“Sau này anh sẽ không để cho em phải lo lắng cho anh nữa, em đừng bỏ anh lại”
Phó Minh Tước ôm chầm lấy cô mà không thèm để ý đến vết thương trên vai của mình.
Máu tươi chậm rãi rỉ ra thấm ướt cả quần áo của cô đồng thời truyền tới cảm giác nóng ấm.
Cô cảm nhận được tình cảm nồng nàn như lửa nóng của Phó Minh Tước đối với chị gái của mình.
Dù bây giờ đã cuối thu nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp.
Cô nghĩ rằng chắc hẳn chị gái của cô cũng vô cùng yêu anh ta “Không muốn em bỏ anh lại thì cũng được thôi, anh hãy ngoan ngoãn một chút, để em khâu vết thương cho anh. Nếu sau này anh còn như vậy thì em sẽ không cần anh nữa đâu: Cô giả vờ tức giận nói, lời này đây vẻ đe dọa.
Chỉ trong nháy mắt, Phó Minh Tước lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoấn giống như trong chớp mắt từ một con chó sói hổ báo biến thành một chú chó trung thành.
Anh ta ngoan ngoãn để cho cô khâu lại vết thương giống như không hề có cảm giác đau đớn dù chỉ là một chút, thậm chí trên môi còn treo một nụ cười hạnh phúc.
Anh ta chăm chú nhìn cô không hề nháy mắt, dáng vẻ này cứ giống như một kẻ ngốc vậy.
Hứa Trúc Linh hơi mất tự nhiên.
Việc khâu vết thương diễn ra hết sức thuận lợi, như vậy cô cũng nên khôi phục thái độ bình thường rồi Nhưng không hiểu vì sao cô cứ có cảm giác Phó Minh Tước đã nhập vai quá sâu, đã quên hết tất cả, thật sự cho rãng cô chính là chị gái của cô.
“Này… Xong rồi, anh ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm một ít thức ăn và nước uống. Cũng không biết ở đây có cây ăn quả nào không…”
Cô đang chuẩn bị đứng dậy nhưng không ngờ Phó Minh Tước nắm chặt tay của cô, cố gắng dùng sức nắm chặt giống như lo lắng rằng cô sẽ biến mất vậy.
“Ngọc Diệp! Em đừng đi, em đã nói là sẽ không rời xa anh.” . Truyện Ngược
“Anh rể… Tôi là Hứa Trúc Linh, tôi… Đã khâu xong vết thương cho anh rồi”
Cô cảm thấy hơi khó xử.
Lời này giống như một chậu nước đá tưới thẳng lên đầu của anh ta, trong nháy mắt dập tắt đốm lửa trong tim anh ta, làm nó biến mất không còn bóng dáng, thậm chí còn không để lại một làn khói.
Ánh mắt của Phó Minh Tước lập tức trở nên u ám mất ánh sáng, anh ta không có cách nào tập trung tinh thần hoảng hốt suốt một lúc lâu.
“Đúng vậy… Đều là giả, cô cũng chỉ là đối diễn với tôi trong một vở kịch mà thôi.”
“Giả, đều là giả..”
Anh ta tự lẩm bẩm, lặp đi lặp lại nhiều lần cũng đều là mấy câu này.
Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi áy náy, không biết mình làm như vậy là đúng hay sai.
Cô không nghĩ tới anh ta đã u mê không tỉnh đến mức này, thậm chí còn không thể nào phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả.
Cô cảm thấy dường như mình thật độc ác, cho anh ta một chút hy vọng nhưng kết quả lại biến thành một cọng rơm rạ cuối cùng ép lạc đà sụp đổ.
Hy vọng là do cô cho mà đau đớn cũng là do cô cho anh ta.
Trái tim còn đau đớn hơn cả nỗi đau thể xác mà phải không?
Cô cảm thấy hơi có lỗi, không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh ta.
“Cái đó… Tôi đi tìm một chút thức ăn cho anh”
Thừa dịp trời vẫn chưa tối hẳn, cô phải nhanh chóng tìm được thức ăn, bụng của hai người đều đói đến nỗi kêu vang từ nấy giờ, cả hai lại mệt nhọc vì chạy thục mạng nên đã tiêu tốn hết một nửa sức lực.
Hơn nữa Phó Minh Tước còn là một bệnh nhân, cần phải được bổ sung dinh dưỡng.
Cô phải hấp tấp tranh thủ thời gian tìm cách sinh sống giữa chốn đồng không mông quạnh, sớm biết thế này thì cô cố gắng chơi đùa với Minh Châu rồi, nếu như thế thì bây giờ đã không đến nỗi chân tay luống cuống thế này.
Cô đã đi xa mà tầm mắt của Phó Minh Tước vẫn không thể thu lại.
Cuối cùng anh ta cũng tỉnh táo lại, nở một nụ cười đầy vẻ khổ sở và cay đẳng, nhìn lên bầu trời đang dần tối đi.
Đã hơn một giờ chiều rồi, thời tiết hơi âm u giống như trời muốn mưa.
“Ngọc Diệp… Em đang ở ngay bên cạnh đúng không? Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của em”
“Câu Minh Tước kia là do em dạy cho cô ta đúng không?”
Anh ta nhìn về phía không khí không người, cho dù không có ai trả lời nhưng anh ta vẫn không vứt bỏ hy vọng.
Lần này không phải Hứa Trúc Linh cho anh sự tuyệt vọng mà là một niềm hy vọng vô cùng to lớn.
“Trên người tôi có thiết bị định vị, sẽ có người tìm được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Dù sao muốn đột phá chướng ngại vật trùng trùng điệp điệp ở Hoàng cung cũng cần phải có thời gian. Nếu như người của tôi đến trước thì chứng tỏ là Cố Thành Trung quá vô dụng, không thể tìm ra cô trước. Nếu như anh ta đến trước… Vậy chỉ có thể chứng minh là anh ta hoàng cung trùng trùng trở ngại là muốn thời gian. Nếu như là ta người tới trước, chứng minh Cố Thành Trung vô năng, không thể trước tiên tìm được ngươi. Nếu như là hắn… Vậy chỉ có thể chứng tỏ là năng lực của anh ta cũng tàm tạm mà thôi”
“Ách..” Hứa Trúc Linh sững sờ: “Anh rể…Anh như vậy cũng quá thành kiến đi!”
“Cô không muốn ăn đùi gà sao?”
“Muốn…” Cô yếu ớt trả lời.
“Vậy tôi nói cái gì chính là cái đó.”
Hứa Trúc Linh liếc nhìn đùi gà, cuối cùng cúi đầu trước việc lợi dụng quyền uy của Phó Minh Tước.
“Vậy tối nay chúng ta phải qua đêm ở nơi này sao?”
“Có vẻ là như vậy, hôn lễ ở bên kia vẫn còn tiếp tục, Cảnh Nguyệt Tây còn sẽ cho người tiếp tục tìm kiếm, nơi này có vị trí địa lý rất tốt, rất khó bị phát hiện, có thể làm nơi trốn tránh trong một thời gian. Mà tôi cũng không đi được, tôi phải ở lại đây để dưỡng thương”
Hứa Trúc Linh gật đầu, liếc nhìn sắc trời và cảm thấy hơi lo lắng, Nơi này lõm vào trong nên có thể cản mưa, nhưng mà gió thì…
Chắc là buổi tối sẽ rất lạnh, phải tăng thêm củi lửa mới được.
Sau khi dùng bữa tối, cô để cho Phó Minh Tước nghỉ ngơi, còn mình thì từ từ đợi lát nữa rồi ngủ.
Phó Minh Tước cũng mệt mỏi nên cũng nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
Mới vừa đến ban đêm thì mưa thu đã đến, lạnh lẽo thấu xương.
Hứa Trúc Linh vội vàng tăng thêm củi lửa, cô đã chuẩn bị trước rất nhiều nhánh cây khô để đề phòng, số củi lửa này đủ để đốt cháy đến khi trời sáng.
Cô không dám nhắm mắt, sợ mưa to sẽ tưới tắt đống lửa Cô cởi áo khoác ra, khoác lên người Phó Minh Tước.
Bây giờ anh ta rất yếu ớt, không thể để anh ta bị lạnh.
Còn cô thì… Không có gì quan trọng, cố gắng chịu đựng một chút là qua thôi Chắc chắn Cố Thành Trung có thế tìm được cô.
Cô nhích lại gần đống lửa và tự ôm chặt lấy mình.
Nhiều lần lim dim suýt ngủ quên, đầu gật một cái lại tỉnh hồn lại.
Trong bóng tối, ngọn lửa dân nhỏ xuống rồi lại bùng cháy cao lên, chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đêm khuya vẳng người, bên tai đều là tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót, đột nhiên Phó Minh Tước đau đớn lên tiếng:”Ngọc Diệp… Ngọc Diệp…”
Phó Minh Tước ôm chầm lấy cô mà không thèm để ý đến vết thương trên vai của mình.
Máu tươi chậm rãi rỉ ra thấm ướt cả quần áo của cô đồng thời truyền tới cảm giác nóng ấm.
Cô cảm nhận được tình cảm nồng nàn như lửa nóng của Phó Minh Tước đối với chị gái của mình.
Dù bây giờ đã cuối thu nhưng cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp.
Cô nghĩ rằng chắc hẳn chị gái của cô cũng vô cùng yêu anh ta “Không muốn em bỏ anh lại thì cũng được thôi, anh hãy ngoan ngoãn một chút, để em khâu vết thương cho anh. Nếu sau này anh còn như vậy thì em sẽ không cần anh nữa đâu: Cô giả vờ tức giận nói, lời này đây vẻ đe dọa.
Chỉ trong nháy mắt, Phó Minh Tước lập tức trở nên dịu dàng ngoan ngoấn giống như trong chớp mắt từ một con chó sói hổ báo biến thành một chú chó trung thành.
Anh ta ngoan ngoãn để cho cô khâu lại vết thương giống như không hề có cảm giác đau đớn dù chỉ là một chút, thậm chí trên môi còn treo một nụ cười hạnh phúc.
Anh ta chăm chú nhìn cô không hề nháy mắt, dáng vẻ này cứ giống như một kẻ ngốc vậy.
Hứa Trúc Linh hơi mất tự nhiên.
Việc khâu vết thương diễn ra hết sức thuận lợi, như vậy cô cũng nên khôi phục thái độ bình thường rồi Nhưng không hiểu vì sao cô cứ có cảm giác Phó Minh Tước đã nhập vai quá sâu, đã quên hết tất cả, thật sự cho rãng cô chính là chị gái của cô.
“Này… Xong rồi, anh ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm một ít thức ăn và nước uống. Cũng không biết ở đây có cây ăn quả nào không…”
Cô đang chuẩn bị đứng dậy nhưng không ngờ Phó Minh Tước nắm chặt tay của cô, cố gắng dùng sức nắm chặt giống như lo lắng rằng cô sẽ biến mất vậy.
“Ngọc Diệp! Em đừng đi, em đã nói là sẽ không rời xa anh.” . Truyện Ngược
“Anh rể… Tôi là Hứa Trúc Linh, tôi… Đã khâu xong vết thương cho anh rồi”
Cô cảm thấy hơi khó xử.
Lời này giống như một chậu nước đá tưới thẳng lên đầu của anh ta, trong nháy mắt dập tắt đốm lửa trong tim anh ta, làm nó biến mất không còn bóng dáng, thậm chí còn không để lại một làn khói.
Ánh mắt của Phó Minh Tước lập tức trở nên u ám mất ánh sáng, anh ta không có cách nào tập trung tinh thần hoảng hốt suốt một lúc lâu.
“Đúng vậy… Đều là giả, cô cũng chỉ là đối diễn với tôi trong một vở kịch mà thôi.”
“Giả, đều là giả..”
Anh ta tự lẩm bẩm, lặp đi lặp lại nhiều lần cũng đều là mấy câu này.
Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi áy náy, không biết mình làm như vậy là đúng hay sai.
Cô không nghĩ tới anh ta đã u mê không tỉnh đến mức này, thậm chí còn không thể nào phân biệt rõ đâu là thật đâu là giả.
Cô cảm thấy dường như mình thật độc ác, cho anh ta một chút hy vọng nhưng kết quả lại biến thành một cọng rơm rạ cuối cùng ép lạc đà sụp đổ.
Hy vọng là do cô cho mà đau đớn cũng là do cô cho anh ta.
Trái tim còn đau đớn hơn cả nỗi đau thể xác mà phải không?
Cô cảm thấy hơi có lỗi, không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh ta.
“Cái đó… Tôi đi tìm một chút thức ăn cho anh”
Thừa dịp trời vẫn chưa tối hẳn, cô phải nhanh chóng tìm được thức ăn, bụng của hai người đều đói đến nỗi kêu vang từ nấy giờ, cả hai lại mệt nhọc vì chạy thục mạng nên đã tiêu tốn hết một nửa sức lực.
Hơn nữa Phó Minh Tước còn là một bệnh nhân, cần phải được bổ sung dinh dưỡng.
Cô phải hấp tấp tranh thủ thời gian tìm cách sinh sống giữa chốn đồng không mông quạnh, sớm biết thế này thì cô cố gắng chơi đùa với Minh Châu rồi, nếu như thế thì bây giờ đã không đến nỗi chân tay luống cuống thế này.
Cô đã đi xa mà tầm mắt của Phó Minh Tước vẫn không thể thu lại.
Cuối cùng anh ta cũng tỉnh táo lại, nở một nụ cười đầy vẻ khổ sở và cay đẳng, nhìn lên bầu trời đang dần tối đi.
Đã hơn một giờ chiều rồi, thời tiết hơi âm u giống như trời muốn mưa.
“Ngọc Diệp… Em đang ở ngay bên cạnh đúng không? Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của em”
“Câu Minh Tước kia là do em dạy cho cô ta đúng không?”
Anh ta nhìn về phía không khí không người, cho dù không có ai trả lời nhưng anh ta vẫn không vứt bỏ hy vọng.
Lần này không phải Hứa Trúc Linh cho anh sự tuyệt vọng mà là một niềm hy vọng vô cùng to lớn.
“Trên người tôi có thiết bị định vị, sẽ có người tìm được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Dù sao muốn đột phá chướng ngại vật trùng trùng điệp điệp ở Hoàng cung cũng cần phải có thời gian. Nếu như người của tôi đến trước thì chứng tỏ là Cố Thành Trung quá vô dụng, không thể tìm ra cô trước. Nếu như anh ta đến trước… Vậy chỉ có thể chứng minh là anh ta hoàng cung trùng trùng trở ngại là muốn thời gian. Nếu như là ta người tới trước, chứng minh Cố Thành Trung vô năng, không thể trước tiên tìm được ngươi. Nếu như là hắn… Vậy chỉ có thể chứng tỏ là năng lực của anh ta cũng tàm tạm mà thôi”
“Ách..” Hứa Trúc Linh sững sờ: “Anh rể…Anh như vậy cũng quá thành kiến đi!”
“Cô không muốn ăn đùi gà sao?”
“Muốn…” Cô yếu ớt trả lời.
“Vậy tôi nói cái gì chính là cái đó.”
Hứa Trúc Linh liếc nhìn đùi gà, cuối cùng cúi đầu trước việc lợi dụng quyền uy của Phó Minh Tước.
“Vậy tối nay chúng ta phải qua đêm ở nơi này sao?”
“Có vẻ là như vậy, hôn lễ ở bên kia vẫn còn tiếp tục, Cảnh Nguyệt Tây còn sẽ cho người tiếp tục tìm kiếm, nơi này có vị trí địa lý rất tốt, rất khó bị phát hiện, có thể làm nơi trốn tránh trong một thời gian. Mà tôi cũng không đi được, tôi phải ở lại đây để dưỡng thương”
Hứa Trúc Linh gật đầu, liếc nhìn sắc trời và cảm thấy hơi lo lắng, Nơi này lõm vào trong nên có thể cản mưa, nhưng mà gió thì…
Chắc là buổi tối sẽ rất lạnh, phải tăng thêm củi lửa mới được.
Sau khi dùng bữa tối, cô để cho Phó Minh Tước nghỉ ngơi, còn mình thì từ từ đợi lát nữa rồi ngủ.
Phó Minh Tước cũng mệt mỏi nên cũng nhanh chóng nhắm mắt ngủ.
Mới vừa đến ban đêm thì mưa thu đã đến, lạnh lẽo thấu xương.
Hứa Trúc Linh vội vàng tăng thêm củi lửa, cô đã chuẩn bị trước rất nhiều nhánh cây khô để đề phòng, số củi lửa này đủ để đốt cháy đến khi trời sáng.
Cô không dám nhắm mắt, sợ mưa to sẽ tưới tắt đống lửa Cô cởi áo khoác ra, khoác lên người Phó Minh Tước.
Bây giờ anh ta rất yếu ớt, không thể để anh ta bị lạnh.
Còn cô thì… Không có gì quan trọng, cố gắng chịu đựng một chút là qua thôi Chắc chắn Cố Thành Trung có thế tìm được cô.
Cô nhích lại gần đống lửa và tự ôm chặt lấy mình.
Nhiều lần lim dim suýt ngủ quên, đầu gật một cái lại tỉnh hồn lại.
Trong bóng tối, ngọn lửa dân nhỏ xuống rồi lại bùng cháy cao lên, chuyện này lặp đi lặp lại nhiều lần.
Đêm khuya vẳng người, bên tai đều là tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót, đột nhiên Phó Minh Tước đau đớn lên tiếng:”Ngọc Diệp… Ngọc Diệp…”
/2750
|