Chương 2706
Cô ta đứng yên tại chỗ, không khỏi xúc động…
“Cô vừa nói cái gì?”
“Em… em không nói gì hết?”
Cô gái mặc đồ học sinh lưng mang cặp sách, giọng nói lo lắng run rẩy.
Chưa kịp nhận ra sự khác thường, cô ta đã bị tình yêu làm cho lóa mắt.
Cô ta ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào Cung Xuyên Minh Âm, bất ngờ anh ta giơ tay ra bóp lấy cổ cô 1a. ` “Cô có thân phận gì, dám ở trước đám đông nói chuyện của Vương phi tương lai? Chuyện về cô ấy, thật sự người nhừ cô có thể nói ăn bừa bãi sao?”
Lời vừa nói ra, đám đông đã náo loạn, mọi người đều sợ hãi.
Nhân viên bảo vệ lập tức chạy ra ổn định trật tự, giải tán những người còn lại. Trong phút chốc, khu mua sắm sâm uất trở nên im ắng. Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, vì không thở được, dường như cô ta sắp chết ngạt…
Lê Sa bước nhanh tới, nắm chặt tay anh ta.
“Anh làm sao vậy? Anh điên rồi sao, trước mặt đám đông lại làm hại người dân?”
“Em không nghe thấy cô ta vừa mới khua môi múa mép nói không tốt về em sao?”
“Chẳng lẽ những lời cô ta nói là sai sao?”
“Mẹ kiếp, đương nhiên anh biết đó sự thật, nhưng anh thích lừa mình dối người được không? Lê Sa, câu trả lời này khiến em vừa lòng chưa? Chuyện một năm qua anh không muốn hỏi, anh sợ sau khi anh biết, anh không chịu được, nhưng không có nghĩa là anh không quan tâm.”
“Nhật Kinh Lê Sa, em muốn anh phải làm gì? Anh không phải là người sao?
Anh không biết đau, không biết suy sụp sao? Sao em có thể dịu dàng với người khác nhưng lại thờ ơ với vị hôn phu của mình như vậy?
Anh buông cổ cô gái đó ra, giữ lấy vai cô ta lắc mạnh, như muốn hất cô ra.
Lê Sa choáng váng, không phân biệt rõ đông tây nam bắc nữa, chỉ có thể mơ hồ thấy đôi mắt đỏ rực của anh ta.
“Nhật Kinh Lê Sa, đoán chừng, nhất định em muốn anh thả em đi, đừng mơ.
Anh thà rằng chúng ta hành hạ lẫn nhau, vấn tốt hơn là buông tay em. Anh sẽ không để em được toại nguyện, vì cái gì anh phải thành toàn cho người khác, mà không ai giúp anh thành toàn chính mình.
Khoảng thời gian này anh ta phải nhận áp lực quá lớn, anh ta gần như phát điên, bởi vì Lê Sa không yêu anh ta.
Tình yêu của anh ta, từ lâu đã trở nên vặn vẹo, khi thì nhẹ nhàng khi thì điên cuồng, anh ta không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Anh ta sẩy tay, đẩy cơ thể yếu đuối của Lê Sa.
Cô ta ngã xuống đất, đầu va phải vào vách tường, ngay lập tức trên trán xuất hiện vệt máu.
Chớp mắt đau đớn khiến cô ta tỉnh táo lại, cô ta không ngất đí, nhưng cơ thể rất yếu.
Máu đỏ tạo thành một sự tương phản rõ rệt với nên gạch trắng trên mặt đất.
Cô ta chật vật lấy tay che lại vết thương, thế nhưng máu tươi không ngừng rỉ ra từ kế hở giữa các ngón tay.
Ưm… đau quá…
Khoảnh khắc nhìn thấy vết máu trên mặt đất, trái tim anh ta như bị bóp nghẹt.
Cô ta đứng yên tại chỗ, không khỏi xúc động…
“Cô vừa nói cái gì?”
“Em… em không nói gì hết?”
Cô gái mặc đồ học sinh lưng mang cặp sách, giọng nói lo lắng run rẩy.
Chưa kịp nhận ra sự khác thường, cô ta đã bị tình yêu làm cho lóa mắt.
Cô ta ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào Cung Xuyên Minh Âm, bất ngờ anh ta giơ tay ra bóp lấy cổ cô 1a. ` “Cô có thân phận gì, dám ở trước đám đông nói chuyện của Vương phi tương lai? Chuyện về cô ấy, thật sự người nhừ cô có thể nói ăn bừa bãi sao?”
Lời vừa nói ra, đám đông đã náo loạn, mọi người đều sợ hãi.
Nhân viên bảo vệ lập tức chạy ra ổn định trật tự, giải tán những người còn lại. Trong phút chốc, khu mua sắm sâm uất trở nên im ắng. Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, vì không thở được, dường như cô ta sắp chết ngạt…
Lê Sa bước nhanh tới, nắm chặt tay anh ta.
“Anh làm sao vậy? Anh điên rồi sao, trước mặt đám đông lại làm hại người dân?”
“Em không nghe thấy cô ta vừa mới khua môi múa mép nói không tốt về em sao?”
“Chẳng lẽ những lời cô ta nói là sai sao?”
“Mẹ kiếp, đương nhiên anh biết đó sự thật, nhưng anh thích lừa mình dối người được không? Lê Sa, câu trả lời này khiến em vừa lòng chưa? Chuyện một năm qua anh không muốn hỏi, anh sợ sau khi anh biết, anh không chịu được, nhưng không có nghĩa là anh không quan tâm.”
“Nhật Kinh Lê Sa, em muốn anh phải làm gì? Anh không phải là người sao?
Anh không biết đau, không biết suy sụp sao? Sao em có thể dịu dàng với người khác nhưng lại thờ ơ với vị hôn phu của mình như vậy?
Anh buông cổ cô gái đó ra, giữ lấy vai cô ta lắc mạnh, như muốn hất cô ra.
Lê Sa choáng váng, không phân biệt rõ đông tây nam bắc nữa, chỉ có thể mơ hồ thấy đôi mắt đỏ rực của anh ta.
“Nhật Kinh Lê Sa, đoán chừng, nhất định em muốn anh thả em đi, đừng mơ.
Anh thà rằng chúng ta hành hạ lẫn nhau, vấn tốt hơn là buông tay em. Anh sẽ không để em được toại nguyện, vì cái gì anh phải thành toàn cho người khác, mà không ai giúp anh thành toàn chính mình.
Khoảng thời gian này anh ta phải nhận áp lực quá lớn, anh ta gần như phát điên, bởi vì Lê Sa không yêu anh ta.
Tình yêu của anh ta, từ lâu đã trở nên vặn vẹo, khi thì nhẹ nhàng khi thì điên cuồng, anh ta không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Anh ta sẩy tay, đẩy cơ thể yếu đuối của Lê Sa.
Cô ta ngã xuống đất, đầu va phải vào vách tường, ngay lập tức trên trán xuất hiện vệt máu.
Chớp mắt đau đớn khiến cô ta tỉnh táo lại, cô ta không ngất đí, nhưng cơ thể rất yếu.
Máu đỏ tạo thành một sự tương phản rõ rệt với nên gạch trắng trên mặt đất.
Cô ta chật vật lấy tay che lại vết thương, thế nhưng máu tươi không ngừng rỉ ra từ kế hở giữa các ngón tay.
Ưm… đau quá…
Khoảnh khắc nhìn thấy vết máu trên mặt đất, trái tim anh ta như bị bóp nghẹt.
/2750
|