Reng....reng...
Tiếng chuông điện thoại reo lên trong không gian yên tĩnh. Gia Nhi đang trong phòng thí nghiệm nghe tiếng chuông làm cô mất tập trung thở dài một tiếng liếc mắt nhìn số điện thoại trên màn hình.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại chạm vào màn hình.
Alo, con nghe, có chuyện gì vậy nội - giọng nói trong trẻo vang lên
Giọng nói ấm áp bên kia đầu giây ôn tồn Gia Nhi, cháu về nhà ông có chuyện cần nói với cháu
dạ vâng - ánh mắt cô trầm tư suy nghĩ. Có chuyện gì sao ông phải về nhà nói chuyện. Đừng nói bắt cô lao vào công ty giải quyết việc thừa kế lãnh đạo nhé. No noooo cô không muốn. Cô còn đang dang dở bên đam mê của mình......
Lái xe trên đường về, Gia Nhi bật nút mở mui xe hít thở không khí trong một buổi chiều tàn. Ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống gương mặt nhỏ bé tôn lên vẻ đẹp yêu kiều của cô, mái tóc đen xoăn dài buộc gọn được ánh nắng chiếu rọi óng lên ánh vàng tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Cùng lúc trên đường một chiếc xế hộp hạng sang đi ngược hướng mà bên trong là ba người đàn ông mặc vest đen sang trọng. Mặc Dương Hàn trầm ngâm xem bản hợp đồng, Trần Nam ngồi gê phía trước bấm bấm điện thoại rồi nhìn ra quang cảnh phía ngoài rồi lên tiếng. Dương Hàn, cậu xem hoàng hôn bên Mĩ củng có thể bình yên và đẹp như thế này. Không thưởng thức thật phí nha
Dương Hàn trầm ngâm rồi gấp bản hợp đồng lại. Anh lặng lẻ xoay người nhìn ra cửa sổ. Đúng thật là có chút bình yên trong lòng anh yên lặng một chút
Chạy chậm lại - anh cất tiếng.
Tài xế bất chợt giật mình, nhưng anh chợt nghĩ chủ tịch bộn bề công việc lạnh lùng hiếm khi có được phút giây bình yên nên im lặng phanh ga chậm lại.
Gia Nhi vui vẻ ngâm nga theo tiếng nhạc du dương, con đường chiều tà gió thổi thoang thoảng bỗng một cơn gió ập đến thổi tung mái tóc cô. Tóc cô bung ra theo làn gió buộc tóc rơi ra cô khẻ híp mắt cười tay nhịp nhịp trên vô lăng.
Mà trong lúc này, khoảnh khắc vừa rồi vô tình được một người trên xe đi ngược chiều nhìn thấy làm trong lòng có chút mùa xuân. Ánh mắt ấy, nụ cười thật đẹp. Phụ nữ đẹp xung quanh anh rất nhiều, nhưng vẻ đẹp bình yên thuần khiết như vậy đây là lần đầu anh thấy. Anh ngẩn người vài giây r lấy lại dáng vẻ lạnh lùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ông nói sao, chúng ta quay trở về
tại sao, chẳng phải chúng ta ở đây đang rất tốt sao
cháu k muốn trở về, cháu còn công trình nghiên cứu sắp xong rồi - những câu nói liên tục vang lên trong phòng khách của một căn biệt thự sang trọng.
Gia Nhi à, cháu củng lớn rồi, chúng ta củng nên trở về quê hương đoàn tụ với bố mẹ cháu. Dù gì thì ở đây củng không phải là quê hương của con Giọng nói ấm áp của bà nội Gia Nhi
Gia Nhi im lặng một lúc, cô nhớ chứ. Đây không phải quê nhà của cô. Nhưng cô rất sợ quay về nơi đó. Ký ức về ba mẹ, cô sợ mình sẻ không thể tiếp tục hạnh phúc. Nhưng không, cô phải quay về. Cô đủ trưởng thành để đối mặt với sự thật phủ phàng đó. Cô phải về thăm bố mẹ mình. Đúng cô phải về.
Cô dừng lại suy nghĩ của mình rồi gật đầu.
Con sẻ trở về
Tiếng chuông điện thoại reo lên trong không gian yên tĩnh. Gia Nhi đang trong phòng thí nghiệm nghe tiếng chuông làm cô mất tập trung thở dài một tiếng liếc mắt nhìn số điện thoại trên màn hình.
Cô với tay lấy chiếc điện thoại chạm vào màn hình.
Alo, con nghe, có chuyện gì vậy nội - giọng nói trong trẻo vang lên
Giọng nói ấm áp bên kia đầu giây ôn tồn Gia Nhi, cháu về nhà ông có chuyện cần nói với cháu
dạ vâng - ánh mắt cô trầm tư suy nghĩ. Có chuyện gì sao ông phải về nhà nói chuyện. Đừng nói bắt cô lao vào công ty giải quyết việc thừa kế lãnh đạo nhé. No noooo cô không muốn. Cô còn đang dang dở bên đam mê của mình......
Lái xe trên đường về, Gia Nhi bật nút mở mui xe hít thở không khí trong một buổi chiều tàn. Ánh hoàng hôn chiếu rọi xuống gương mặt nhỏ bé tôn lên vẻ đẹp yêu kiều của cô, mái tóc đen xoăn dài buộc gọn được ánh nắng chiếu rọi óng lên ánh vàng tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Cùng lúc trên đường một chiếc xế hộp hạng sang đi ngược hướng mà bên trong là ba người đàn ông mặc vest đen sang trọng. Mặc Dương Hàn trầm ngâm xem bản hợp đồng, Trần Nam ngồi gê phía trước bấm bấm điện thoại rồi nhìn ra quang cảnh phía ngoài rồi lên tiếng. Dương Hàn, cậu xem hoàng hôn bên Mĩ củng có thể bình yên và đẹp như thế này. Không thưởng thức thật phí nha
Dương Hàn trầm ngâm rồi gấp bản hợp đồng lại. Anh lặng lẻ xoay người nhìn ra cửa sổ. Đúng thật là có chút bình yên trong lòng anh yên lặng một chút
Chạy chậm lại - anh cất tiếng.
Tài xế bất chợt giật mình, nhưng anh chợt nghĩ chủ tịch bộn bề công việc lạnh lùng hiếm khi có được phút giây bình yên nên im lặng phanh ga chậm lại.
Gia Nhi vui vẻ ngâm nga theo tiếng nhạc du dương, con đường chiều tà gió thổi thoang thoảng bỗng một cơn gió ập đến thổi tung mái tóc cô. Tóc cô bung ra theo làn gió buộc tóc rơi ra cô khẻ híp mắt cười tay nhịp nhịp trên vô lăng.
Mà trong lúc này, khoảnh khắc vừa rồi vô tình được một người trên xe đi ngược chiều nhìn thấy làm trong lòng có chút mùa xuân. Ánh mắt ấy, nụ cười thật đẹp. Phụ nữ đẹp xung quanh anh rất nhiều, nhưng vẻ đẹp bình yên thuần khiết như vậy đây là lần đầu anh thấy. Anh ngẩn người vài giây r lấy lại dáng vẻ lạnh lùng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ông nói sao, chúng ta quay trở về
tại sao, chẳng phải chúng ta ở đây đang rất tốt sao
cháu k muốn trở về, cháu còn công trình nghiên cứu sắp xong rồi - những câu nói liên tục vang lên trong phòng khách của một căn biệt thự sang trọng.
Gia Nhi à, cháu củng lớn rồi, chúng ta củng nên trở về quê hương đoàn tụ với bố mẹ cháu. Dù gì thì ở đây củng không phải là quê hương của con Giọng nói ấm áp của bà nội Gia Nhi
Gia Nhi im lặng một lúc, cô nhớ chứ. Đây không phải quê nhà của cô. Nhưng cô rất sợ quay về nơi đó. Ký ức về ba mẹ, cô sợ mình sẻ không thể tiếp tục hạnh phúc. Nhưng không, cô phải quay về. Cô đủ trưởng thành để đối mặt với sự thật phủ phàng đó. Cô phải về thăm bố mẹ mình. Đúng cô phải về.
Cô dừng lại suy nghĩ của mình rồi gật đầu.
Con sẻ trở về
/15
|