Hứa Trúc Linh nghe ông ấy nói vậy thì nhìn về phía Cố Thành Trung theo bản năng.
Anh cau mày lại, giữa hai đầu lông mày nhăn lại sắp ép chết một nhà già trẻ ruồi rồi.
Đôi mắt phượng sâu thẳm không thấy đáy, ánh nhìn u ám chiếu lên người cô khiến toàn thân cô run rẩ Cô không biết anh nghĩ thế nào, nhưng cô hiểu trong lòng anh sẽ không đau khổ.
Dù sao, Diên thích cô, nếu cô và anh cùng tới chúc mừng thì không ổn cho lảm.
Cô lúng túng không biết phải làm sao, cuối cùng nói: “Anh quyết định đi, em nghe anh”
Cô nắm tay Cố Thành Trung, nhẹ nhàng nói.
Không cần biết anh đưa ra quyết định gì, cô đều chấp nhận.
“Buổi tiệc mừng vào lúc nào?”
“Buổi tối, tại bãi biển huỳnh quang, tôi đã giúp cậu chủ chuẩn bị xong xuôi cả rồi, nhưng cậu chủ… vẫn chưa biết đến cái này. Tôi sợ không mời được cô Trúc Linh sẽ khiến cậu chủ mừng hụt”
“Buổi tối? Chú có ý gì?” Cố Thành Trung không vui nói, ánh mắt lạnh lùng hơn vài phần, còn có chút hung tàn. Strzyga lập tức khom người xuống, tràn ngập áy náy nói: “Tôi xin lỗi, thời gian quả thực không phù hợp cho lắm, dù sao thì cô Trúc Linh đã là người có gia đình, nhưng mà chỉ vào lúc tối thì mới thấy được nét đẹp nhất của bãi biển, đó cũng là nơi mà cậu chủ muốn dẫn cô Trúc Linh tới nhất. Đoạn bãi biển đó được người ta vô tình phát hiện ra, cậu chủ mua nó luôn, chưa từng khai phá”
“Cậu ấy muốn gìn giữ cảnh đẹp kỳ diệu ở đó để ngắm nhìn với cô Trúc Linh”
“Đối thời gian địa điểm đi, buối tối không được, anh có thể hiểu em muốn trả nợ tình cảm với Diên, nhưng anh cũng phải cân nhắc đến..”
“Em đi thay một bộ quần áo đẹp đi, ăn xong anh sẽ đến đón em”
“Gì cơ?”
Hứa Trúc Linh vô cùng ngạc nhiên, đứng ngớ ra nhìn Cố Thành Trung, cô không thể tin được những lời đó phát ra từ miệng anh.
Thế mà anh lại đồng ý cho cô đi ăn, còn bảo cô ăn mặc đẹp nữa?
“Sự vui mừng được “sống lại” cô cùng quan trọng, em và cậu ta là bạn bè, anh sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của em. Hơn nữa, Diên đã giúp em không ít em tới chúc mừng với cậu ta cũng hợp lý thôi”
“Nhưng mà phải về trước mười hai giờ, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt, không nhận người, lúc đó mà ầm ï lên thì ai không chịu nổi đâu”
Câu nói cuối cùng là nói với Strzyga Strzyga mừng muốn điên luôn rồi, cứ nghĩ hy vọng không lớn nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển thuận lợi thế này.
“Tôi đã rõ! Đảm bảo mười hai giờ sẽ kết thúc, tôi sẽ lái xe tới đón cô Trúc Linh, bây giờ tôi trở về thông báo với cậu chủ đã”
Strzyga vui vẻ đến tít mắt lại.
Hứa Trúc Linh gật đầu, bảo ông ấy trở về chuẩn bị trước đi.
Sau khi Strzyga đi khỏi thì Hứa Trúc Linh bám chặt lấy cánh tay anh nói: “Anh đồng ý rồi, em còn nghĩ rằng..”
“Nghĩ gì? Nghĩ anh nhỏ mọn hẹp hòi, sẽ không cho em đi hả?”
Gô còn chưa nói hết, Cố Thành Trung đã nói tiếp.
€ô lè lưỡi một cái: “Chẳng lẽ không đúng sao? Trước đây, anh vô cùng hẹp hòi luôn, nhưng bây giờ anh lại rộng lượng hơn rất nhiều, em cứu Phó Minh Tước, anh cũng hiểu cho em..”
“Hành động của anh rất lý trí, nhưng không có nghĩa là trong lòng anh không thấy buồn. Nhưng anh biết em làm đúng, anh không nên trách móc nặng nề quá mức. Nếu khiến em không vui thì mới là sai lầm lớn nhất của anh”
“Vi vậy… Em không cần lo lắng anh nghĩ thế nào, chỉ cần vui vẻ là được. Anh cưới em về không phải để em lấy lòng anh, mà là để anh cưng chiều, yêu thương em, để em muốn làm gì thì làm, không cần phải sợ gì cả”
Hứa Trúc Linh nghe anh nói vậy thì trong lòng cực kỳ ấm áp.
“Nói như vậy thì… em to nhất hả? Trong nhà hay bên ngoài, em đều có thể quyết định sao?”
“Đương nhiên, anh cũng là của em, theo em trong nhà, bên ngoài sẽ do ai quyết định?”
“Thật tốt!”
Cô không nhịn được hôn má anh mấy cái, vô cùng hả dạ “Nhưng mà anh cũng có yêu cầu, em có thể mặc đồ đẹp nhưng không được hở ngực, hở chân, hở lưng, hở cánh tay. Không được tiếp xúc cơ thể, không được nhìn nhau vượt quá mười giây, không được uống cùng một ly nước, ăn cùng một chén, không được vượt qua đúng mười hai giờ, ăn uống xong xuôi thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em”
“Yêu cầu của anh hơi bị nhiều rồi đói”
“Em có thể không đi, như vậy sẽ không có nhiều yêu cầu nữa”
“Thôi, em vẫn nên đi thì hơn, em muốn xem Diên hồi phục thế nào rồi”
Suy cho cùng, cô vẫn hơi lo lắng, nhưng chỉ là lo cho bạn bè chứ không phải tình cảm nam nữ.
Thật ra thì Cố Thành Trung cũng rất lo lằng, vì trong mấy tháng đó, Diên là chồng của cô ấy.
Càng để bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều thì anh càng không yên tâm.
Nhưng… anh không muốn can thiệp quá nhiều vào quyết định của Hứa Trúc Linh.
Cho dù cô ngã vào vòng tay của Diên, có lý do để bỏ anh thì anh cũng không hối hận Anh không muốn bẻ gấy đôi cánh của cô, anh muốn cô được tự do bay lượn.
Strzyga nói tin này với Diên.
Cậu ấy kích động đứng phảt dậy từ trên ghế, không giấu được sự vui sướng trên mặt.
Cậu ấy túm chặt cánh tay Strzyga, phải xác nhận lại: “Chú chắc chắn Hứa Trúc Linh sẽ đến ăn cơm với tôi, hay là ở bãi biển huỳnh quang?
“Cậu chủ, cậu không nghe nhầm đâu, cô Trúc Linh đồng ý rồi”
“Sao Cố Thành Trung có thể để cô ấy đi được, anh ta biết tôi thích cô ấy, sao lại…”
“Dù thế nào thì cô Trúc Linh cũng là bạn cậu, đến chúc mừng bạn bè là hợp tình hợp lý.
Tôi chỉ nói một lúc, cô Trúc Linh đã đồng ý ngay, làm gì còn tâm trạng lo đến cậu Thành Trung nữa chứ? Điều đó cho thấy… trong lòng cô Trúc Linh, cậu chủ không thể so sánh với người khác”
Strzyga thêm măm dặm muối, không thể không bịa một chút, chỉ muốn Diên vui vẻ.
Hai chân đứng thẳng, lấy lại cuộc sống như người bình thường, đây là một chuyện cực kỳ đáng mừng.
Nhưng cậu chủ lại chẳng hề thấy vui vẻ, từ đó đến nay vẫn luôn cố ý khiến bản thân trở nên bận rộn, công việc bộn bề, cả người gầy đi trông thấy.
Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao cơ thể cậu ấy chịu nổi Lời nói dối thiện ý mà thôi, sẽ không gây ra chuyện gì đâu, chỉ cần kết quả cuối cùng là Hứa Trúc Linh xuất hiện là được.
Trời đần vào đông nên tối nhanh hơn hẳn, mới sáu giờ mà đã tối đen cả rồi.
Strzyga lại xe tới đón Hứa Trúc Linh, Diên cũng thay quần áo xong xuôi rồi, trước khi ra cửa còn hỏi ý kiến tất cả người giúp việc, xác nhận mình ăn mặc gọn gàng, chỉn chu rồi mới dám ra ngoài.
Trên mặt khó nén niềm vui sướng, cho dù chỉ là bữa cơm giữa bạn bè với nhau thì cậu ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần cô đến là tốt lắm rồi.
Một mình anh đợi ở bãi biển, ánh huỳnh quang lan khắp mặt biển, đẹp không tả xiết Một mình cậu ấy đứng dưới ánh trăng, nhón chân nhìn xung quanh, chờ mong Strzyga đưa người đến bên cậu ấy sớm một chút.
Đúng lúc đó, cậu ấy thấy đèn xe chiếu đến, hình như đang chạy về phía này.
Cô tới rồi sao?
Cùng lúc đó, Strzyga vừa mới đến nhà họ Gố, Hứa Trúc Linh vừa ngồi lên xe.
Trên đường giao thông tắc nghẽn, không tiến lên được chút nào.
Strzyga sốt ruột đến nỗi trán đầy mồ hôi, trước kia làm gì có nhiều xe thế này đâu, hôm nay gặp quỷ rồi sao?
Bọn họ không làm được gì khác, đành phải đối tuyến đường, nhưng mà phải đi lâu hơn một tiếng đồng hồ.
Cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Lúc bọn họ đến bãi biển thì đã chín giờ tối.
Bên bãi biển đèn đuốc sáng choang, kéo dài theo đường ven biến, nhưng lại không thấy bóng dáng Diên đâu cả.
“Diên?”
Cô gọi tên cậu ấy, Strzyga cũng đi tìm khắp nơi.
Vị trí chỗ này tương đối hẻo lánh, còn xa hơn cả vùng ngoại thành, chắc chắn không thể có người tới.
Vì vậy, Diên ra ngoài không đem theo người bảo vệ.
Nhỡ may gặp phải chuyện gì không may..
Hứa Trúc Linh vừa nghĩ đến đây thì thấy trên bờ cát mềm mịn có vết máu!
Anh cau mày lại, giữa hai đầu lông mày nhăn lại sắp ép chết một nhà già trẻ ruồi rồi.
Đôi mắt phượng sâu thẳm không thấy đáy, ánh nhìn u ám chiếu lên người cô khiến toàn thân cô run rẩ Cô không biết anh nghĩ thế nào, nhưng cô hiểu trong lòng anh sẽ không đau khổ.
Dù sao, Diên thích cô, nếu cô và anh cùng tới chúc mừng thì không ổn cho lảm.
Cô lúng túng không biết phải làm sao, cuối cùng nói: “Anh quyết định đi, em nghe anh”
Cô nắm tay Cố Thành Trung, nhẹ nhàng nói.
Không cần biết anh đưa ra quyết định gì, cô đều chấp nhận.
“Buổi tiệc mừng vào lúc nào?”
“Buổi tối, tại bãi biển huỳnh quang, tôi đã giúp cậu chủ chuẩn bị xong xuôi cả rồi, nhưng cậu chủ… vẫn chưa biết đến cái này. Tôi sợ không mời được cô Trúc Linh sẽ khiến cậu chủ mừng hụt”
“Buổi tối? Chú có ý gì?” Cố Thành Trung không vui nói, ánh mắt lạnh lùng hơn vài phần, còn có chút hung tàn. Strzyga lập tức khom người xuống, tràn ngập áy náy nói: “Tôi xin lỗi, thời gian quả thực không phù hợp cho lắm, dù sao thì cô Trúc Linh đã là người có gia đình, nhưng mà chỉ vào lúc tối thì mới thấy được nét đẹp nhất của bãi biển, đó cũng là nơi mà cậu chủ muốn dẫn cô Trúc Linh tới nhất. Đoạn bãi biển đó được người ta vô tình phát hiện ra, cậu chủ mua nó luôn, chưa từng khai phá”
“Cậu ấy muốn gìn giữ cảnh đẹp kỳ diệu ở đó để ngắm nhìn với cô Trúc Linh”
“Đối thời gian địa điểm đi, buối tối không được, anh có thể hiểu em muốn trả nợ tình cảm với Diên, nhưng anh cũng phải cân nhắc đến..”
“Em đi thay một bộ quần áo đẹp đi, ăn xong anh sẽ đến đón em”
“Gì cơ?”
Hứa Trúc Linh vô cùng ngạc nhiên, đứng ngớ ra nhìn Cố Thành Trung, cô không thể tin được những lời đó phát ra từ miệng anh.
Thế mà anh lại đồng ý cho cô đi ăn, còn bảo cô ăn mặc đẹp nữa?
“Sự vui mừng được “sống lại” cô cùng quan trọng, em và cậu ta là bạn bè, anh sẽ không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của em. Hơn nữa, Diên đã giúp em không ít em tới chúc mừng với cậu ta cũng hợp lý thôi”
“Nhưng mà phải về trước mười hai giờ, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt, không nhận người, lúc đó mà ầm ï lên thì ai không chịu nổi đâu”
Câu nói cuối cùng là nói với Strzyga Strzyga mừng muốn điên luôn rồi, cứ nghĩ hy vọng không lớn nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển thuận lợi thế này.
“Tôi đã rõ! Đảm bảo mười hai giờ sẽ kết thúc, tôi sẽ lái xe tới đón cô Trúc Linh, bây giờ tôi trở về thông báo với cậu chủ đã”
Strzyga vui vẻ đến tít mắt lại.
Hứa Trúc Linh gật đầu, bảo ông ấy trở về chuẩn bị trước đi.
Sau khi Strzyga đi khỏi thì Hứa Trúc Linh bám chặt lấy cánh tay anh nói: “Anh đồng ý rồi, em còn nghĩ rằng..”
“Nghĩ gì? Nghĩ anh nhỏ mọn hẹp hòi, sẽ không cho em đi hả?”
Gô còn chưa nói hết, Cố Thành Trung đã nói tiếp.
€ô lè lưỡi một cái: “Chẳng lẽ không đúng sao? Trước đây, anh vô cùng hẹp hòi luôn, nhưng bây giờ anh lại rộng lượng hơn rất nhiều, em cứu Phó Minh Tước, anh cũng hiểu cho em..”
“Hành động của anh rất lý trí, nhưng không có nghĩa là trong lòng anh không thấy buồn. Nhưng anh biết em làm đúng, anh không nên trách móc nặng nề quá mức. Nếu khiến em không vui thì mới là sai lầm lớn nhất của anh”
“Vi vậy… Em không cần lo lắng anh nghĩ thế nào, chỉ cần vui vẻ là được. Anh cưới em về không phải để em lấy lòng anh, mà là để anh cưng chiều, yêu thương em, để em muốn làm gì thì làm, không cần phải sợ gì cả”
Hứa Trúc Linh nghe anh nói vậy thì trong lòng cực kỳ ấm áp.
“Nói như vậy thì… em to nhất hả? Trong nhà hay bên ngoài, em đều có thể quyết định sao?”
“Đương nhiên, anh cũng là của em, theo em trong nhà, bên ngoài sẽ do ai quyết định?”
“Thật tốt!”
Cô không nhịn được hôn má anh mấy cái, vô cùng hả dạ “Nhưng mà anh cũng có yêu cầu, em có thể mặc đồ đẹp nhưng không được hở ngực, hở chân, hở lưng, hở cánh tay. Không được tiếp xúc cơ thể, không được nhìn nhau vượt quá mười giây, không được uống cùng một ly nước, ăn cùng một chén, không được vượt qua đúng mười hai giờ, ăn uống xong xuôi thì gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em”
“Yêu cầu của anh hơi bị nhiều rồi đói”
“Em có thể không đi, như vậy sẽ không có nhiều yêu cầu nữa”
“Thôi, em vẫn nên đi thì hơn, em muốn xem Diên hồi phục thế nào rồi”
Suy cho cùng, cô vẫn hơi lo lắng, nhưng chỉ là lo cho bạn bè chứ không phải tình cảm nam nữ.
Thật ra thì Cố Thành Trung cũng rất lo lằng, vì trong mấy tháng đó, Diên là chồng của cô ấy.
Càng để bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều thì anh càng không yên tâm.
Nhưng… anh không muốn can thiệp quá nhiều vào quyết định của Hứa Trúc Linh.
Cho dù cô ngã vào vòng tay của Diên, có lý do để bỏ anh thì anh cũng không hối hận Anh không muốn bẻ gấy đôi cánh của cô, anh muốn cô được tự do bay lượn.
Strzyga nói tin này với Diên.
Cậu ấy kích động đứng phảt dậy từ trên ghế, không giấu được sự vui sướng trên mặt.
Cậu ấy túm chặt cánh tay Strzyga, phải xác nhận lại: “Chú chắc chắn Hứa Trúc Linh sẽ đến ăn cơm với tôi, hay là ở bãi biển huỳnh quang?
“Cậu chủ, cậu không nghe nhầm đâu, cô Trúc Linh đồng ý rồi”
“Sao Cố Thành Trung có thể để cô ấy đi được, anh ta biết tôi thích cô ấy, sao lại…”
“Dù thế nào thì cô Trúc Linh cũng là bạn cậu, đến chúc mừng bạn bè là hợp tình hợp lý.
Tôi chỉ nói một lúc, cô Trúc Linh đã đồng ý ngay, làm gì còn tâm trạng lo đến cậu Thành Trung nữa chứ? Điều đó cho thấy… trong lòng cô Trúc Linh, cậu chủ không thể so sánh với người khác”
Strzyga thêm măm dặm muối, không thể không bịa một chút, chỉ muốn Diên vui vẻ.
Hai chân đứng thẳng, lấy lại cuộc sống như người bình thường, đây là một chuyện cực kỳ đáng mừng.
Nhưng cậu chủ lại chẳng hề thấy vui vẻ, từ đó đến nay vẫn luôn cố ý khiến bản thân trở nên bận rộn, công việc bộn bề, cả người gầy đi trông thấy.
Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao cơ thể cậu ấy chịu nổi Lời nói dối thiện ý mà thôi, sẽ không gây ra chuyện gì đâu, chỉ cần kết quả cuối cùng là Hứa Trúc Linh xuất hiện là được.
Trời đần vào đông nên tối nhanh hơn hẳn, mới sáu giờ mà đã tối đen cả rồi.
Strzyga lại xe tới đón Hứa Trúc Linh, Diên cũng thay quần áo xong xuôi rồi, trước khi ra cửa còn hỏi ý kiến tất cả người giúp việc, xác nhận mình ăn mặc gọn gàng, chỉn chu rồi mới dám ra ngoài.
Trên mặt khó nén niềm vui sướng, cho dù chỉ là bữa cơm giữa bạn bè với nhau thì cậu ấy cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần cô đến là tốt lắm rồi.
Một mình anh đợi ở bãi biển, ánh huỳnh quang lan khắp mặt biển, đẹp không tả xiết Một mình cậu ấy đứng dưới ánh trăng, nhón chân nhìn xung quanh, chờ mong Strzyga đưa người đến bên cậu ấy sớm một chút.
Đúng lúc đó, cậu ấy thấy đèn xe chiếu đến, hình như đang chạy về phía này.
Cô tới rồi sao?
Cùng lúc đó, Strzyga vừa mới đến nhà họ Gố, Hứa Trúc Linh vừa ngồi lên xe.
Trên đường giao thông tắc nghẽn, không tiến lên được chút nào.
Strzyga sốt ruột đến nỗi trán đầy mồ hôi, trước kia làm gì có nhiều xe thế này đâu, hôm nay gặp quỷ rồi sao?
Bọn họ không làm được gì khác, đành phải đối tuyến đường, nhưng mà phải đi lâu hơn một tiếng đồng hồ.
Cái này cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Lúc bọn họ đến bãi biển thì đã chín giờ tối.
Bên bãi biển đèn đuốc sáng choang, kéo dài theo đường ven biến, nhưng lại không thấy bóng dáng Diên đâu cả.
“Diên?”
Cô gọi tên cậu ấy, Strzyga cũng đi tìm khắp nơi.
Vị trí chỗ này tương đối hẻo lánh, còn xa hơn cả vùng ngoại thành, chắc chắn không thể có người tới.
Vì vậy, Diên ra ngoài không đem theo người bảo vệ.
Nhỡ may gặp phải chuyện gì không may..
Hứa Trúc Linh vừa nghĩ đến đây thì thấy trên bờ cát mềm mịn có vết máu!
/2750
|