Và màn đêm lại buông xuống, thành phố F trong bóng đêm vẫn sáng bừng như một viên ngọc, Hạ Thiên Triệu khép lại bản hợp đồng cuối cùng, nhẹ nhàng mà day day ấn đường, nhắm mắt lại lại hiện ra nữa khuôn mặt như ma quỷ còn có đôi mắt không chút động đậy với bất kì chuyện gì kia
“Người ở bên trong thế nào?” Hạ Thiên Triệu đối diện với vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài hỏi.
“Báo cáo Hạ tiên sinh, Hàn tiểu thư vẫn ở bên trong không ồn không nháo.” Vệ sĩ đúng sự thực mà trả lời. Đàn bà bên cạnh Hạ Thiên Triệu có đủ loại người khác nhau nhưng người phụ nữ bình tĩnh giống như Hàn Nhất Nhất này thì bọn họ chính là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Cô ấy đã ăn gì chưa?”
“Tất cả đều dựa theo phân phó của Hạ tiên sinh, chúng tôi không mang cho cô ấy bất kì thứ thức ăn gì, Hàn tiểu thư cũng không tìm chúng tôi cung cấp thức ăn.” Vệ sĩ lại một lần nữa cứ đúng theo sự thực mà trả lời.
Hạ Thiêu Triệu nghe xong, nhịn không được hơi nhíu lông mày một chút. Xem ra cô gái nhỏ này rất cứng đầu. Hắn nhẹ nhàng vung tay một cái, vệ sĩ canh giữ rất thức thời mà rời đi.
Bởi gã vệ sĩ lo lắng Hàn Nhất Nhất sẽ chạy trốn nên mở một bóng đèn ở góc phòng giam u ám, từ bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi tình hình của cô. Hạ Thiên Triệu đi vào trong phòng, hình ảnh chiếu vào trước mắt hắn thực sự hù dọa hắn.
Hàn Nhất Nhất hơi cúi đầu nghiêng mặt, mái tóc mỏng manh có phần lộn xộn xõa ra ở trên người. Nhìn từ vết sẹo dài ở sườn mặt bên trái được tóc che khuất lại hiện ra ở trước mặt Hạ Thiện Triệu chính là bên sườn mặt trắng noãn như ngọc. Ở dưới ánh đèn yếu ớt là vẻ đẹp hoàn hảo tựa như một bức tranh, hắn gần như có chút si ngốc mà nhìn .
Giống như người thiếu nữ nhà ai ngồi bó gối trong góc phòng u ám, yên lặng mà âm thầm suy nghĩ giống như là chờ ai đó đưa cô về nhà!
Hắn như có chút kích động, hắn muốn ôm lấy cô, nói với cô rằng hắn sẽ cho cô một mái nhà! Hạ Thiên Triệu xác định cảm giác chỉ trong chớp mắt kia thật mãnh liệt, không phải vì cô xinh đẹp được như thiên sứ mà là vì cô ràng buộc bản thân thu nhỏ lại làm dấy lên cảm giác thương xót khiến người khác muốn đi theo bảo vệ cô như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, chính là quật cường cùng lãnh đạm xem thường tất cả của cô đã hình thành nên sự đối lập rõ nét.
Bước chân của Hạ Thiên Triệu lần nữa nhẹ nhàng làm tỉnh giấc ý thức bạc nhược của Hàn Nhất Nhất, cô mệt mỏi mở hai mắt hờ hững đối diện với hắn.
Chính là loại ánh mắt hờ hững này đã đem Hạ Thiên Triệu kéo về thực tại, loại hình ảnh kích động vừa nãy cũng giống như những giấc mơ với người phụ nữ khác.
Hắn cao cao tại thượng đứng ở trước mặt cô giống như một bức tường, chẳng qua bức tường này bắt ngang qua thân thể của cô. Nhưng mà Hàn Nhất Nhất ngay cả tầm mắt cũng không muốn ngẩng lên.
“Có muốn ăn gì không?” Thanh âm băng lãnh của Hạ Thiên Triệu xuyên qua ánh đèn khúc xạ lọt vào tai.
Hàn Nhất Nhất giữ nguyên tư thế ban đầu, không có âm thanh không có hành động.
Một giây, hai giây, ba giây, sáu mươi giây, tám mươi giây!
“Hỏi lại một lần nữa, có muốn ăn không?” Thanh âm của hắn cực lực kiềm nén tức giận.
Hàn Nhất Nhất vẫn như trước, không trả lời hắn. Cô muốn di chuyển một chút thế nhưng cảm giác toàn bộ thân thể đều cứng đờ, hoàn toàn không nghe theo ý muốn của cô.
Rốt cuộc, Hạ Thiên Triệu thật sự tức giận. Chưa từng có người đàn bà nào không thèm nhìn hắn như vậy, mà hiện tại người phụ nữ xấu xí như quỷ này lại dám khiêu khích sự nhẫn nại của hắn như vậy.
Hắn ngồi xổm xuống, một tay túm tóc của cô hung hăng mà kéo về đối diện mình, trong mắt phóng ra tia hung ác tàn nhẫn đủ để giết chết người.
Đến khi hắn đối mặt càng gần với cô hơn thì hắn mới phát hiện sắc mặt cô tái nhợt đến như vậy, đôi môi khô khốc đến như vậy, lòng hắn lại hơi căng thẳng.
Hàn Nhất Nhất nhìn hắn nóng nảy như sấm, muốn nói chút gì đó nhưng lời nói đã đến cổ họng lại một chữ cũng nói không ra.
“Chết tiệt, có phải cô nghĩ rằng tôi không dám làm gì với cô hay không? Cô làm cho tôi phát cáu, tôi có thể đem cô ném cho lũ thủ hạ ở bên ngoài. Tuy rằng cô xấu xí như vậy nhưng đối với đàn ông, có lúc chỉ cần là một con đàn bà thì đều có thể giải quyết vấn đề!” Hắn hừ lạnh mà uy hiếp.
Hàn Nhất Nhất chán ghét hắn, càng chán ghét hơi một tí liền dùng thân thể phụ nữ ra uy hiếp. Đây là loại phương thức cô chán ghét nhất.
Đối mặt với người phụ nữ bình tĩnh như vậy, Hạ Thiên Triệu cảm thấy bản thân hoàn toàn thất bại. Hắn đường đường đại thiếu của Hạ gia, cư nhiên lại bị một người phụ nữ xấu xí không thèm để vào mắt, hắn thế nào cũng không thể chấp nhận được. Thậm chí, khi nhìn thấy sự bình tĩnh của cô, hắn muốn moi tim của Hàn Nhất Nhất ra để xem xem, tim của người phụ nữ này cũng giống như khuôn mặt cô, không có lấy một tia nhiệt độ hay không?
“Hàn Nhất Nhất, nếu như cô dám thách thức đến điểm mấu chốt của tôi lần nữa, Hạ Thiên Triệu tôi nói được làm được!” Hắn nắm chặt tay tựa hồ như lập tức sẽ ra tay.
Hàn Nhất Nhất cuối cùng liếc hắn một cái, cả người tản ra khí tức tàn bạo phảng phất muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, cô thử mở miệng vô lực mà phun ra một chữ: “Nước!”
“Người ở bên trong thế nào?” Hạ Thiên Triệu đối diện với vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài hỏi.
“Báo cáo Hạ tiên sinh, Hàn tiểu thư vẫn ở bên trong không ồn không nháo.” Vệ sĩ đúng sự thực mà trả lời. Đàn bà bên cạnh Hạ Thiên Triệu có đủ loại người khác nhau nhưng người phụ nữ bình tĩnh giống như Hàn Nhất Nhất này thì bọn họ chính là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Cô ấy đã ăn gì chưa?”
“Tất cả đều dựa theo phân phó của Hạ tiên sinh, chúng tôi không mang cho cô ấy bất kì thứ thức ăn gì, Hàn tiểu thư cũng không tìm chúng tôi cung cấp thức ăn.” Vệ sĩ lại một lần nữa cứ đúng theo sự thực mà trả lời.
Hạ Thiêu Triệu nghe xong, nhịn không được hơi nhíu lông mày một chút. Xem ra cô gái nhỏ này rất cứng đầu. Hắn nhẹ nhàng vung tay một cái, vệ sĩ canh giữ rất thức thời mà rời đi.
Bởi gã vệ sĩ lo lắng Hàn Nhất Nhất sẽ chạy trốn nên mở một bóng đèn ở góc phòng giam u ám, từ bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể theo dõi tình hình của cô. Hạ Thiên Triệu đi vào trong phòng, hình ảnh chiếu vào trước mắt hắn thực sự hù dọa hắn.
Hàn Nhất Nhất hơi cúi đầu nghiêng mặt, mái tóc mỏng manh có phần lộn xộn xõa ra ở trên người. Nhìn từ vết sẹo dài ở sườn mặt bên trái được tóc che khuất lại hiện ra ở trước mặt Hạ Thiện Triệu chính là bên sườn mặt trắng noãn như ngọc. Ở dưới ánh đèn yếu ớt là vẻ đẹp hoàn hảo tựa như một bức tranh, hắn gần như có chút si ngốc mà nhìn .
Giống như người thiếu nữ nhà ai ngồi bó gối trong góc phòng u ám, yên lặng mà âm thầm suy nghĩ giống như là chờ ai đó đưa cô về nhà!
Hắn như có chút kích động, hắn muốn ôm lấy cô, nói với cô rằng hắn sẽ cho cô một mái nhà! Hạ Thiên Triệu xác định cảm giác chỉ trong chớp mắt kia thật mãnh liệt, không phải vì cô xinh đẹp được như thiên sứ mà là vì cô ràng buộc bản thân thu nhỏ lại làm dấy lên cảm giác thương xót khiến người khác muốn đi theo bảo vệ cô như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, chính là quật cường cùng lãnh đạm xem thường tất cả của cô đã hình thành nên sự đối lập rõ nét.
Bước chân của Hạ Thiên Triệu lần nữa nhẹ nhàng làm tỉnh giấc ý thức bạc nhược của Hàn Nhất Nhất, cô mệt mỏi mở hai mắt hờ hững đối diện với hắn.
Chính là loại ánh mắt hờ hững này đã đem Hạ Thiên Triệu kéo về thực tại, loại hình ảnh kích động vừa nãy cũng giống như những giấc mơ với người phụ nữ khác.
Hắn cao cao tại thượng đứng ở trước mặt cô giống như một bức tường, chẳng qua bức tường này bắt ngang qua thân thể của cô. Nhưng mà Hàn Nhất Nhất ngay cả tầm mắt cũng không muốn ngẩng lên.
“Có muốn ăn gì không?” Thanh âm băng lãnh của Hạ Thiên Triệu xuyên qua ánh đèn khúc xạ lọt vào tai.
Hàn Nhất Nhất giữ nguyên tư thế ban đầu, không có âm thanh không có hành động.
Một giây, hai giây, ba giây, sáu mươi giây, tám mươi giây!
“Hỏi lại một lần nữa, có muốn ăn không?” Thanh âm của hắn cực lực kiềm nén tức giận.
Hàn Nhất Nhất vẫn như trước, không trả lời hắn. Cô muốn di chuyển một chút thế nhưng cảm giác toàn bộ thân thể đều cứng đờ, hoàn toàn không nghe theo ý muốn của cô.
Rốt cuộc, Hạ Thiên Triệu thật sự tức giận. Chưa từng có người đàn bà nào không thèm nhìn hắn như vậy, mà hiện tại người phụ nữ xấu xí như quỷ này lại dám khiêu khích sự nhẫn nại của hắn như vậy.
Hắn ngồi xổm xuống, một tay túm tóc của cô hung hăng mà kéo về đối diện mình, trong mắt phóng ra tia hung ác tàn nhẫn đủ để giết chết người.
Đến khi hắn đối mặt càng gần với cô hơn thì hắn mới phát hiện sắc mặt cô tái nhợt đến như vậy, đôi môi khô khốc đến như vậy, lòng hắn lại hơi căng thẳng.
Hàn Nhất Nhất nhìn hắn nóng nảy như sấm, muốn nói chút gì đó nhưng lời nói đã đến cổ họng lại một chữ cũng nói không ra.
“Chết tiệt, có phải cô nghĩ rằng tôi không dám làm gì với cô hay không? Cô làm cho tôi phát cáu, tôi có thể đem cô ném cho lũ thủ hạ ở bên ngoài. Tuy rằng cô xấu xí như vậy nhưng đối với đàn ông, có lúc chỉ cần là một con đàn bà thì đều có thể giải quyết vấn đề!” Hắn hừ lạnh mà uy hiếp.
Hàn Nhất Nhất chán ghét hắn, càng chán ghét hơi một tí liền dùng thân thể phụ nữ ra uy hiếp. Đây là loại phương thức cô chán ghét nhất.
Đối mặt với người phụ nữ bình tĩnh như vậy, Hạ Thiên Triệu cảm thấy bản thân hoàn toàn thất bại. Hắn đường đường đại thiếu của Hạ gia, cư nhiên lại bị một người phụ nữ xấu xí không thèm để vào mắt, hắn thế nào cũng không thể chấp nhận được. Thậm chí, khi nhìn thấy sự bình tĩnh của cô, hắn muốn moi tim của Hàn Nhất Nhất ra để xem xem, tim của người phụ nữ này cũng giống như khuôn mặt cô, không có lấy một tia nhiệt độ hay không?
“Hàn Nhất Nhất, nếu như cô dám thách thức đến điểm mấu chốt của tôi lần nữa, Hạ Thiên Triệu tôi nói được làm được!” Hắn nắm chặt tay tựa hồ như lập tức sẽ ra tay.
Hàn Nhất Nhất cuối cùng liếc hắn một cái, cả người tản ra khí tức tàn bạo phảng phất muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, cô thử mở miệng vô lực mà phun ra một chữ: “Nước!”
/123
|