Và rồi ngày tháng trôi qua một cách êm đẹp. Cuộc sống của hoi cũng dần trở nên hạnh phúc hơn.
Mục Lạc Anh mải mê ngắm hoa sau vườn, đâu nào hay biết anh đang ở phía sau mình chụp hình cô. Những bức ảnh đẹp mà tự nhiên nhất của cô quá ư là đẹp đi.
- Rắc......
Mục Lạc Anh lúc này mới quay đầu nhìn:"Anh làm gì vậy hả?".
Mộ Tư Phàm cười, cất máy ảnh đi, ngồi xuống cạnh cô:"Bởi vì em đẹp nên anh muốn chụp".
"Nhưng mà em đang ngắm hoa đó, chắc hẳn những bức ảnh ấy rất tệ"_cô ủ rũ nói.
Mộ Tư Phàm ngã ra ghế, miệng vô tư nói:"So với những bông hoa đầy màu sắc kia thì vợ anh vẫn là đẹp nhất. Nên những bức ảnh lúc nãy nhìn em rất đẹp, thậm chí anh đã mê mẫn cô gái trong ảnh ấy một cách điên cuồng.
Khi cô ấy đi xa anh mấy giây anh liền trở nên không kiểm soát được bản thân, chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, muốn được ôm cô ấy vào lòng, muốn được hôn cô ấy, và muốn cô ấy ở bên anh cả đời, không rời xa anh".
Mục Lạc Anh bậc khóc, nước mắt này không phải đau lòng mà là những giọt nước mắt hạnh phúc, cô ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng ngực anh:"Cô ấy cũng vậy, cũng muốn bên cạnh anh cả đời, dù cho sau này có như thế nào thì cô ấy vẫn nắm lấy tay anh đi đến cuối con đường, cùng nhau hưởng thụ lấy những gì hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất".
Mộ Tư Phàm cũng ôm lấy cô, hôn nhẹ vào mái tóc thơm dịu nói:"Chỉ cần em còn bên anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời mình che chở cho em, cùng nhau xây dựng một gia đình ấm áp. Anh, các con và em sẽ là một gia đình khiến người người ngưỡng mộ, anh yêu em, Mục Lạc Anh".
"Em cũng yêu anh, ông xã".
Đó là tình yêu hơn cả mọi thứ. Cố gắng nắm chặt hạnh phíc trong tay thì tự khắc nó sẽ không vuột mất. Dù cho có gặp mọi trở ngại gì thì họ cũng sẽ hạnh phúc bên nhau.
Tình yêu là vậy, lúc giận, lúc buồn, lúc đay khổ nhưng họ vẫn cùng nhau vượt qua thì đó mới gọi là tình yêu. Chẳng những vậy, điều quan trọng nhất trong tình yêu là sự tin tưởng. Nếu không đặt được niềm tin vào đối phương thì đừng bao giờ yêu nữa. Nên kết thúc nó đi.
......CHÍNH HOÀN VĂN---
- TÌ BÀ PHIÊU BẠC CẢM ƠN CÁC BẠN. MÌNH DỪNG BỘ NÀY TẠI ĐÂY. TIẾP TUCI VIẾT BỘ KHÁC. CẦN LẮM CÁC BẠN ĐẾN ĐỌC ỦNG HỘ MÌNH.
Mục Lạc Anh mải mê ngắm hoa sau vườn, đâu nào hay biết anh đang ở phía sau mình chụp hình cô. Những bức ảnh đẹp mà tự nhiên nhất của cô quá ư là đẹp đi.
- Rắc......
Mục Lạc Anh lúc này mới quay đầu nhìn:"Anh làm gì vậy hả?".
Mộ Tư Phàm cười, cất máy ảnh đi, ngồi xuống cạnh cô:"Bởi vì em đẹp nên anh muốn chụp".
"Nhưng mà em đang ngắm hoa đó, chắc hẳn những bức ảnh ấy rất tệ"_cô ủ rũ nói.
Mộ Tư Phàm ngã ra ghế, miệng vô tư nói:"So với những bông hoa đầy màu sắc kia thì vợ anh vẫn là đẹp nhất. Nên những bức ảnh lúc nãy nhìn em rất đẹp, thậm chí anh đã mê mẫn cô gái trong ảnh ấy một cách điên cuồng.
Khi cô ấy đi xa anh mấy giây anh liền trở nên không kiểm soát được bản thân, chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, muốn được ôm cô ấy vào lòng, muốn được hôn cô ấy, và muốn cô ấy ở bên anh cả đời, không rời xa anh".
Mục Lạc Anh bậc khóc, nước mắt này không phải đau lòng mà là những giọt nước mắt hạnh phúc, cô ôm lấy anh, vùi đầu vào lòng ngực anh:"Cô ấy cũng vậy, cũng muốn bên cạnh anh cả đời, dù cho sau này có như thế nào thì cô ấy vẫn nắm lấy tay anh đi đến cuối con đường, cùng nhau hưởng thụ lấy những gì hạnh phúc nhất, tốt đẹp nhất".
Mộ Tư Phàm cũng ôm lấy cô, hôn nhẹ vào mái tóc thơm dịu nói:"Chỉ cần em còn bên anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời mình che chở cho em, cùng nhau xây dựng một gia đình ấm áp. Anh, các con và em sẽ là một gia đình khiến người người ngưỡng mộ, anh yêu em, Mục Lạc Anh".
"Em cũng yêu anh, ông xã".
Đó là tình yêu hơn cả mọi thứ. Cố gắng nắm chặt hạnh phíc trong tay thì tự khắc nó sẽ không vuột mất. Dù cho có gặp mọi trở ngại gì thì họ cũng sẽ hạnh phúc bên nhau.
Tình yêu là vậy, lúc giận, lúc buồn, lúc đay khổ nhưng họ vẫn cùng nhau vượt qua thì đó mới gọi là tình yêu. Chẳng những vậy, điều quan trọng nhất trong tình yêu là sự tin tưởng. Nếu không đặt được niềm tin vào đối phương thì đừng bao giờ yêu nữa. Nên kết thúc nó đi.
......CHÍNH HOÀN VĂN---
- TÌ BÀ PHIÊU BẠC CẢM ƠN CÁC BẠN. MÌNH DỪNG BỘ NÀY TẠI ĐÂY. TIẾP TUCI VIẾT BỘ KHÁC. CẦN LẮM CÁC BẠN ĐẾN ĐỌC ỦNG HỘ MÌNH.
/124
|