đây nhìn em vào.”
Hứa Trúc Linh vội vàng chạy mất hút vào khách sạn, suy cho cùng cô vẫn là một cô gái nhỏ nên thấy hơi ngượng.
Ánh mắt Cố Thành Trung thật ấm áp, trông như một sợi tơ mềm mại và mạnh mẽ dõi theo cô đến khi cô biến mất không còn thấy nữa.
Anh chạm vào trái tim mình, nhiều năm qua nó chưa từng đập nhanh như vậy. Anh như một bệnh nhân vừa được hồi sức, giành được cơ hội sống tiếp.
Cố Thành Trung rời đi một cách luyến tiếc. Trong góc tối, có một người lặng lẽ bước ra.
Dáng người cao lớn, dưới ánh đèn đường nom bóng dáng anh ta rất dài và rất cô đơn.
Một giọt máu tươi chậm rãi rơi xuống, nhỏ trên nền tuyết trắng xóa trông như là một đóa mai hồng rực.
Móng tay khảm sâu vào da thịt, đau đến mức chết lặng.
Nỗi đau này sao có thể so sánh với nỗi đau trong lòng chứ?
Anh ta thấy hai người đó quyến luyến nhau, nghe thấy những điều Hứa Trúc Linh nói, anh ta mong biết bao nhiêu rằng những lời đó chỉ là tự nhủ thôi?
Anh ta chỉ muốn đến đây lén ngắm nhìn cô một chốc, chỉ một chốc thôi là được rồi, chứ không hề muốn thấy cảnh đó. Những câu nói ấy làm cho lòng anh ta đau như đứt từng đoạn ruột.
Trong mỏ quặng chỉ có viên be bé thế này, cộng thêm cắt và đánh bóng nên mới nhỏ vậy.
Nếu anh mua một quả trứng bồ câu”, đoan chắc cũng không quý giá như cái đang đeo trên cổ của cô.
Thật ra nhẫn này đã được chuẩn bị xong từ sớm nhưng anh chưa lấy ra mà thôi.
Nếu cô đã có can đảm đi bước đầu tiên, vậy anh cũng phải nhanh chóng khóa cô nhóc này lại.
Phòng ngừa cô lại kéo thêm hai năm, thấy thêm nhiều trai đẹp rồi sau đó nhìn anh phát ngán lên, vậy thì toang rồi.
“Em đã nhận chiếc nhẫn của anh, kiếp này em là người của anh rồi. Dù cho ở đây có bao nhiêu anh chàng đẹp trai trẻ trung thì cũng không liên quan gì đến em nữa, biết không?”
“Hóa ra đây là cái bẫy à! Anh muốn dùng cái này để trói em lại?”
“Trói em là cái này.”
Anh nắm lấy tay cô, đặt lên lồng ngực của mình.
Cách lớp áo, cô có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của anh.
Đây là trái tim của anh.
Hứa Trúc Linh nghe được những lời có cánh đó thì gò má khẽ đỏ bừng, muốn rút tay về nhưng không thể làm được.
“Anh có thể… có thể nào khiêm tốn chút được không, ở đây còn rất nhiều người ngoài đó, xấu hổ chết mất!”
“Sợ gì mà sợ, em là vợ chưa cưới của anh, đâu phải anh trộm vợ của người khác đầu.” Cố Thành Trung cười khẽ rồi nói: “Tối nay muộn rồi, anh còn muốn dẫn em đi gặp chị dâu hai, nhưng có vẻ bây giờ không được rồi. Em mau tranh thủ ngắm anh lâu một chút đi, mấy ngày sau có thể em sẽ không được gặp anh nữa đấy.”
“Tại sao? Anh phải về sao?”
“Không có về, anh đợi em xong xuôi hết. Nhưng hai ngày tới em phải học rất nhiều thứ nên nếu anh ở bên cạnh em thì sẽ chỉ làm em phân tâm thôi. Nếu em thể hiện tốt, hoàn thành vượt mức chỉ tiêu thì buổi tối anh sẽ đến tìm em, dẫn em đi dạo đây đó, được không.”
“Sao gặp anh khó vậy, còn phải xem anh như phần thưởng nữa, đúng là phạm quy mà.”
“Vậy em không gặp được anh rồi.”
“Hay anh cứ gặp em đi, em sẽ học hành đàng hoàng.” Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nói.
Người đàn ông nhà mình đột nhiên biến thành phần thưởng qua ải, quả thật quá đáng thương.
Cô đã tản bộ ở ngoài tận một tiếng, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, trên mặt đất cũng đã phủ một lớp tuyết.
Người dần dần ít đi, hai người cũng phải về.
Anh đưa Hứa Trúc Linh về khách sạn, cô có chút quyến luyến không nỡ.
Sau khi sắp vào trong, cô kìm lòng không đậu quay lại nhìn Cố Thành Trung đang đứng bên đường, hô lớn: “Em xem phim Hàn thấy vào hôm tuyết đầu mùa phải tỏ tình với người yêu, như vậy sẽ thành công ngoài mong đợi đấy.”
“Dường như em chưa bao giờ tỏ tình với anh nhỉ, anh luôn là người nói những lời tuyệt vời với em thôi. Anh nói anh không khéo ăn nói nhưng lại nói rất hay. Em trông nói nhiều vậy… nhưng cứ hay ngại ngùng.”
“Vậy hôm nay em sẽ nói cho anh biết nhé, em thích anh! Em nhớ ban đầu em đã nói rằng mình sẽ làm được, sẽ vượt qua được chính mình, không sợ anh. Trước khi anh trở nên đẹp trai thế này thì em đã hoàn thành mục tiêu rồi, nên em nghĩ cái em yêu không phải là vẻ ngoài của anh, cũng không phải thân phận cao quý của anh, em yêu chính con người anh đấy, Cố Thành Trung.”
“Cố Thành Trung, đừng thấy em còn nhỏ nhưng thật ra em hiểu được rất nhiều điều. Anh đối xử tốt với em, em có thể cảm nhận được điều đó. Em cũng sẽ cố gắng gấp bội, sẽ đối xử tốt với anh!”
“Quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“Mặc dù em ngốc nghếch nhưng mong anh đừng ghét bỏ!”
Hứa Trúc Linh cố lấy hết dũng khí, nói một mạch rất nhiều điều.
Cố Thành Trung có chút bất ngờ, cơ thể cao lớn cũng đứng yên như trời trồng.
Những lời này, quả là bất ngờ.
Hứa Trúc Linh nói ra hết những lời mình ấp ủ thì thoải mái hơn nhiều, đang đợi Cố Thành Trung phản ứng.
Sao anh lại chẳng có chút phản ứng gì hết vậy?
Chẳng lẽ không cảm động sao?
Hứa Trúc Linh cũng hơi hoài nghi, đợi khoảng một phút nhưng Cố Thành Trung vẫn cứ đứng nhìn mình trong trời tuyết, trên ô đã có một lớp tuyết đọng rồi.
“Anh… anh không trả lời em hả?”
Hứa Trúc Linh thấy rất tổn thương. “Thôi, quãng đời còn lại em cứ mù mờ sống qua ngày vậy.”
Sau đó cô thất vọng quay đi, quả nhiên trong phim Hàn đều toàn lừa đảo, tỏ tình gì đó toàn giả dối thôi.
Cô còn chưa đi được mấy bước, bỗng nhiên cơ thể được ai đó ôm chặt lấy từ phía sau.
Là Cố Thành Trung.
Anh cần tiêu hóa, đột nhiên nghe một đoạn cảm động lòng người như thế, dường như anh đang trông thấy chú mèo luôn kêu gào đòi ăn của nhà mình bắt đầu khôn lớn rồi, còn biết thưởng cho chủ mình một viên kẹo nữa.
“Anh…”
Cô cảm nhận được hơi thở se lạnh khi Cố Thành Trung vùi đầu vào hõm vai của cô khiến cô không nhịn được phải rụt đầu lại.
“Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát, anh sắp đứng không vững rồi.”
Anh sợ mình bị hạnh phúc làm choáng hết đầu óc.
Anh ôm thật lâu mới lưu luyến buông cô ra.
Cô quay người lại, mới nhận thấy Cố Thành Trung đã ném ô đi rồi, chạy như bay từ bên kia đường đến đây.
Trên người của anh còn có bông tuyết đã tan chảy. Cô vội vàng phủi giúp anh nhưng tay chợt bị anh nắm thật chặt.
“Hứa Trúc Linh, em nói thật cho anh biết, không phải anh đang nằm mơ đúng không? Vừa rồi em nói em thích anh phải không? Không đúng, là em yêu anh, có đúng không?”
“Không phải vừa rồi anh chẳng có phản ứng gì sao?”
“Đợt công kích quá lớn, anh cần một chút thời gian để bình tĩnh. May mà anh không bị bệnh tim, nếu không nhất định sẽ bị em hành chết mất.”
“Có khoa trương vậy ư?”
“Có, mỗi một câu nói của em đều đánh thẳng vào tim anh, làm đầu óc anh mụ mị. Anh thật sự không tin nổi, còn nghi ngờ tai mình nghe lâm nữa đây. Cô nhóc nhà em luôn vô tâm vô tình, vụng về và ngốc nghếch trong chuyện tình cảm như thế nhưng bỗng nhiên sao hôm nay lại nói những điều ấy với anh. Anh phấn khích đến mức sắp chịu không nổi luôn rồi!”
Cố Thành Trung kích động ôm lấy cô xoay vài vòng dưới trời tuyết.
Cô có thể cảm nhận được sự hưng phấn của anh, người đàn ông 28 tuổi này hóa ra… cũng có lúc không đủ chín chắn hệt như trẻ con khi lấy được viên kẹo ngọt nhất hoặc món đồ chơi mình yêu thích nhất vậy.
Anh cũng như mình, rất rất vui, thế là đủ rồi.
Hồi lâu sau, anh cẩn thận hạ cô xuống: “Quãng đời còn lại, anh chắc chắn sẽ săn sóc nhiều hơn.”
Sau đó anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, khiến con tim thổn thức.
Lòng Hứa Trúc Linh bỗng trở nên mềm mại, gật đầu thật mạnh.
“Vậy… Vậy em vê nha, em sợ mẹ nuôi phát hiện.”
“Được, anh đứng đây nhìn em vào.”
Hứa Trúc Linh vội vàng chạy mất hút vào khách sạn, suy cho cùng cô vẫn là một cô gái nhỏ nên thấy hơi ngượng.
Ánh mắt Cố Thành Trung thật ấm áp, trông như một sợi tơ mềm mại và mạnh mẽ dõi theo cô đến khi cô biến mất không còn thấy nữa.
Anh chạm vào trái tim mình, nhiều năm qua nó chưa từng đập nhanh như vậy. Anh như một bệnh nhân vừa được hồi sức, giành được cơ hội sống tiếp.
Cố Thành Trung rời đi một cách luyến tiếc. Trong góc tối, có một người lặng lẽ bước ra.
Dáng người cao lớn, dưới ánh đèn đường nom bóng dáng anh ta rất dài và rất cô đơn.
Một giọt máu tươi chậm rãi rơi xuống, nhỏ trên nền tuyết trắng xóa trông như là một đóa mai hồng rực.
Móng tay khảm sâu vào da thịt, đau đến mức chết lặng.
Nỗi đau này sao có thể so sánh với nỗi đau trong lòng chứ?
Anh ta thấy hai người đó quyến luyến nhau, nghe thấy những điều Hứa Trúc Linh nói, anh ta mong biết bao nhiêu rằng những lời đó chỉ là tự nhủ thôi?
Anh ta chỉ muốn đến đây lén ngắm nhìn cô một chốc, chỉ một chốc thôi là được rồi, chứ không hề muốn thấy cảnh đó. Những câu nói ấy làm cho lòng anh ta đau như đứt từng đoạn ruột.
/2750
|