Mục Lạc Anh vẫn đứng đó nhìn Ngư Hủy Triết, nói trong sự bình tĩnh:"Tôi không nghĩ như vậy".
Ngư Hủy Triết cười cuồng ngạo:"Phải thế chứ! Ảnh Vương của Ngư Hủy Triết tốt nhất không nên kiên nễ bất cứ thứ gì? Kể cả người thân, cô hiểu rõ chứ?".
Đúng, cô là Ảnh Vương, một người nghe đến tên phải run sợ, Ảnh Vương là tên mà những người trong thế giới ngầm gọi cô, mặc dù họ chưa từng nhìn thấy mặt của cô. Những lần cô xuất hiện đều vào buổi tối, nhiệm vụ cô thực hiện chỉ có hai chữ "giết người", bất luận họ là ai, chỉ cần lệnh chủ nhân ban xuống cô đều thực hiện. Không biết khi nào bàn tay cô đã nhuốm máu của rất nhiều người.
Đặc biệt, cách cô giết người là giết phải thấy. Ý nói, khi giết bóng của cô và người bị giết sẽ được người khác nhìn thấy. Bởi vậy, cô mới có tên "Ảnh". Để lại sự ám ảnh trước cách cô giết người.
Lại nói, lúc cô rơi vào tay Lâm Nguyệt mà không thoát ra được, không phải cô không muốn thoát,mà là vì cô không muốn bản thân bị bại lộ. Nếu một người phụ nữ đánh lại hai người đàn ông và một người nữa, thỳ họ sẽ sinh ra nghi ngờ.
Lúc trước và bây giờ,không khi nào cô không cảm thấy lo lắng trước thân phận đó của mình,rồi Mộ Tư Phàm sẽ nghĩ như thế nào khi lấy một cô gái, vừa cứu người lại vừa giết người.
Thoát khỏi suy nghĩ, Mục Lạc Anh nói,:"Chủ nhân, ngài gọi tôi tới là có chuyện gì?".
"Giết một người"_Ngư Hủy Triết nói, đôi mắt sâu thẳm khó đoán.
"Ngài cứ nói".
"Mộ Tư Phàm"
Mộ Tư Phàm
Mộ Tư Phàm
Mộ Tư Phàm
Mộ Tư Phàm
Đầu óc cô cứ lặp đi cái tên đã khắc vào trong tim. Không dám nghe nữa, giết người cô yêu nhất! Có thể sao?
Mục Lạc Anh đứng như không vững, đôi mắt bắt đầu dao động:"Cho tôi một lí do".
"Khi giết người, không cần biết lí do,mà người cô giết lần này là chồng mình nên tôi sẽ miễn cưỡng cho cô biết lí do".
Ngư Hủy Triết đứng dậy, đi lại gần cô, giọng nói hiện lên tia độc ác:"Cậu ta hại chết con tôi, Ngư Tâm Niệm".
"Anh ấy thế nào lại hại chết con gái ngài"_Mục Lạc Anh có phần sắc lạnh.
"Hai năm trước, Niệm Niệm và Mộ Tư Phàm quen nhau, không ngờ sau này Niệm Niệm mới phát hiện Mộ Tư Phàm không yêu nó, chỉ xem nó là trò vui. Đau khổ quá, nó cắt cổ tay tự vẫn để lại một mình ta cô đơn không một người thân..."
Tư Phàm anh ấy từng là người như vậy sao?
Mục Lạc Anh cảm thấy bất lực, không kìm được nói:"Vậy lúc trước, ngài bảo tôi giúp Phàm thị vì Mộ Nhiếp Chính là bạn ngài, bây giờ ngài lại bảo tôi chính tay giết Tư Phàm vì Tư Phàm hại chết con gái ngài, Ngư Hủy Triết, ngài nói tôi biết, rốt cuộc ngài muốn làm gì?".
Ngư Hủy Triết trở về chỗ ngồi, cười thâm sâu:"Đáng khen với câu hỏi của cô, như cô nói, tôi không có hứng thú với Phàm thị, người tôi muốn là Mộ Tư Phàm.
Lúc trước cậu ta ngốc, tôi muốn tự tay giết chết,nhưng tôi muốn cậu ta phải đau khổ như con gái tôi đã phải gánh chịu, để cậu ta biết thế nào là cảm giác đau khổ, chính người mình yêu giết chết, hahaha, chắc thú vị lắm ".
Trong màn đêm, tiếng cười man rợ vang lên, người con gái rối rắm trước sự lựa chọn đau khổ này.
Rồi cô phải làm sao?
Mục Lạc Anh lặng lẽ rời khỏi, trong cô vô cùng thảm sầu. Đi mãi, đi mãi đến khi màn đêm buông xuống.
- ----------
Ngư Hủy Triết cười cuồng ngạo:"Phải thế chứ! Ảnh Vương của Ngư Hủy Triết tốt nhất không nên kiên nễ bất cứ thứ gì? Kể cả người thân, cô hiểu rõ chứ?".
Đúng, cô là Ảnh Vương, một người nghe đến tên phải run sợ, Ảnh Vương là tên mà những người trong thế giới ngầm gọi cô, mặc dù họ chưa từng nhìn thấy mặt của cô. Những lần cô xuất hiện đều vào buổi tối, nhiệm vụ cô thực hiện chỉ có hai chữ "giết người", bất luận họ là ai, chỉ cần lệnh chủ nhân ban xuống cô đều thực hiện. Không biết khi nào bàn tay cô đã nhuốm máu của rất nhiều người.
Đặc biệt, cách cô giết người là giết phải thấy. Ý nói, khi giết bóng của cô và người bị giết sẽ được người khác nhìn thấy. Bởi vậy, cô mới có tên "Ảnh". Để lại sự ám ảnh trước cách cô giết người.
Lại nói, lúc cô rơi vào tay Lâm Nguyệt mà không thoát ra được, không phải cô không muốn thoát,mà là vì cô không muốn bản thân bị bại lộ. Nếu một người phụ nữ đánh lại hai người đàn ông và một người nữa, thỳ họ sẽ sinh ra nghi ngờ.
Lúc trước và bây giờ,không khi nào cô không cảm thấy lo lắng trước thân phận đó của mình,rồi Mộ Tư Phàm sẽ nghĩ như thế nào khi lấy một cô gái, vừa cứu người lại vừa giết người.
Thoát khỏi suy nghĩ, Mục Lạc Anh nói,:"Chủ nhân, ngài gọi tôi tới là có chuyện gì?".
"Giết một người"_Ngư Hủy Triết nói, đôi mắt sâu thẳm khó đoán.
"Ngài cứ nói".
"Mộ Tư Phàm"
Mộ Tư Phàm
Mộ Tư Phàm
Mộ Tư Phàm
Mộ Tư Phàm
Đầu óc cô cứ lặp đi cái tên đã khắc vào trong tim. Không dám nghe nữa, giết người cô yêu nhất! Có thể sao?
Mục Lạc Anh đứng như không vững, đôi mắt bắt đầu dao động:"Cho tôi một lí do".
"Khi giết người, không cần biết lí do,mà người cô giết lần này là chồng mình nên tôi sẽ miễn cưỡng cho cô biết lí do".
Ngư Hủy Triết đứng dậy, đi lại gần cô, giọng nói hiện lên tia độc ác:"Cậu ta hại chết con tôi, Ngư Tâm Niệm".
"Anh ấy thế nào lại hại chết con gái ngài"_Mục Lạc Anh có phần sắc lạnh.
"Hai năm trước, Niệm Niệm và Mộ Tư Phàm quen nhau, không ngờ sau này Niệm Niệm mới phát hiện Mộ Tư Phàm không yêu nó, chỉ xem nó là trò vui. Đau khổ quá, nó cắt cổ tay tự vẫn để lại một mình ta cô đơn không một người thân..."
Tư Phàm anh ấy từng là người như vậy sao?
Mục Lạc Anh cảm thấy bất lực, không kìm được nói:"Vậy lúc trước, ngài bảo tôi giúp Phàm thị vì Mộ Nhiếp Chính là bạn ngài, bây giờ ngài lại bảo tôi chính tay giết Tư Phàm vì Tư Phàm hại chết con gái ngài, Ngư Hủy Triết, ngài nói tôi biết, rốt cuộc ngài muốn làm gì?".
Ngư Hủy Triết trở về chỗ ngồi, cười thâm sâu:"Đáng khen với câu hỏi của cô, như cô nói, tôi không có hứng thú với Phàm thị, người tôi muốn là Mộ Tư Phàm.
Lúc trước cậu ta ngốc, tôi muốn tự tay giết chết,nhưng tôi muốn cậu ta phải đau khổ như con gái tôi đã phải gánh chịu, để cậu ta biết thế nào là cảm giác đau khổ, chính người mình yêu giết chết, hahaha, chắc thú vị lắm ".
Trong màn đêm, tiếng cười man rợ vang lên, người con gái rối rắm trước sự lựa chọn đau khổ này.
Rồi cô phải làm sao?
Mục Lạc Anh lặng lẽ rời khỏi, trong cô vô cùng thảm sầu. Đi mãi, đi mãi đến khi màn đêm buông xuống.
- ----------
/124
|