Edit: Pingki
Beta: Muathuvang
Cục dân chính thành phố F, Hàn Nhất Nhất đứng ở nơi đó, người đàn ông bên cạnh chính là Hạ Trảm Bằng, cô nghe thấy ông ấy đang cực lực đè nén cơn tức giận của mình.
"Con có ý tứ gì? Cái gì mà không đến được? Làm cái gì đó hả?", Hạ Trảm Bằng né tránh Hàn Nhất Nhất quay sang một bên, rống lên với cái điện thoại.
"Con không có mặt thì cục dân chính cũng sẽ giúp ba giao ra giấy kết hôn, chuyện này con tuyệt đối tin tưởng ở ba mà", Hạ Thiên Triệu ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt âm trầm.
"Là con kết hôn hay là ta kết hôn đây hả? Con đây là cái thái độ gì chứ?", ánh mặt trời chiếu thẳng xuống trước mặt ông, nếu quay lại mấy năm trước, dù ông có móc súng ra mà chỉa thẳng vào đầu con trai cũng là chuyện bình thường.
"Con kết hôn cũng không ít lần, cục dân chính từ trước đến giờ cũng chưa đi quá hai lần, bây giờ có đi hay không cũng thế, ba cứ lo liệu đi, con đã đồng ý kết hôn với một kẻ xấu xí hơn nữa còn là ba năm sau mới ly hôn đã muốn nhân từ quá rồi, nếu cô ta cảm thấy được ủy khuất với bản thân mình thì có thể lựa chọn không kết", một Hạ Thiên Triệu lạnh lùng của trước kia đã quay lại.
"Con tên tiểu tử này, con đang muốn làm ta tức chết có phải không?", Hạ Trảm Bằng phẫn nộ không vui.
"Cứ vậy đi, đại hội cổ đông sắp bắt đầu rồi, con đang vội đến không có thời gian kết hôn, gả cho Hạ Thiên Triệu phải như vậy, cô ta bằng lòng thì tiếp, không muốn thì dẹp đi". Nói vừa xong, mặc cho tiếng rống muốn bể nhà ở đầu bên kia điện thoại, lập tức cúp máy, rồi tắt máy luôn.
Đối với hôn lễ mà Hạ Trảm Bằng đã an bài, hắn cũng chỉ là cho cô ta một danh phận, còn những thứ khác, đừng trông mong gì vào hắn quá nhiều rồi đến lúc lại phải trả giá.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Hạ Trảm Bằng, cô lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười, trong lòng cô có chút cảm thấy áy náy với cha nuôi.
"Ba, chúng ta đi thôi", cô thực nhanh nhẹn thực chu đáo nói, nhìn theo sắc mặt của ông, cô có thể kết luận tên khốn chết tiệt Hạ Thiên Triệu này chắc chắn là không muốn tới nơi này, như vậy cô cần gì phải làm khó xử cha nuôi đang hết lòng vì cô mà lo nghĩ đây chứ.
"A Li, con. . .", ông không thể tin được tiếng xưng hô vừa rồi của cô, hơn nữa cũng không hề tức giận, không hề chất vấn Hạ Thiên Triệu vì sao không xuất hiện.
"Ba ba", cô lại ngọt ngào gọi một tiếng nữa, mấy ngày nay ở chung, cô cảm thấy ông tựa như một người cha già hết lòng vì cô mà lo lắng.
"Thiên Triệu, thằng nhóc này hôm nay tạm thời có chuyện khẩn cấp, cho nên không tới được, con cũng biết công việc của nó cực kì bề bộn, hơn nữa. . ."
"Con biết, con hiểu mà, con chính gả cho một người đàn ông đẹp trai nhất, có tiền nhất thành phố F này, bận rộn là thiên chức của anh ấy, còn trách nhiệm của người phụ nữ chính là hậu thuẫn sau lưng cho người đàn ông mà", cô pha trò với bản thân mình, an ủi tâm tình của Hạ Trảm Bằng, kéo tay ông đi vào bên trong.
Hàn Nhất Nhất tuy rằng rất ít khi ảo tưởng hôn lễ của mình sẽ diễn ra như thế nào, thế nhưng ngày này thật sự cũng đã tới rồi, cô mới biết được hôn lễ quả thực là đơn giản đến bi kịch.
Lúc làm thủ tục, ảnh chụp chồng mình lại phải dùng đến máy tính để ghép vào, thậm chí ngay cả ký tên đều được chuẩn bị tốt từ trước, còn hắn chưa từng thấy ló mặt.
Hôn lễ của cô lại càng không có bao nhiêu bất ngờ, không phải bởi vì đơn giản quá mà là bởi vì từ đầu tới giờ chú rể cũng chưa từng xuất hiện.
Hạ Trảm Bằng ngoại trừ tươi cười với cô ra, những người khác đều nhìn thấy ông mặt mày xám tro mây đen dầy đặc, trước bàn ăn xa hoa, người trong Hạ gia vắng mặt duy nhất chỉ có Hạ Thiên Triệu.
Uổng Giai Trừng lần đầu tiên gặp mặt người vợ thứ chín của Hạ Thiên Triệu, khi nhìn đến mặt cô, trái tim đang treo lơ lửng trên cao mới từ từ hạ xuống, Hạ Thiên Cơ bày ra bộ dạng không liên quan đến mình, ăn được nửa bữa đã muốn chạy, bị một câu quát của Hạ Trảm Bằng thôi một cử động nhỏ cũng không dám.
Trên bàn cơm, người hăng hái nhất không ai khác chính là Ngải Châu Bích, bà ta vừa định mượn dịp đả kích Hạ phu nhân một chút, lời nói vừa ra khỏi miệng, đã bị Hạ Trảm Bằng ngồi bên ngầm uy hiếp, mấy lời hay ho Ngải Châu Bích đành phải nuốt vào bụng.
Thái độ của Hạ phu nhân đối với cô từ đầu đến cuối không được niềm nở cho lắm, thậm chí lúc có mặt Hạ Trảm Bằng ở đây, mới bày ra được bộ mặt dễ nhìn, còn lại đều tỏ ra rất lãnh đạm.
Có lẽ đây là một loại bài xích theo bản năng, Hạ phu nhân đối với cô, mặc kệ cô là Hàn Nhất Nhất trước đây hay Hàn Nhất Nhất bây giờ, bà đều chán ghét.
Bữa cơm cứ tiếp tục như vậy, mỗi người mang một loại tâm tư, Hàn Nhất Nhất ngược lại lại trông rất bình tĩnh, yên lặng ăn cơm, với mỗi người vẫn duy trì sự kính trọng nên có.
Sau khi kết thúc, cô còn cảm thấy thật may mắn vì đã chọn một hôn lễ đơn giản, nếu làm xa hoa quá, chú rể vắng mặt cả buổi lễ, thế thì cô sẽ trở thành chủ đề lớn nhất của báo chí thành phố F mất, cô cũng sẽ trở thành một Kily thứ hai làm trò hề cho cả thành phố.
Cả ngày, Hạ Thiên Triệu không hề quay về Hạ gia, phòng tân hôn của cô thực vắng lặng, tân phòng chỉ có một mình cô.
Hạ Trảm Bằng thậm chí đã phái vệ sĩ đi túm Hạ Thiên Triệu về nhà, ai ngờ lại không có kết quả, ngược lại lại bị thuộc hạ của Hạ Thiên Triệu đánh cho sưng mặt sưng mày. "Tiểu tử này là đang ra oai với ta sao? Người ta phái qua mà nó cũng dám đánh, có phải cả ta đứng trước mặt nó nó cũng không kiêng nể mà đánh luôn hay không? ! !", Hạ Trảm Bằng nổi cơn thịnh nộ, tay lăm lăm khẩu súng đi thẳng ra bên ngoài, lớn tiếng rống, "Lão Trương, chuẩn bị xe". *mắc cười quá =]]
"Ai nha, lão gia, ông đây là muốn làm cái gì vậy? Con trai chỉ là đang bận thôi mà, khi nào nó nghĩ thông rồi ắt sẽ trở về", Hạ phu nhân thấy Hạ Trảm Bằng cư nhiên lại lấy súng, tim bà sợ đến mức như muốn vọt ra, đây là đang ép cha con trở mặt thành thù.
Mà tất cả những chuyện này, càng khiến bà càng thêm chán ghét Hàn Nhất Nhất, vừa vào cửa đã khơi mào hai cha con đối chọi, thật đúng là đồ sao chổi.
"Tôi đang muốn xem xem, có phải Hạ Trảm Bằng đã già quá rồi hay không, nó mới dám không đem tôi để vào mắt", hai hàng lông mày của ông nhíu chặt, lộ ra vẻ hung ác.
Trên thực tế, màn vừa rồi đều bị Hàn Nhất Nhất vừa vặn nhìn thấy, cô bước xuống lầu.
"Ba ba", trên gương mặt của cô không chút nào là không vui, bình tĩnh đến mức khiến Hạ Trảm Bằng phải đau lòng.
Ông là muốn cho cô gái này một tương lai hạnh phúc, lại không nghĩ rằng đứa con trai mình hết lần này đến lần khác tổn thương người ta.
"A Li, con đừng lo lắng, Thiên Triệu sẽ lập tức trở về", Hạ Trảm Bằng tựa hồ so với cô còn nóng ruột hơn.
"Ba ba, không sao đâu ạ, anh ấy bận thì cứ để anh ấy làm, con cũng có công việc của mình, anh ấy muốn trở về khi nào thì về là được rồi".
"Điều này sao có thể, cái nhà này còn có phép tắc, ta không cho phép nó làm càn như vậy được", Hạ Trảm Bằng đột nhiên giận dữ, con trai ông mà ông lại không quản được, điều này làm cho ông không thể nào chịu đựng nổi.
"Tôi nói lão gia, con dâu cũng đã hiểu chuyện như vậy, ông cần gì phải làm rối lên đâu, đến lúc đó lại khiến Thiên Triệu không dám trở về, cái nhà này còn là phép tắc gì nữa không", trên mặt bà có chút không vui, chính bà còn hận không thể nói thêm này đó, bảo Thiên Triệu sao có thể chạm vào một người đàn bà thế này, không trở lại mới là sáng suốt.
"Đều là do bà chiều đến hư, chuyện gì cũng nghe theo nó", lửa giận của Hạ Trảm Bằng đột nhiên lại chuyển hướng sang Hạ phu nhân.
"Cái gì mà tôi chiều con, con trai chúng ta vĩ đại biết chừng nào, tất cả mọi người đều thấy được, hơn nữa, chuyện lấy vợ đối với nó mà nói chẳng có gì mới mẻ, ông không nên ép nó, càng ép chỉ khiến nó càng xa cách hơn mà thôi".
"Bà đang trách móc tôi sao? Ngay cả bà cũng muốn làm trái ý tôi có phải không?", đến lúc này, lửa giận của Hạ Trảm Bằng hoàn toàn bị khơi lên.
Hạ phu nhân mới ý thức được chính mình vừa chọc giận Hạ Trảm Bằng, đứng ở một bên không dám lên tiếng.
"Ba ba, mẹ, đều là do con không tốt, nếu hai người vẫn to tiếng với nhau như vậy, con nghĩ con nên quay về thôi", Hàn Nhất Nhất đứng bên cạnh, thật sự không đành lòng xem tiếp, áy náy trong lòng đối với Hạ Trảm Bằng lại càng thêm mấy phần.
Nếu cô không đồng ý cuộc hôn nhân này, sẽ không có chuyện gì phát sinh.
"A Li, chúng ta không cố chấp nữa, con yên tâm, ba ba sẽ không để con phải chịu ủy khuất", Hạ Trảm Bằng khẩn trương nói, sợ cô thật sự quay về nhà.
"Kỳ thật con không cảm thấy ủy khuất gì, chồng con con biết rõ, cho nên, ba ba, ba cũng cũng đừng quá đem mấy chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng làm gì".
Hàn Nhất Nhất ở một bên quan tâm nhẹ nhàng nói, cô hy vọng Hạ Trảm Bằng hiểu được, kỳ thật cô không để ý nhiều đến vấn đề này, chỉ cần có thể đi vào Hạ gia là đã đủ rồi, mà cô lại không thể nào nói cho ông, cô đến đây chỉ vì muốn thăm dò Hạ phu nhân.
"Được, ba ba không quản nữa, con cũng đừng quay về, qua hai ngày nữa ta chuẩn bị kế hoạch du lịch cho hai đứa đi hưởng tuần trăng mật". Hạ Trảm Bằng quyết định, dù thế nào đi nữa cũng muốn để cho hai người ở cạnh nhau một thời gian, quan trọng nhất là, ông không thể để nhất nhất phải ủy khuất.
Không cho cô được một hôn lễ xa hoa, thậm chí ngay cả đêm tân hôn cũng phải một mình chăn đơn gối chiếc, thế nào cũng phải làm chút gì đó đền bù cho cô, mà thứ có thể làm được giờ chính là tuần trăng mật.
"Không cần đâu ba ba, con còn phải làm việc nữa, hơn nữa công việc bề bộn, cũng không có thời gian", Hàn Nhất Nhất vội vàng cự tuyệt, cùng Hạ Thiên Triệu ở chung, đây chẳng phải đem mình đẩy xuống hố lửa sao? Huống chi, cô gả cho Hạ Thiên Triệu, ý đồ là nhằm vào Hạ phu nhân, cô muốn nắm chắc cơ hội đem Hạ phu nhân xử lý tốt mới được.
"Công việc cũng có thể xin nghỉ, tuần trăng mật này nhất định phải đi, Dương Tình, bà nói xem hưởng tuần trăng mật ở đâu thì tốt?", ông quay đầu lại hỏi phu nhân bên người.
"Cái này. . . xem A Li thích nơi nào đã", Hạ phu nhân hơi cười cười, trong lòng một chút vui vẻ cũng không có, bà không quen nhìn Hạ Trảm Bằng săn sóc Hàn Nhất Nhất như thế, tất cả những thứ này, đều vượt qua phạm vi dễ dàng tha thứ của bà.
"A Li, con muốn đi đâu?".
Hàn Nhất Nhất nhìn ánh mắt tha thiết cùng chờ mong, cô lại không đành lòng cự tuyệt, cô chỉ có thể nói cho chính mình liều mạng, tuần trăng mật thì cứ tuần trăng mật đi! ! !
"Nước Pháp lãng mạn, là nơi tốt nhất để hưởng tuần trăng mật, A Li, con thấy thế nào?", Hạ Trảm Bằng thấy cô không nói, chủ động đưa ra tên nước ngoài.
"Dạ, vậy đi Pháp vậy", Hàn Nhất Nhất đành gật đầu ưng thuận.
______________
Đêm tân hôn đầu tiên, cô một mình nằm trên giường phủ kín những cánh hoa hồng ngủ một đêm, cảm giác không có gì là không ổn, một mình trái lại lại càng nhàn hạ ung dung tự đắc.
Kết hôn hay không kết hôn duy nhất khác nhau chính là cô cùng mẹ Ngô chuyển từ biệt thự của bác sĩ Tần sang ở bên biệt thự Hạ gia, đây là yêu cầu mãnh liệt của Hạ Trảm Bằng, cô cũng biết thời biết thế đồng ý, vì điều này rất thuận với ý cô.
Điều khiến cô cảm thấy buồn bực chính là, cô từ đầu đến giờ tìm không ra được cách nào để ở chung với Hạ phu nhân.
Buổi tối thứ tư sau khi kết hôn, Hàn Nhất Nhất tranh thủ làm xong một dự án cuối cùng, lúc đang chuẩn bị rời đi, Lãnh Nghiêm lại từ trong phòng làm việc tổng tài đi ra.
"Aily, cùng đi uống một ly cà phê chứ", lời anh vẫn cứ bình tĩnh như vậy tùy ý như vậy, giống như bạn bè cũ lâu năm hẹn nhau ra ngoài vậy.
Hàn Nhất Nhất còn chưa kịp phản ứng lại đã gật đầu đồng ý với anh.
Trên đường đi cùng anh đến nơi uống cà phê, cô cảm thấy chính mình tựa như đang sa vào giữa đám mây mù.
Beta: Muathuvang
Cục dân chính thành phố F, Hàn Nhất Nhất đứng ở nơi đó, người đàn ông bên cạnh chính là Hạ Trảm Bằng, cô nghe thấy ông ấy đang cực lực đè nén cơn tức giận của mình.
"Con có ý tứ gì? Cái gì mà không đến được? Làm cái gì đó hả?", Hạ Trảm Bằng né tránh Hàn Nhất Nhất quay sang một bên, rống lên với cái điện thoại.
"Con không có mặt thì cục dân chính cũng sẽ giúp ba giao ra giấy kết hôn, chuyện này con tuyệt đối tin tưởng ở ba mà", Hạ Thiên Triệu ngồi trong phòng làm việc của mình nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt âm trầm.
"Là con kết hôn hay là ta kết hôn đây hả? Con đây là cái thái độ gì chứ?", ánh mặt trời chiếu thẳng xuống trước mặt ông, nếu quay lại mấy năm trước, dù ông có móc súng ra mà chỉa thẳng vào đầu con trai cũng là chuyện bình thường.
"Con kết hôn cũng không ít lần, cục dân chính từ trước đến giờ cũng chưa đi quá hai lần, bây giờ có đi hay không cũng thế, ba cứ lo liệu đi, con đã đồng ý kết hôn với một kẻ xấu xí hơn nữa còn là ba năm sau mới ly hôn đã muốn nhân từ quá rồi, nếu cô ta cảm thấy được ủy khuất với bản thân mình thì có thể lựa chọn không kết", một Hạ Thiên Triệu lạnh lùng của trước kia đã quay lại.
"Con tên tiểu tử này, con đang muốn làm ta tức chết có phải không?", Hạ Trảm Bằng phẫn nộ không vui.
"Cứ vậy đi, đại hội cổ đông sắp bắt đầu rồi, con đang vội đến không có thời gian kết hôn, gả cho Hạ Thiên Triệu phải như vậy, cô ta bằng lòng thì tiếp, không muốn thì dẹp đi". Nói vừa xong, mặc cho tiếng rống muốn bể nhà ở đầu bên kia điện thoại, lập tức cúp máy, rồi tắt máy luôn.
Đối với hôn lễ mà Hạ Trảm Bằng đã an bài, hắn cũng chỉ là cho cô ta một danh phận, còn những thứ khác, đừng trông mong gì vào hắn quá nhiều rồi đến lúc lại phải trả giá.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Hạ Trảm Bằng, cô lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười, trong lòng cô có chút cảm thấy áy náy với cha nuôi.
"Ba, chúng ta đi thôi", cô thực nhanh nhẹn thực chu đáo nói, nhìn theo sắc mặt của ông, cô có thể kết luận tên khốn chết tiệt Hạ Thiên Triệu này chắc chắn là không muốn tới nơi này, như vậy cô cần gì phải làm khó xử cha nuôi đang hết lòng vì cô mà lo nghĩ đây chứ.
"A Li, con. . .", ông không thể tin được tiếng xưng hô vừa rồi của cô, hơn nữa cũng không hề tức giận, không hề chất vấn Hạ Thiên Triệu vì sao không xuất hiện.
"Ba ba", cô lại ngọt ngào gọi một tiếng nữa, mấy ngày nay ở chung, cô cảm thấy ông tựa như một người cha già hết lòng vì cô mà lo lắng.
"Thiên Triệu, thằng nhóc này hôm nay tạm thời có chuyện khẩn cấp, cho nên không tới được, con cũng biết công việc của nó cực kì bề bộn, hơn nữa. . ."
"Con biết, con hiểu mà, con chính gả cho một người đàn ông đẹp trai nhất, có tiền nhất thành phố F này, bận rộn là thiên chức của anh ấy, còn trách nhiệm của người phụ nữ chính là hậu thuẫn sau lưng cho người đàn ông mà", cô pha trò với bản thân mình, an ủi tâm tình của Hạ Trảm Bằng, kéo tay ông đi vào bên trong.
Hàn Nhất Nhất tuy rằng rất ít khi ảo tưởng hôn lễ của mình sẽ diễn ra như thế nào, thế nhưng ngày này thật sự cũng đã tới rồi, cô mới biết được hôn lễ quả thực là đơn giản đến bi kịch.
Lúc làm thủ tục, ảnh chụp chồng mình lại phải dùng đến máy tính để ghép vào, thậm chí ngay cả ký tên đều được chuẩn bị tốt từ trước, còn hắn chưa từng thấy ló mặt.
Hôn lễ của cô lại càng không có bao nhiêu bất ngờ, không phải bởi vì đơn giản quá mà là bởi vì từ đầu tới giờ chú rể cũng chưa từng xuất hiện.
Hạ Trảm Bằng ngoại trừ tươi cười với cô ra, những người khác đều nhìn thấy ông mặt mày xám tro mây đen dầy đặc, trước bàn ăn xa hoa, người trong Hạ gia vắng mặt duy nhất chỉ có Hạ Thiên Triệu.
Uổng Giai Trừng lần đầu tiên gặp mặt người vợ thứ chín của Hạ Thiên Triệu, khi nhìn đến mặt cô, trái tim đang treo lơ lửng trên cao mới từ từ hạ xuống, Hạ Thiên Cơ bày ra bộ dạng không liên quan đến mình, ăn được nửa bữa đã muốn chạy, bị một câu quát của Hạ Trảm Bằng thôi một cử động nhỏ cũng không dám.
Trên bàn cơm, người hăng hái nhất không ai khác chính là Ngải Châu Bích, bà ta vừa định mượn dịp đả kích Hạ phu nhân một chút, lời nói vừa ra khỏi miệng, đã bị Hạ Trảm Bằng ngồi bên ngầm uy hiếp, mấy lời hay ho Ngải Châu Bích đành phải nuốt vào bụng.
Thái độ của Hạ phu nhân đối với cô từ đầu đến cuối không được niềm nở cho lắm, thậm chí lúc có mặt Hạ Trảm Bằng ở đây, mới bày ra được bộ mặt dễ nhìn, còn lại đều tỏ ra rất lãnh đạm.
Có lẽ đây là một loại bài xích theo bản năng, Hạ phu nhân đối với cô, mặc kệ cô là Hàn Nhất Nhất trước đây hay Hàn Nhất Nhất bây giờ, bà đều chán ghét.
Bữa cơm cứ tiếp tục như vậy, mỗi người mang một loại tâm tư, Hàn Nhất Nhất ngược lại lại trông rất bình tĩnh, yên lặng ăn cơm, với mỗi người vẫn duy trì sự kính trọng nên có.
Sau khi kết thúc, cô còn cảm thấy thật may mắn vì đã chọn một hôn lễ đơn giản, nếu làm xa hoa quá, chú rể vắng mặt cả buổi lễ, thế thì cô sẽ trở thành chủ đề lớn nhất của báo chí thành phố F mất, cô cũng sẽ trở thành một Kily thứ hai làm trò hề cho cả thành phố.
Cả ngày, Hạ Thiên Triệu không hề quay về Hạ gia, phòng tân hôn của cô thực vắng lặng, tân phòng chỉ có một mình cô.
Hạ Trảm Bằng thậm chí đã phái vệ sĩ đi túm Hạ Thiên Triệu về nhà, ai ngờ lại không có kết quả, ngược lại lại bị thuộc hạ của Hạ Thiên Triệu đánh cho sưng mặt sưng mày. "Tiểu tử này là đang ra oai với ta sao? Người ta phái qua mà nó cũng dám đánh, có phải cả ta đứng trước mặt nó nó cũng không kiêng nể mà đánh luôn hay không? ! !", Hạ Trảm Bằng nổi cơn thịnh nộ, tay lăm lăm khẩu súng đi thẳng ra bên ngoài, lớn tiếng rống, "Lão Trương, chuẩn bị xe". *mắc cười quá =]]
"Ai nha, lão gia, ông đây là muốn làm cái gì vậy? Con trai chỉ là đang bận thôi mà, khi nào nó nghĩ thông rồi ắt sẽ trở về", Hạ phu nhân thấy Hạ Trảm Bằng cư nhiên lại lấy súng, tim bà sợ đến mức như muốn vọt ra, đây là đang ép cha con trở mặt thành thù.
Mà tất cả những chuyện này, càng khiến bà càng thêm chán ghét Hàn Nhất Nhất, vừa vào cửa đã khơi mào hai cha con đối chọi, thật đúng là đồ sao chổi.
"Tôi đang muốn xem xem, có phải Hạ Trảm Bằng đã già quá rồi hay không, nó mới dám không đem tôi để vào mắt", hai hàng lông mày của ông nhíu chặt, lộ ra vẻ hung ác.
Trên thực tế, màn vừa rồi đều bị Hàn Nhất Nhất vừa vặn nhìn thấy, cô bước xuống lầu.
"Ba ba", trên gương mặt của cô không chút nào là không vui, bình tĩnh đến mức khiến Hạ Trảm Bằng phải đau lòng.
Ông là muốn cho cô gái này một tương lai hạnh phúc, lại không nghĩ rằng đứa con trai mình hết lần này đến lần khác tổn thương người ta.
"A Li, con đừng lo lắng, Thiên Triệu sẽ lập tức trở về", Hạ Trảm Bằng tựa hồ so với cô còn nóng ruột hơn.
"Ba ba, không sao đâu ạ, anh ấy bận thì cứ để anh ấy làm, con cũng có công việc của mình, anh ấy muốn trở về khi nào thì về là được rồi".
"Điều này sao có thể, cái nhà này còn có phép tắc, ta không cho phép nó làm càn như vậy được", Hạ Trảm Bằng đột nhiên giận dữ, con trai ông mà ông lại không quản được, điều này làm cho ông không thể nào chịu đựng nổi.
"Tôi nói lão gia, con dâu cũng đã hiểu chuyện như vậy, ông cần gì phải làm rối lên đâu, đến lúc đó lại khiến Thiên Triệu không dám trở về, cái nhà này còn là phép tắc gì nữa không", trên mặt bà có chút không vui, chính bà còn hận không thể nói thêm này đó, bảo Thiên Triệu sao có thể chạm vào một người đàn bà thế này, không trở lại mới là sáng suốt.
"Đều là do bà chiều đến hư, chuyện gì cũng nghe theo nó", lửa giận của Hạ Trảm Bằng đột nhiên lại chuyển hướng sang Hạ phu nhân.
"Cái gì mà tôi chiều con, con trai chúng ta vĩ đại biết chừng nào, tất cả mọi người đều thấy được, hơn nữa, chuyện lấy vợ đối với nó mà nói chẳng có gì mới mẻ, ông không nên ép nó, càng ép chỉ khiến nó càng xa cách hơn mà thôi".
"Bà đang trách móc tôi sao? Ngay cả bà cũng muốn làm trái ý tôi có phải không?", đến lúc này, lửa giận của Hạ Trảm Bằng hoàn toàn bị khơi lên.
Hạ phu nhân mới ý thức được chính mình vừa chọc giận Hạ Trảm Bằng, đứng ở một bên không dám lên tiếng.
"Ba ba, mẹ, đều là do con không tốt, nếu hai người vẫn to tiếng với nhau như vậy, con nghĩ con nên quay về thôi", Hàn Nhất Nhất đứng bên cạnh, thật sự không đành lòng xem tiếp, áy náy trong lòng đối với Hạ Trảm Bằng lại càng thêm mấy phần.
Nếu cô không đồng ý cuộc hôn nhân này, sẽ không có chuyện gì phát sinh.
"A Li, chúng ta không cố chấp nữa, con yên tâm, ba ba sẽ không để con phải chịu ủy khuất", Hạ Trảm Bằng khẩn trương nói, sợ cô thật sự quay về nhà.
"Kỳ thật con không cảm thấy ủy khuất gì, chồng con con biết rõ, cho nên, ba ba, ba cũng cũng đừng quá đem mấy chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng làm gì".
Hàn Nhất Nhất ở một bên quan tâm nhẹ nhàng nói, cô hy vọng Hạ Trảm Bằng hiểu được, kỳ thật cô không để ý nhiều đến vấn đề này, chỉ cần có thể đi vào Hạ gia là đã đủ rồi, mà cô lại không thể nào nói cho ông, cô đến đây chỉ vì muốn thăm dò Hạ phu nhân.
"Được, ba ba không quản nữa, con cũng đừng quay về, qua hai ngày nữa ta chuẩn bị kế hoạch du lịch cho hai đứa đi hưởng tuần trăng mật". Hạ Trảm Bằng quyết định, dù thế nào đi nữa cũng muốn để cho hai người ở cạnh nhau một thời gian, quan trọng nhất là, ông không thể để nhất nhất phải ủy khuất.
Không cho cô được một hôn lễ xa hoa, thậm chí ngay cả đêm tân hôn cũng phải một mình chăn đơn gối chiếc, thế nào cũng phải làm chút gì đó đền bù cho cô, mà thứ có thể làm được giờ chính là tuần trăng mật.
"Không cần đâu ba ba, con còn phải làm việc nữa, hơn nữa công việc bề bộn, cũng không có thời gian", Hàn Nhất Nhất vội vàng cự tuyệt, cùng Hạ Thiên Triệu ở chung, đây chẳng phải đem mình đẩy xuống hố lửa sao? Huống chi, cô gả cho Hạ Thiên Triệu, ý đồ là nhằm vào Hạ phu nhân, cô muốn nắm chắc cơ hội đem Hạ phu nhân xử lý tốt mới được.
"Công việc cũng có thể xin nghỉ, tuần trăng mật này nhất định phải đi, Dương Tình, bà nói xem hưởng tuần trăng mật ở đâu thì tốt?", ông quay đầu lại hỏi phu nhân bên người.
"Cái này. . . xem A Li thích nơi nào đã", Hạ phu nhân hơi cười cười, trong lòng một chút vui vẻ cũng không có, bà không quen nhìn Hạ Trảm Bằng săn sóc Hàn Nhất Nhất như thế, tất cả những thứ này, đều vượt qua phạm vi dễ dàng tha thứ của bà.
"A Li, con muốn đi đâu?".
Hàn Nhất Nhất nhìn ánh mắt tha thiết cùng chờ mong, cô lại không đành lòng cự tuyệt, cô chỉ có thể nói cho chính mình liều mạng, tuần trăng mật thì cứ tuần trăng mật đi! ! !
"Nước Pháp lãng mạn, là nơi tốt nhất để hưởng tuần trăng mật, A Li, con thấy thế nào?", Hạ Trảm Bằng thấy cô không nói, chủ động đưa ra tên nước ngoài.
"Dạ, vậy đi Pháp vậy", Hàn Nhất Nhất đành gật đầu ưng thuận.
______________
Đêm tân hôn đầu tiên, cô một mình nằm trên giường phủ kín những cánh hoa hồng ngủ một đêm, cảm giác không có gì là không ổn, một mình trái lại lại càng nhàn hạ ung dung tự đắc.
Kết hôn hay không kết hôn duy nhất khác nhau chính là cô cùng mẹ Ngô chuyển từ biệt thự của bác sĩ Tần sang ở bên biệt thự Hạ gia, đây là yêu cầu mãnh liệt của Hạ Trảm Bằng, cô cũng biết thời biết thế đồng ý, vì điều này rất thuận với ý cô.
Điều khiến cô cảm thấy buồn bực chính là, cô từ đầu đến giờ tìm không ra được cách nào để ở chung với Hạ phu nhân.
Buổi tối thứ tư sau khi kết hôn, Hàn Nhất Nhất tranh thủ làm xong một dự án cuối cùng, lúc đang chuẩn bị rời đi, Lãnh Nghiêm lại từ trong phòng làm việc tổng tài đi ra.
"Aily, cùng đi uống một ly cà phê chứ", lời anh vẫn cứ bình tĩnh như vậy tùy ý như vậy, giống như bạn bè cũ lâu năm hẹn nhau ra ngoài vậy.
Hàn Nhất Nhất còn chưa kịp phản ứng lại đã gật đầu đồng ý với anh.
Trên đường đi cùng anh đến nơi uống cà phê, cô cảm thấy chính mình tựa như đang sa vào giữa đám mây mù.
/123
|