Hai mươi phút sau, cô ở ngoài cửa nghe.
thấy tiếng hét của Cố Thành Trung, có lẽ vừa nãy đi tắm xong thì thấy thì phát hiện bản thân không thấy nữa rồi Lúc này, thuốc cũng bắt đầu có tác dụng rồi.
Cố Thành Trung cảm thấy toàn thân nóng rực, bụng dưới nóng như thiêu đốt.
Anh không phải kẻ ngốc, tự nhiên cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trong cơ thể, hung hăng nhíu mày.
Anh chợt nghĩ đến máy phun xương trong phòng tắm, cô từ trước đến này chưa bao giờ thích những thứ này, đi ra ngoài cũng không thích xịt nước hoa, sao hôm nay lại nghĩ đến việc dùng máy phun sương?
Chỉ là lúc đó anh đã đi vào rồi, cảm thấy hoài nghỉ cũng không thể đi ra mà hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Không ngờ cô gái bé nhỏ này lại thực sự tính kế với anh.
Xem ra chiều nay chưa đàng hoàng dạy dỗ thành công!
Mà cô như vậy lại còn dám có ý nghĩ đen tối trong đầu, thế nhưng nghĩ đến điều này khiến anh cảm thấy khó chịu.
Được, tốt lắm, vô cùng tốt, không sợ chết đã là giới hạn rồi!
Anh tiến đến mở cửa nhưng phát hiện cửa không mở được, đã bị khoá trái.
“Hứa Trúc Linhl”
Anh trầm giọng hét lên, động tác phẫn nộ.
Hứa Trúc Linh ở bên ngoài sau khi nghe được, trong lòng đột nhiên run lên, có chút kinh hãi.
Cô có phải đang… đùa giỡn quá trớn không?
Cô yếu ớt nói: “Cái đó … Em bỏ thuốc không nặng đâu, nửa tiếng thôi. Anh tắm nước lạnh rồi nghỉ ngơi đi. Tối nay… đêm nay chúng †a ngủ phòng riêng!”
*Ngủ ngon, em… em đi ngủ.”
“Em dám, mở cửa ra, anh hứa sẽ không đánh gãy chân chó của em. “
“Anh nói cái gì? Em không nghe rõ, tín hiệu không tốt lắm… Em lượn đây! “
Hứa Trúc Linh giống như con hồ ly nhỏ mang theo cái đuôi, chạy trối chạy chết.
Cô tìm một căn phòng dành cho khách, trốn vào trong rồi đem bản thân quấn chặt chẽ kín đáo, mới có một chút cảm giác an toàn.
Bỏ đi, hay là hãy ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy mở cửa cho Cố Thành Trung, sau đó trực tiếp quỳ trên mặt đất, hi sinh cái đầu gối, thẳng thần thừa nhận sai lâm của mình.
Cô tin răng Cố Thành Trung là người độ lượng, sẽ không tính toán so đo với cô.
Ai khiến anh ban ngày trở nên hung dữ như vậy, làm cho bản thân cô đau vô cùng?
Cô đang suy nghĩ, nhưng ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó, phát ra âm thanh ầm ầm, cánh cửa phòng cô… bị phá hư?
Tấm cửa trên vách tường, vài phút sau liền bị phân bốn phân năm.
Cô khiếp sợ nhìn Cố Thành Trung đột nhiên xuất hiện, trong lòng rất kinh ngạc.
Anh không thể ra ngoài được!
“Anh … Anh, anh…
Cô “anh” cả nửa ngày trời cũng không nói ra được cái gì, hai mắt Cố Thành Trung đỏ lên, dục vọng trỗi dậy, trực tiếp bế cô lên đổi căn phòng khác.
Dù sao cái cửa kia cũng hư rồi, chuyện tiếp theo là không thích hợp với trẻ con, nên hạ thấp âm điệu.
€ô ra khỏi phòng và thấy rõ ràng cửa phòng ngủ chính được chặn chắc chắn như thế vậy anh làm sao có thể đi ra.
Không lẽ là… ban công?
“Anh từ ban công đi ra sao?”
“Chỉ có hai tầng mà thôi, cũng không thể làm khó được anh.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, cô hận muốn tìm cái hố chôn mình.
Tại sao cô lại quên chuyện này, lầu hai không có cửa sổ chống trộm, với thân thủ của Gố Thành Trung thì độ cao ấy được tính là gì?
Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Kỷ Nguyệt Trâm, cô thật sự là tìm đường chết rồi!
Lúc đầu Cố Thành Trung muốn bản thân là bởi vì tác dụng của thuốc, còn về sau đều là trừng phạt Gô không biết đã qua bao lâu, cô kiệt sức, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh dậy một lần nữa, bên ngoài trời đã sáng.
Cô cử động một chút, thân thể cô kêu răng rắc.
Điều này quả thực so với việc tập thể dục còn mệt hơn một ngàn một vạn lần.
Lúc này, cô cũng không thể đứng vững nữa.
Cố Thành Trung mang bữa sáng đến cho cô, cô đau đớn khẽ rên Lần này anh không có đồng tình: “Tự tạo nghiệp thì không thể sống, anh sẽ không thương sót em đâu”
“Hu hu… Em thật đáng thương”
“Nhóc con này, lá gan của em càng ngày càng lớn, em còn có thể nghĩ ra một ý tưởng xấu xa như vậy”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, căng thẳng cúi thấp đầu, sợ rằng Cố Thành Trung sẽ nhìn ra manh mối và biết được âm mưu của cô và Kỷ Nguyệt Trâm.
Nhưng không ngờ Kỷ Thiên Minh kéo tai Kỷ Nguyệt Trâm đến.
Cơ thể của anh ta đã tốt hơn nhiều, và anh ta cũng có thể đi lại được bình thường rồi Kỷ Nguyệt Trâm đau đớn gào khóc và liên tục dọa anh ta buông ra, nhưng Kỷ Thiên Minh dường như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Mà Kỷ Nguyệt Trâm không dám vùng vẫy quá mạnh, nghĩ đến trên người anh ta vẫn còn bị thương.
“Cố Thành Trung, tôi đưa em gái tôi đến để xin lỗi, trong nhà anh xảy ra chuyện như vậy tôi dập đầu tạ tội, biết rằng em gái tôi nhất định có tham gia vào.”
“Tôi xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho anh.”
“Không có gì bất tiện, chỉ là em gái biết quá nhiều. “
Cố Thành Trung không có ý trách cứ, dù sao cuối cùng thoải mái chính là anh.
Cho dù thêm vài lần nữa, anh vẫn có thế ăn sạch, nhưng Hứa Trúc Linh lại không đủ sức.
“Con bé quen biết một số bạn bè không tốt, gần đây đã quen biết một người Ấn Độ bán tỉnh dầu tỉnh lực”
“Cô Trâm giao lưu rộng rãi, cũng không kém cạnh với em gái nhà tôi!”
Cố Thành Trung nhịn không được liền cảm thán “Thương tích của tôi không có vấn đề gì lớn. Vì anh đã không truy cứu nên tôi sẽ đưa cô ấy về. Tôi sẽ không làm phiền hai người Cần tăng cường cách âm cho nhà của anh, lưu ý rằng chúng tôi vẫn còn là chó độc thân”
Hứa Trúc Linh nghe vậy chỉ biết vùi mặt vào trong chăn, lần này thật sự không còn mặt mũi nào gặp người ta.
Mặt mũi này coi như vứt mất rồi.
Cô đã rất kiềm chết! Sau khi Kỷ Thiên Minh rời đi, Cố Thành Trung tức giận nói: “Bây giờ cảm thấy ngượng ngùng, anh nói em có thể tìm một người đáng tin cậy một chút hay không? Ngọc Vy và Kỷ Nguyệt Trâm hai cái người này những cái cơ bản cũng không có, em lại còn dám để bọn làm quân sư cho em.
Nếu Ngọc Vy có năng lực và có thể dễ dàng hạ gục đàn ông, tại sao lại phải khổ luyện nhiều năm như vậy? “
“Nhìn lại Kỷ Nguyệt Trâm, người đã độc thân hai mươi năm, em còn dám tin tưởng lời của cô ấy sao? “
“Chỉ số IQ của em cũng không đủ, dễ dàng bị lừa, phải thông minh mới lừa được. Bị hai người này lừa thật sự khiến anh rất lo lắng. “
Cố Thành Trung không ngừng lắc đầu, thật sự tan nát cõi lòng.
Nuôi cô vợ nhỏ như con gái, thật mệt a.
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì càng xấu hổ hơn.
Hu hụ, cô thực sự biết rằng mình đã sai, sau này không cần tìm chết nữa, yên ổn mà sống không tốt sao? Làm cái gì mà làm?
Giờ đây, trong lòng cô đều thấy hối hận hối hận “Làm hai lần rồi, có vui không?”
“Không vui..”
Cô đáng thương lắc đầu nói: “Đau quá…đùi đau, bụng dưới đau, thắt lưng không ổn rồi, còn có cổ họng cũng bị khàn giọng rồi, toàn thân đều thấy không ổn. “
“Có muốn tiếp tục không? “
“Không được không được, sau này em nhất đinh sẽ thành thật, giữ khuôn giữ phép, sau này sẽ không có ý đồ xấu xa nữa. Tính kế với anh… thật quá khó rồi… “
“Ngoan, nghĩ như vậy là đúng rồi. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, tiếp tục rèn luyện thế thao, quả thực phải mạnh thêm tí nữa, vừa muốn ở trên giường thêm vài ngày rồi. “
“Em muốn đi ngủ, muốn yên tĩnh, nghĩ về cuộc đời. “
Cô chua xót nói, năm ở trên giường không muốn động, thậm chí không muốn ăn.
“Tối nay anh tha cho em ngày mai lại tiếp Muốn khóc cũng không được… Bác sĩ nói sai rồi. Đây hoàn toàn không phải là phúc, mà là một sự trừng phạt. Cô kiếp trước chắc chắn đã nợ Cố Thành Trung rất nhiều tiền. Cho nên đời này phải bán thân trả nợ! Thật thảm!
thấy tiếng hét của Cố Thành Trung, có lẽ vừa nãy đi tắm xong thì thấy thì phát hiện bản thân không thấy nữa rồi Lúc này, thuốc cũng bắt đầu có tác dụng rồi.
Cố Thành Trung cảm thấy toàn thân nóng rực, bụng dưới nóng như thiêu đốt.
Anh không phải kẻ ngốc, tự nhiên cảm nhận được rõ ràng những thay đổi trong cơ thể, hung hăng nhíu mày.
Anh chợt nghĩ đến máy phun xương trong phòng tắm, cô từ trước đến này chưa bao giờ thích những thứ này, đi ra ngoài cũng không thích xịt nước hoa, sao hôm nay lại nghĩ đến việc dùng máy phun sương?
Chỉ là lúc đó anh đã đi vào rồi, cảm thấy hoài nghỉ cũng không thể đi ra mà hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Không ngờ cô gái bé nhỏ này lại thực sự tính kế với anh.
Xem ra chiều nay chưa đàng hoàng dạy dỗ thành công!
Mà cô như vậy lại còn dám có ý nghĩ đen tối trong đầu, thế nhưng nghĩ đến điều này khiến anh cảm thấy khó chịu.
Được, tốt lắm, vô cùng tốt, không sợ chết đã là giới hạn rồi!
Anh tiến đến mở cửa nhưng phát hiện cửa không mở được, đã bị khoá trái.
“Hứa Trúc Linhl”
Anh trầm giọng hét lên, động tác phẫn nộ.
Hứa Trúc Linh ở bên ngoài sau khi nghe được, trong lòng đột nhiên run lên, có chút kinh hãi.
Cô có phải đang… đùa giỡn quá trớn không?
Cô yếu ớt nói: “Cái đó … Em bỏ thuốc không nặng đâu, nửa tiếng thôi. Anh tắm nước lạnh rồi nghỉ ngơi đi. Tối nay… đêm nay chúng †a ngủ phòng riêng!”
*Ngủ ngon, em… em đi ngủ.”
“Em dám, mở cửa ra, anh hứa sẽ không đánh gãy chân chó của em. “
“Anh nói cái gì? Em không nghe rõ, tín hiệu không tốt lắm… Em lượn đây! “
Hứa Trúc Linh giống như con hồ ly nhỏ mang theo cái đuôi, chạy trối chạy chết.
Cô tìm một căn phòng dành cho khách, trốn vào trong rồi đem bản thân quấn chặt chẽ kín đáo, mới có một chút cảm giác an toàn.
Bỏ đi, hay là hãy ngủ một giấc thật ngon, sáng mai dậy mở cửa cho Cố Thành Trung, sau đó trực tiếp quỳ trên mặt đất, hi sinh cái đầu gối, thẳng thần thừa nhận sai lâm của mình.
Cô tin răng Cố Thành Trung là người độ lượng, sẽ không tính toán so đo với cô.
Ai khiến anh ban ngày trở nên hung dữ như vậy, làm cho bản thân cô đau vô cùng?
Cô đang suy nghĩ, nhưng ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó, phát ra âm thanh ầm ầm, cánh cửa phòng cô… bị phá hư?
Tấm cửa trên vách tường, vài phút sau liền bị phân bốn phân năm.
Cô khiếp sợ nhìn Cố Thành Trung đột nhiên xuất hiện, trong lòng rất kinh ngạc.
Anh không thể ra ngoài được!
“Anh … Anh, anh…
Cô “anh” cả nửa ngày trời cũng không nói ra được cái gì, hai mắt Cố Thành Trung đỏ lên, dục vọng trỗi dậy, trực tiếp bế cô lên đổi căn phòng khác.
Dù sao cái cửa kia cũng hư rồi, chuyện tiếp theo là không thích hợp với trẻ con, nên hạ thấp âm điệu.
€ô ra khỏi phòng và thấy rõ ràng cửa phòng ngủ chính được chặn chắc chắn như thế vậy anh làm sao có thể đi ra.
Không lẽ là… ban công?
“Anh từ ban công đi ra sao?”
“Chỉ có hai tầng mà thôi, cũng không thể làm khó được anh.”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, cô hận muốn tìm cái hố chôn mình.
Tại sao cô lại quên chuyện này, lầu hai không có cửa sổ chống trộm, với thân thủ của Gố Thành Trung thì độ cao ấy được tính là gì?
Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Kỷ Nguyệt Trâm, cô thật sự là tìm đường chết rồi!
Lúc đầu Cố Thành Trung muốn bản thân là bởi vì tác dụng của thuốc, còn về sau đều là trừng phạt Gô không biết đã qua bao lâu, cô kiệt sức, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh dậy một lần nữa, bên ngoài trời đã sáng.
Cô cử động một chút, thân thể cô kêu răng rắc.
Điều này quả thực so với việc tập thể dục còn mệt hơn một ngàn một vạn lần.
Lúc này, cô cũng không thể đứng vững nữa.
Cố Thành Trung mang bữa sáng đến cho cô, cô đau đớn khẽ rên Lần này anh không có đồng tình: “Tự tạo nghiệp thì không thể sống, anh sẽ không thương sót em đâu”
“Hu hu… Em thật đáng thương”
“Nhóc con này, lá gan của em càng ngày càng lớn, em còn có thể nghĩ ra một ý tưởng xấu xa như vậy”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, căng thẳng cúi thấp đầu, sợ rằng Cố Thành Trung sẽ nhìn ra manh mối và biết được âm mưu của cô và Kỷ Nguyệt Trâm.
Nhưng không ngờ Kỷ Thiên Minh kéo tai Kỷ Nguyệt Trâm đến.
Cơ thể của anh ta đã tốt hơn nhiều, và anh ta cũng có thể đi lại được bình thường rồi Kỷ Nguyệt Trâm đau đớn gào khóc và liên tục dọa anh ta buông ra, nhưng Kỷ Thiên Minh dường như hoàn toàn không nghe thấy gì.
Mà Kỷ Nguyệt Trâm không dám vùng vẫy quá mạnh, nghĩ đến trên người anh ta vẫn còn bị thương.
“Cố Thành Trung, tôi đưa em gái tôi đến để xin lỗi, trong nhà anh xảy ra chuyện như vậy tôi dập đầu tạ tội, biết rằng em gái tôi nhất định có tham gia vào.”
“Tôi xin lỗi vì sự bất tiện đã gây ra cho anh.”
“Không có gì bất tiện, chỉ là em gái biết quá nhiều. “
Cố Thành Trung không có ý trách cứ, dù sao cuối cùng thoải mái chính là anh.
Cho dù thêm vài lần nữa, anh vẫn có thế ăn sạch, nhưng Hứa Trúc Linh lại không đủ sức.
“Con bé quen biết một số bạn bè không tốt, gần đây đã quen biết một người Ấn Độ bán tỉnh dầu tỉnh lực”
“Cô Trâm giao lưu rộng rãi, cũng không kém cạnh với em gái nhà tôi!”
Cố Thành Trung nhịn không được liền cảm thán “Thương tích của tôi không có vấn đề gì lớn. Vì anh đã không truy cứu nên tôi sẽ đưa cô ấy về. Tôi sẽ không làm phiền hai người Cần tăng cường cách âm cho nhà của anh, lưu ý rằng chúng tôi vẫn còn là chó độc thân”
Hứa Trúc Linh nghe vậy chỉ biết vùi mặt vào trong chăn, lần này thật sự không còn mặt mũi nào gặp người ta.
Mặt mũi này coi như vứt mất rồi.
Cô đã rất kiềm chết! Sau khi Kỷ Thiên Minh rời đi, Cố Thành Trung tức giận nói: “Bây giờ cảm thấy ngượng ngùng, anh nói em có thể tìm một người đáng tin cậy một chút hay không? Ngọc Vy và Kỷ Nguyệt Trâm hai cái người này những cái cơ bản cũng không có, em lại còn dám để bọn làm quân sư cho em.
Nếu Ngọc Vy có năng lực và có thể dễ dàng hạ gục đàn ông, tại sao lại phải khổ luyện nhiều năm như vậy? “
“Nhìn lại Kỷ Nguyệt Trâm, người đã độc thân hai mươi năm, em còn dám tin tưởng lời của cô ấy sao? “
“Chỉ số IQ của em cũng không đủ, dễ dàng bị lừa, phải thông minh mới lừa được. Bị hai người này lừa thật sự khiến anh rất lo lắng. “
Cố Thành Trung không ngừng lắc đầu, thật sự tan nát cõi lòng.
Nuôi cô vợ nhỏ như con gái, thật mệt a.
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì càng xấu hổ hơn.
Hu hụ, cô thực sự biết rằng mình đã sai, sau này không cần tìm chết nữa, yên ổn mà sống không tốt sao? Làm cái gì mà làm?
Giờ đây, trong lòng cô đều thấy hối hận hối hận “Làm hai lần rồi, có vui không?”
“Không vui..”
Cô đáng thương lắc đầu nói: “Đau quá…đùi đau, bụng dưới đau, thắt lưng không ổn rồi, còn có cổ họng cũng bị khàn giọng rồi, toàn thân đều thấy không ổn. “
“Có muốn tiếp tục không? “
“Không được không được, sau này em nhất đinh sẽ thành thật, giữ khuôn giữ phép, sau này sẽ không có ý đồ xấu xa nữa. Tính kế với anh… thật quá khó rồi… “
“Ngoan, nghĩ như vậy là đúng rồi. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt, tiếp tục rèn luyện thế thao, quả thực phải mạnh thêm tí nữa, vừa muốn ở trên giường thêm vài ngày rồi. “
“Em muốn đi ngủ, muốn yên tĩnh, nghĩ về cuộc đời. “
Cô chua xót nói, năm ở trên giường không muốn động, thậm chí không muốn ăn.
“Tối nay anh tha cho em ngày mai lại tiếp Muốn khóc cũng không được… Bác sĩ nói sai rồi. Đây hoàn toàn không phải là phúc, mà là một sự trừng phạt. Cô kiếp trước chắc chắn đã nợ Cố Thành Trung rất nhiều tiền. Cho nên đời này phải bán thân trả nợ! Thật thảm!
/2750
|