"Cút,các người cút hết cho tôi"_giọng một người đàn ông có phần tức giận, tay anh ta không yên mà ném đồ lung tung.
Đúng lúc Mục Lạc Anh đến, một cô y tá nhanh chóng kéo cô vào phòng bệnh nhân đó, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ thấy một lọ hoa đang bay về phía mình, theo bản năng cô chụp lấy lọ hoa một cách linh hoạt.
Nhẹ nhàng đặt nó xuống, nhìn vào người mới vừa ném:"Anh quậy đủ chưa?".
Người đàn ông đó hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói:"Những người như cô tôi thấy nhiều rồi, muốn tiếp cận tôi mà còn giả vờ thuần khiết làm gì?".
Cô nghe lời anh ta nói, lấy phần thích thú:"Tôi là phụ nữ đã có chồng,vả lại anh cũng đừng tự đề cao mình quá".
Hay lắm, lần đầu tiên dám có người mắng Mạc Phong mình.
Thích thú nhìn cô:"Nếu đã nói vậy, xin mạo mụi được biết tên của chồng cô được không?".
"Mộ Tư Phàm".
Gì chứ! Mộ Tư Phàm cậu ta có vợ khi nào, không mời mình uống rượu mừng, nhớ đấy ông đây ghi nhận.
"Tôi vào đây không phải để nói chuyện vớ vẫn với anh, tôi biết anh là bạn của chồng tôi, tôi muốn anh hỏi anh một chuyện".
Mạc Phong nhìn cô, khó hiểu hỏi:"Cô muốn hỏi tôi chuyện gì? ".
"Tôi muốn biết lí do anh bị thương".
"Cô quan tâm tôi sao? Không được đâu nha, cô là vợ Tư Phàm, tôi không thể nào chấp nhận được".
Cái tên này khéo nghĩ vậy, muốn cô tức chết sao, lúc nãy thỳ tự cao bây giờ thỳ tự luyến, đúng là bạn của tên ngốc đó không có người nào là bình thường cả.
Cô hừ lạnh, nói:"Anh bớt suy nghĩ lung tung đi, mau trả lời câu hỏi của tôi".
Hung dữ thật! Cả người Mạc Phong run nhẹ một cái, nói:"Tôi bị ám sát ".
Nếu anh ta nói vậy, thỳ anh ta và tên ngốc kia cùng bị hãm hại, một người thông minh gian xảo như Mộ Tư Phàm chắc chắn sẽ không lơ là mọi việc, mà dễ dàng bị tai nạn, còn Mạc Phong này cũng là một người rất ghê gớm cũng không thể nào mà tự nhiên bị ám sát.
Nếu nói, hai người họ có rất nhiều kẻ thù, nhưng đâu thể không có chuẩn bị gì để đối phó. Người muốn giết họ ắc hẳn biết được gì đó. Không! Mà là chắc chắn biết được gù đó, chỉ có những người thân cận mới biết được việc làm của họ, vậy là họ có nội gián.
Thấy cô suy nghĩ gì đó, Mạc Phong lây lây người cô:"Nè cô suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?".
Cô dứt khỏi suy nghĩ, quay gót rời đi, không quên nói:"Tôi sẽ còn đến gặp anh ".
Phụ nữ đúng là khó hiểu mà.
- ----------
Đúng lúc Mục Lạc Anh đến, một cô y tá nhanh chóng kéo cô vào phòng bệnh nhân đó, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ thấy một lọ hoa đang bay về phía mình, theo bản năng cô chụp lấy lọ hoa một cách linh hoạt.
Nhẹ nhàng đặt nó xuống, nhìn vào người mới vừa ném:"Anh quậy đủ chưa?".
Người đàn ông đó hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ nói:"Những người như cô tôi thấy nhiều rồi, muốn tiếp cận tôi mà còn giả vờ thuần khiết làm gì?".
Cô nghe lời anh ta nói, lấy phần thích thú:"Tôi là phụ nữ đã có chồng,vả lại anh cũng đừng tự đề cao mình quá".
Hay lắm, lần đầu tiên dám có người mắng Mạc Phong mình.
Thích thú nhìn cô:"Nếu đã nói vậy, xin mạo mụi được biết tên của chồng cô được không?".
"Mộ Tư Phàm".
Gì chứ! Mộ Tư Phàm cậu ta có vợ khi nào, không mời mình uống rượu mừng, nhớ đấy ông đây ghi nhận.
"Tôi vào đây không phải để nói chuyện vớ vẫn với anh, tôi biết anh là bạn của chồng tôi, tôi muốn anh hỏi anh một chuyện".
Mạc Phong nhìn cô, khó hiểu hỏi:"Cô muốn hỏi tôi chuyện gì? ".
"Tôi muốn biết lí do anh bị thương".
"Cô quan tâm tôi sao? Không được đâu nha, cô là vợ Tư Phàm, tôi không thể nào chấp nhận được".
Cái tên này khéo nghĩ vậy, muốn cô tức chết sao, lúc nãy thỳ tự cao bây giờ thỳ tự luyến, đúng là bạn của tên ngốc đó không có người nào là bình thường cả.
Cô hừ lạnh, nói:"Anh bớt suy nghĩ lung tung đi, mau trả lời câu hỏi của tôi".
Hung dữ thật! Cả người Mạc Phong run nhẹ một cái, nói:"Tôi bị ám sát ".
Nếu anh ta nói vậy, thỳ anh ta và tên ngốc kia cùng bị hãm hại, một người thông minh gian xảo như Mộ Tư Phàm chắc chắn sẽ không lơ là mọi việc, mà dễ dàng bị tai nạn, còn Mạc Phong này cũng là một người rất ghê gớm cũng không thể nào mà tự nhiên bị ám sát.
Nếu nói, hai người họ có rất nhiều kẻ thù, nhưng đâu thể không có chuẩn bị gì để đối phó. Người muốn giết họ ắc hẳn biết được gì đó. Không! Mà là chắc chắn biết được gù đó, chỉ có những người thân cận mới biết được việc làm của họ, vậy là họ có nội gián.
Thấy cô suy nghĩ gì đó, Mạc Phong lây lây người cô:"Nè cô suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?".
Cô dứt khỏi suy nghĩ, quay gót rời đi, không quên nói:"Tôi sẽ còn đến gặp anh ".
Phụ nữ đúng là khó hiểu mà.
- ----------
/124
|