Hứa Trúc Linh ngủ cũng không được ngon, liên tục gặp ác mộng.
Trong mơ mình giống như thấy được bốn người làm việc xấu kia, mình đã đến gần trong gang tấc, nhưng lại không thể cử động được, không thể đến gần cứu cậu.
Cô nghe thấy tiếng kêu đau khổ của Diên, nhìn thấy cả người cậu vô lực, nhìn thấy cậu đau khổ tột cùng…
Cậu khó chịu, trái tim cô cũng không thể dễ chịu được, giống như bị người khác xé rách ra một lỗ lớn vậy.
Cả đêm cứ liên tục gặp ác mộng, ngày hôm sau tỉnh lại, bởi vì trong lòng bất an, định đi đến Kettering xem xem.
Cô tỉnh lại, phát hiện bên người đã trống rỗng, bên kia giường không có chút độ ấm nào.
Cô lập tức đi tìm Cố Thành Trung, cũng không ngờ anh đẩy cửa đi ra khỏi nhà vệ sinh, trong tay cầm một chiếc khăn lông nóng.
“Sao dậy sớm vậy?”
“Sao anh lại dậy rồi?”
“Cả đêm em đổ mồ hôi lạnh, cứ gặp ác mộng, anh giúp em lau mồ hôi, để em ngủ thoải mái hơn chút. Anh muốn gọi em tỉnh, nhưng mà gọi thế nào cũng không dậy.”
“Anh… cả đêm không ngủ sao?”
Cô chú ý đến một vòng mệt mỏi dưới mắt anh, trong lòng có chút không nỡ.
“Xin…”
Cô muốn nói xin lỗi, nhưng lại nhớ đến những lời anh đã dặn dò, giữa bọn họ không cần nói những lời khách sáo như vậy.
Cô chỉ có thể dùng lực mà ôn lấy anh, nói: “Em nhớ anh, không nhìn thấy anh em rất hoảng hốt, để em ôm anh một cái, để có cảm giác an toàn”
“Vậy em có treo lên người anh cũng được, hôm nay không bận, anh ở bên giúp em nghỉ ngơi”
Anh ôm chặt cô, để cô ôm chắc trên người.
Hứa Trúc Linh biết rõ, mỗi ngày anh đều rất nhiều việc không xong được, nói vậy chẳng qua để an ủi cho cô mà thôi.
Cô không từ chối ý tốt của anh, ăn xong bữa sáng liền đi đến Kettering.
Cố Thành Trung biết rõ bí mật đó cô không thể nói ra, vì vậy đứng trước cổng đợi Hứa Trúc Linh đi vào lâu đài của Diên, lại bị chặn ở ngoài cửa.
Người đi ra là Strzyga, sắc mặt ông ấy không tốt, run rẩy mà bước đi, có thể thấy hôm qua đã bị thương không nhẹ.
“Cô Linh không sao chứ?”
“Hôm qua ông đã giúp tôi chắn rất nhiều, thực sự vô cùng cảm ơn, Diên thì sao… cậu vẫn không muốn gặp tôi à?”
“Là tôi liên lụy cô Linh, là tôi không chăm sóc tốt, mới hại cậu chủ như vậy, còn hại cả cô. Cậu chủ vẫn đang bệnh, năm trên giường để chữa trị, nhưng vẫn xử lý công việc như cũ”
“Ăn uống thì sao? Bình thường không?”
“Cậu chủ ăn cơm vẫn rất bình thường, không hề kén ăn, ăn cũng giống như bình thường. Chỉ là… cậu chủ không chịu nói chuyện. Trước đây lúc không người, mới chịu nói với tôi hai câu, cả ngày không nói lời nào.
Cứ giống như… là bị câm rồi vậy.”
Strzyga âm thầm lắc đầu, tràn đầy tâm sự.
“Cậu ấy không gặp tôi cũng không sao, cả đời này cũng được, chỉ cần cậu ấy ổn là được rồi Hứa Trúc Linh thở dài một hơi.
“Nếu cậu ấy đã không muốn gặp tôi, thì nhờ ông chăm sóc tốt cậu ấy, ông cũng phải tự chăm sóc tốt mình, không được lấy cái chết để tạ tội như hôm qua nữa. Chỉ có tiếp tục sống, mới có thể bù đắp được sai lầm, hơn nữa, mạng của ông là của Diên, cũng không phải là của bà chủ”
“Mặt khác, nói với bà chủ, bí mật này tôi sẽ giữ kín trong lòng, nếu như tôi để lộ nửa chữ, sẽ chết không tử tế”
Cô thề độc, tỏ vẻ quyết tâm. Strzyga vô cùng cảm động.
Hứa Trúc Linh tạm biệt Strzyga, nhìn chăm chằm vào cánh cửa, xoay người rời đi.
Cô không hề biết, trên tầng đang có người nhìn cô.
Cậu khôi phục rất tốt, trong một tuần ngắn ngủi đã khôi phục lại khỏe mạnh, nhưng lại rất sợ đàn ông.
Đầu tiên là thay đổi bác sĩ, sau đó người làm trong nhà, cuối cùng những người bảo vệ phải trốn ở những nơi cậu không nhìn thấy.
Đến cuối cùng, Strzyga cũng không thể lại gần chăm sóc được.
Bà chủ phái người quản gia nữ lợi hại hơn đến đây, Strzyga liền bị điều đến chỗ khác, làm mấy chuyện tạp vụ.
Bên người Diên toàn là phụ nữ, nhưng cũng không gần với phụ nữ lắm. Không thích người khác đến quá gần, chỉ sợ cả bà chủ cũng không được. Lâu ngày, cậu đã quen với sự cô độc.
Bà chủ nhìn thấy trong lòng liền rất lo lắng, tìm đủ loại bác sĩ, đều không ăn thua gì.
Hứa Trúc Linh cũng đã mất đi nguồn tin của Diên, lúc gặp lại lần nữa, là khi cậu ở trên TV, thông báo việc phát triển của công ty mới.
Cậu đen đi rồi, cũng trở nên khỏe mạnh hơn rồi, quyền cước cũng mạnh hơn rồi.
Không còn tuấn tú như trước nữa, bây giờ có thể dùng từ ngầu để hình dung Đây là lần đầu tiên Diên xuất hiện trước.
truyền thông, bộc lộ rõ tài năng, bắt đầu tiếp quả một số sản nghiệp của.Josh Công ty cũng không phải quá lớn, nhưng bởi vì thân phận của cậu mà đã được chú ý rất nhiều.
Trong buổi thông báo, cậu đối đáp rất trôi chảy, nhưng mà phóng viên lại phải đứng rất xa, rất xa.
Ánh mắt cậu rất kiên định, có thể thấy được mọi người đều rất phù phiếm. Hình như… mục tiêu của cậu không ở đây, mà là ở một chỗ lớn hơn nữa.
Hứa Trúc Linh đang tập trung xem TV, sau khi Cố Thành Trung nhìn thấy, nhịn không được mà nói: “Diên… hình như không giống với trước đây lắm”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, trái tim liền run lên.
Chỉ nhìn qua màn hình một cái, Cố Thành Trung đã có thể nhìn ra được sự thay đổi của Diên rồi sao?
“Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh vu vơ mà hỏi một câu. Mà cô lại ấp úng, liên tục xua tay, nói không có gì.
Không chỉ có Hứa Trúc Linh chú ý đến tin tức, Lucia ở trong hoàng cung cũng đang xem.
Charles tiến lên, khẽ nhíu mày, nói: “Đây chính là biện pháp của em sao? Anh không nhìn thấy cậu ta thất bại, ngược lại còn cảm thấy.
cậu ta mạnh hơn rồi, một.Josh đã khó đối phó, nếu như anh ta bắt tay với Diên, Diên sẽ ngày càng mạnh hơn, thế thì phải làm sao? Em trông cậy mà ông anh ngu ngốc của em, có thể đánh bại bọn họ sao?”
“Đừng có lo lắng, bây giờ nhìn thì không xảy ra chuyện gì, phải xem sau này, cái lưới này, rất lớn, phải thu lại từ từ”
Lucia lộ ra nụ cười dịu dàng, bóp lưng cho anh ta, bày ra hình ảnh một người vợ tốt.
“Lời này của em là có ý gì?”
“Là bốn người em an bài, khó mới tìm được cơ hội mà cậu †a ra ngoài không mang theo người, video ở trong tay em, ai cũng không biết”
“Anh cứ để Diên lớn dần dần đi, cuối cùng xem ai mới là người cười. Thậm chí em còn nghỉ ngờ bà chủ đang có ý khác, Josh chỉ là mồi nhử mà thôi, thu hút sức mạnh của Lance, trên thực tế để bảo vệ Diên.”
“Ồ? Tại sao em lại có cảm giác như vậy, nói ra nghe xem nào”
Charles trở nên lạnh lùng, càng ngày càng cảm thấy Lucia này không đơn giản. Anh ta kiên nhắn chờ lý do của Lucia.
Cô ta cười, nụ cười giống như là gió xuân, nhưng đáy mắt toàn bộ đều là sự âm mưu, độc ác. Cô ta thủ thỉ vào tai…
Trong mơ mình giống như thấy được bốn người làm việc xấu kia, mình đã đến gần trong gang tấc, nhưng lại không thể cử động được, không thể đến gần cứu cậu.
Cô nghe thấy tiếng kêu đau khổ của Diên, nhìn thấy cả người cậu vô lực, nhìn thấy cậu đau khổ tột cùng…
Cậu khó chịu, trái tim cô cũng không thể dễ chịu được, giống như bị người khác xé rách ra một lỗ lớn vậy.
Cả đêm cứ liên tục gặp ác mộng, ngày hôm sau tỉnh lại, bởi vì trong lòng bất an, định đi đến Kettering xem xem.
Cô tỉnh lại, phát hiện bên người đã trống rỗng, bên kia giường không có chút độ ấm nào.
Cô lập tức đi tìm Cố Thành Trung, cũng không ngờ anh đẩy cửa đi ra khỏi nhà vệ sinh, trong tay cầm một chiếc khăn lông nóng.
“Sao dậy sớm vậy?”
“Sao anh lại dậy rồi?”
“Cả đêm em đổ mồ hôi lạnh, cứ gặp ác mộng, anh giúp em lau mồ hôi, để em ngủ thoải mái hơn chút. Anh muốn gọi em tỉnh, nhưng mà gọi thế nào cũng không dậy.”
“Anh… cả đêm không ngủ sao?”
Cô chú ý đến một vòng mệt mỏi dưới mắt anh, trong lòng có chút không nỡ.
“Xin…”
Cô muốn nói xin lỗi, nhưng lại nhớ đến những lời anh đã dặn dò, giữa bọn họ không cần nói những lời khách sáo như vậy.
Cô chỉ có thể dùng lực mà ôn lấy anh, nói: “Em nhớ anh, không nhìn thấy anh em rất hoảng hốt, để em ôm anh một cái, để có cảm giác an toàn”
“Vậy em có treo lên người anh cũng được, hôm nay không bận, anh ở bên giúp em nghỉ ngơi”
Anh ôm chặt cô, để cô ôm chắc trên người.
Hứa Trúc Linh biết rõ, mỗi ngày anh đều rất nhiều việc không xong được, nói vậy chẳng qua để an ủi cho cô mà thôi.
Cô không từ chối ý tốt của anh, ăn xong bữa sáng liền đi đến Kettering.
Cố Thành Trung biết rõ bí mật đó cô không thể nói ra, vì vậy đứng trước cổng đợi Hứa Trúc Linh đi vào lâu đài của Diên, lại bị chặn ở ngoài cửa.
Người đi ra là Strzyga, sắc mặt ông ấy không tốt, run rẩy mà bước đi, có thể thấy hôm qua đã bị thương không nhẹ.
“Cô Linh không sao chứ?”
“Hôm qua ông đã giúp tôi chắn rất nhiều, thực sự vô cùng cảm ơn, Diên thì sao… cậu vẫn không muốn gặp tôi à?”
“Là tôi liên lụy cô Linh, là tôi không chăm sóc tốt, mới hại cậu chủ như vậy, còn hại cả cô. Cậu chủ vẫn đang bệnh, năm trên giường để chữa trị, nhưng vẫn xử lý công việc như cũ”
“Ăn uống thì sao? Bình thường không?”
“Cậu chủ ăn cơm vẫn rất bình thường, không hề kén ăn, ăn cũng giống như bình thường. Chỉ là… cậu chủ không chịu nói chuyện. Trước đây lúc không người, mới chịu nói với tôi hai câu, cả ngày không nói lời nào.
Cứ giống như… là bị câm rồi vậy.”
Strzyga âm thầm lắc đầu, tràn đầy tâm sự.
“Cậu ấy không gặp tôi cũng không sao, cả đời này cũng được, chỉ cần cậu ấy ổn là được rồi Hứa Trúc Linh thở dài một hơi.
“Nếu cậu ấy đã không muốn gặp tôi, thì nhờ ông chăm sóc tốt cậu ấy, ông cũng phải tự chăm sóc tốt mình, không được lấy cái chết để tạ tội như hôm qua nữa. Chỉ có tiếp tục sống, mới có thể bù đắp được sai lầm, hơn nữa, mạng của ông là của Diên, cũng không phải là của bà chủ”
“Mặt khác, nói với bà chủ, bí mật này tôi sẽ giữ kín trong lòng, nếu như tôi để lộ nửa chữ, sẽ chết không tử tế”
Cô thề độc, tỏ vẻ quyết tâm. Strzyga vô cùng cảm động.
Hứa Trúc Linh tạm biệt Strzyga, nhìn chăm chằm vào cánh cửa, xoay người rời đi.
Cô không hề biết, trên tầng đang có người nhìn cô.
Cậu khôi phục rất tốt, trong một tuần ngắn ngủi đã khôi phục lại khỏe mạnh, nhưng lại rất sợ đàn ông.
Đầu tiên là thay đổi bác sĩ, sau đó người làm trong nhà, cuối cùng những người bảo vệ phải trốn ở những nơi cậu không nhìn thấy.
Đến cuối cùng, Strzyga cũng không thể lại gần chăm sóc được.
Bà chủ phái người quản gia nữ lợi hại hơn đến đây, Strzyga liền bị điều đến chỗ khác, làm mấy chuyện tạp vụ.
Bên người Diên toàn là phụ nữ, nhưng cũng không gần với phụ nữ lắm. Không thích người khác đến quá gần, chỉ sợ cả bà chủ cũng không được. Lâu ngày, cậu đã quen với sự cô độc.
Bà chủ nhìn thấy trong lòng liền rất lo lắng, tìm đủ loại bác sĩ, đều không ăn thua gì.
Hứa Trúc Linh cũng đã mất đi nguồn tin của Diên, lúc gặp lại lần nữa, là khi cậu ở trên TV, thông báo việc phát triển của công ty mới.
Cậu đen đi rồi, cũng trở nên khỏe mạnh hơn rồi, quyền cước cũng mạnh hơn rồi.
Không còn tuấn tú như trước nữa, bây giờ có thể dùng từ ngầu để hình dung Đây là lần đầu tiên Diên xuất hiện trước.
truyền thông, bộc lộ rõ tài năng, bắt đầu tiếp quả một số sản nghiệp của.Josh Công ty cũng không phải quá lớn, nhưng bởi vì thân phận của cậu mà đã được chú ý rất nhiều.
Trong buổi thông báo, cậu đối đáp rất trôi chảy, nhưng mà phóng viên lại phải đứng rất xa, rất xa.
Ánh mắt cậu rất kiên định, có thể thấy được mọi người đều rất phù phiếm. Hình như… mục tiêu của cậu không ở đây, mà là ở một chỗ lớn hơn nữa.
Hứa Trúc Linh đang tập trung xem TV, sau khi Cố Thành Trung nhìn thấy, nhịn không được mà nói: “Diên… hình như không giống với trước đây lắm”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, trái tim liền run lên.
Chỉ nhìn qua màn hình một cái, Cố Thành Trung đã có thể nhìn ra được sự thay đổi của Diên rồi sao?
“Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì sao?” Anh vu vơ mà hỏi một câu. Mà cô lại ấp úng, liên tục xua tay, nói không có gì.
Không chỉ có Hứa Trúc Linh chú ý đến tin tức, Lucia ở trong hoàng cung cũng đang xem.
Charles tiến lên, khẽ nhíu mày, nói: “Đây chính là biện pháp của em sao? Anh không nhìn thấy cậu ta thất bại, ngược lại còn cảm thấy.
cậu ta mạnh hơn rồi, một.Josh đã khó đối phó, nếu như anh ta bắt tay với Diên, Diên sẽ ngày càng mạnh hơn, thế thì phải làm sao? Em trông cậy mà ông anh ngu ngốc của em, có thể đánh bại bọn họ sao?”
“Đừng có lo lắng, bây giờ nhìn thì không xảy ra chuyện gì, phải xem sau này, cái lưới này, rất lớn, phải thu lại từ từ”
Lucia lộ ra nụ cười dịu dàng, bóp lưng cho anh ta, bày ra hình ảnh một người vợ tốt.
“Lời này của em là có ý gì?”
“Là bốn người em an bài, khó mới tìm được cơ hội mà cậu †a ra ngoài không mang theo người, video ở trong tay em, ai cũng không biết”
“Anh cứ để Diên lớn dần dần đi, cuối cùng xem ai mới là người cười. Thậm chí em còn nghỉ ngờ bà chủ đang có ý khác, Josh chỉ là mồi nhử mà thôi, thu hút sức mạnh của Lance, trên thực tế để bảo vệ Diên.”
“Ồ? Tại sao em lại có cảm giác như vậy, nói ra nghe xem nào”
Charles trở nên lạnh lùng, càng ngày càng cảm thấy Lucia này không đơn giản. Anh ta kiên nhắn chờ lý do của Lucia.
Cô ta cười, nụ cười giống như là gió xuân, nhưng đáy mắt toàn bộ đều là sự âm mưu, độc ác. Cô ta thủ thỉ vào tai…
/2750
|