Tuyết Lạc chỉ đành nhắm mắt trở về Hạ gia, cầu xin mợ Ôn Mỹ Quyên số tiền một trăm nghìn nhân dân tệ kia.
“Cái gì? Mày muốn cầm một trăm nghìn nhân dân tệ đi cứu một đứa trẻ không quan hệ gì với mình sao? Mày đúng là nhân từ quá nhỉ, thật hết thuốc chữa mà.”
Ôn Mỹ Quyên chẳng mấy nhiệt tình với chuyện làm từ thiện của Tuyết Lạc. “Mấy đứa trẻ ở viện mồ côi kia không phải có hội Chữ thập đỏ sao? Còn có mấy tổ chức từ thiện nữa, còn cần đến mày rảnh rỗi đi lo à?”
“Mợ, viện trưởng Trì đã đi xin từ thiện hết rồi, hơn nữa phía bệnh viện cũng đồng ý giảm chi phí chữa bệnh, chỉ còn thiếu một trăm nghìn thôi. Bệnh của đứa bé kia thật sự rất nghiêm trọng, chỉ sợ không còn cầm cự nổi mấy ngày.” Tuyết Lạc Cố gắng thuyết phục.
Ôn Mỹ Quyên vuốt búi tóc gọn gàng, hừ một tiếng giễu cợt. “Mày có phải gia chủ đâu, đâu có biết dầu muối gạo bây giờ đắt đỏ thế nào. Tiền sinh hoạt cậu mày mang về, đừng nói một trăm nghìn, ngay cả mười nghìn cũng còn phải chi tiêu cẩn thận kìa.”
Nói thẳng ra, quyên góp từ thiện là hành động dựa vào tính tự nguyện, nếu mợ không muốn làm, Tuyết Lạc cũng không muốn ép. Chỉ là có thật sự không thích cái cách viện có của Ôn Mỹ Quyên.
Liền nói thẳng một câu. “Mợ, hôm trước không phải quản gia Mạc đã đưa mợ mười triệu tiền sinh lễ sao?”
Làm sao mà ngay cả một trăm nghìn cũng không đưa ra nổi cơ chứ? Từ mười triệu lấy ra một trăm nghìn, cũng coi là có làm công đức, từ thiện rồi.
“Cái gì? Mày nói gì? Lại còn nhắc đến món lễ vật mười triệu kia? Ha ha, Lâm Tuyết Lạc, mày mới gả ra ngoài có hai ngày đã biết ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng rồi! Ngay cả sính lễ cũng thay Phong gia đòi về? Là Phong Lập Hân dạy mày làm vậy sao?”
“Mợ, mẹ đừng hiểu lầm. Không phải là ý của Phong Lập Hân, chỉ là con muốn giúp viện trưởng Trì lo chuyện tiền nong mà thôi.” Tuyết Lạc vội vàng giải thích.
“Được rồi, mày không cần phải bao biện! Món sính lễ đó là Phong Lập Hân cho. Muốn lấy về thì bảo Phong Lập Hân tự tới mà lấy.”
Ôn Mỹ Quyên tàn nhẫn nói. Bà biết rõ: dựa vào địa vị và danh dự của Phong gia, nhất định sẽ không đòi lại mười triệu từ tay Hạ gia đâu. Bà chỉ không muốn Tuyết Lạc được như ý thôi. Từ thiện cái gì, giả dối hết!
Ôn Mỹ Quyên chẳng hiểu nổi thiện tâm của Tuyết Lạc, cũng giống như Tuyết Lạc không hiểu vì sao Ôn Mỹ Quyên có khả năng, rõ ràng chỉ như một cái phất tay mà thôi, nhưng lại không muốn giúp đỡ đứa trẻ đáng thương kia.
Lâm Tuyết Lạc không muốn nói chuyện đạo đức với Ôn Mỹ Quyên, liền chào một tiếng rồi rời khỏi Hạ gia.
Tuyết Lạc thật sự thương xót tấm lòng bác ái của viện trưởng Trì. Biết rõ năng lực của mình có hạn, nhưng cô vẫn muốn thử giúp đỡ một lần. Dẫu sao so với viện trưởng Trì đã cố hết sức mình, Tuyết Lạc vẫn là có điều kiện hơn.
Không được vào phòng vật lý trị liệu, đương nhiên Tuyết Lạc cũng không có cơ hội gặp Phong Lập Hân, cũng không thể nói chuyện số tiền một trăm nghìn nhân dân tệ kia.
Tuyết Lạc nghĩ đến một người khác: cái kẻ thần bí trong miệng Hạ Dĩ Cầm, kẻ săn mồi nắm trong tay phân nửa mạch kinh tế của Thân Thành trong truyền thuyết, Phong Hàng Lãng. Ngoại trừ việc thô lỗ với cô, hắn đối với người anh trai Phong Lập Hân là vô cùng có tình có nghĩa.
Nhớ lại dì An từng nói Hàng Lãng thích ăn xoài và thịt bò bít tết, còn thích ăn các món Ý nữa, cô liền dành một buổi chiều nghiên cứu ẩm thực Ý, cả cách kết hợp hai món bít tết và xoài sao cho hấp dẫn.
Món salad xoài Thái và bít tết có vẻ rất ngon miệng, hơn nữa hàm lượng chất béo lại thấp, ngoài ra còn có mì ống tiêu đen nữa.
Thấy Tuyết Lạc vô cùng chú tâm nấu nướng những món ăn mà Nhị thiếu gia thích, trong lòng dì An cực kỳ cao hứng. Nhị thiếu gia và phu nhân, cuối cùng cũng đến lúc gạt bỏ mây đen thấy ánh sáng rồi.
Hàng Lãng vừa đặt chân vào Phong gia, dì An đã vội vội vàng vàng mang bữa ăn của Phong Lập Hân lên tầng. “Nhị thiếu gia, tôi đi hầu Đại thiếu gia dùng bữa. Phu nhân có nấu bữa tối cho người, người mau nếm thử chút đi.”
Người phụ nữ này mới lúc sáng còn bày ra bộ dáng trinh trắng trong sạch với hắn, bây giờ đã quay ngoắt đi nấu ăn cho hắn... đây là muốn chơi trò gì đây?
Bắt gặp ánh mắt thâm sâu của người đàn ông kia, trong lòng Tuyết Lạc cảm thấy kinh sợ, cảnh tượng mỹ nam đẹp như hoa tắm rửa lúc sáng bất thình lình hiện ra trong đầu, cô liền xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Khung cảnh lúc ấy thật sự đẹp đến mức khiến người nhìn không thể dời mắt.
Đó là mùi vị tình yêu mới mẻ, vừa trẻ trung lại sạch sẽ.
Từ đôi mắt né tránh diễm lệ của Tuyết Lạc, Phong Hàng Lãng nhận ra, cô dường như là có điều muốn nói với hắn, nhưng lại chần chừ không dám mở miệng.
“Là cô nấu sao?” Hắn ngồi xuống bên bàn ăn, lạnh lùng hỏi.
Tuyết Lạc cúi đầu, muốn nói gì đó lại thôi. Nhìn góc cạnh sắc sảo của người đàn ông này, cô lại cảm thấy sợ hãi.
Hàng Lãng nếm thử một miếng salad xoài bít tết, mùi vị nhẹ nhàng, thanh đạm thoải mái, giống như khi Tuyết Lạc mặc chiếc váy voan hoa, thật sự vừa mắt... Không biết hương vị nơi cô sẽ như thế nào?
Ánh mắt Hàng Lãng rõ ràng là hết sức lạnh lùng, nhưng khi nhìn Tuyết Lạc lại giống như có tia lửa, quét qua mỗi tấc da trên cơ thể cô khiến cô nóng rực. Tuyết Lạc có chút mất tự nhiên lùi lại một bước. Ánh mắt này của hắn có lực sát thương thật mạnh mẽ mà.
“Cái gì? Mày muốn cầm một trăm nghìn nhân dân tệ đi cứu một đứa trẻ không quan hệ gì với mình sao? Mày đúng là nhân từ quá nhỉ, thật hết thuốc chữa mà.”
Ôn Mỹ Quyên chẳng mấy nhiệt tình với chuyện làm từ thiện của Tuyết Lạc. “Mấy đứa trẻ ở viện mồ côi kia không phải có hội Chữ thập đỏ sao? Còn có mấy tổ chức từ thiện nữa, còn cần đến mày rảnh rỗi đi lo à?”
“Mợ, viện trưởng Trì đã đi xin từ thiện hết rồi, hơn nữa phía bệnh viện cũng đồng ý giảm chi phí chữa bệnh, chỉ còn thiếu một trăm nghìn thôi. Bệnh của đứa bé kia thật sự rất nghiêm trọng, chỉ sợ không còn cầm cự nổi mấy ngày.” Tuyết Lạc Cố gắng thuyết phục.
Ôn Mỹ Quyên vuốt búi tóc gọn gàng, hừ một tiếng giễu cợt. “Mày có phải gia chủ đâu, đâu có biết dầu muối gạo bây giờ đắt đỏ thế nào. Tiền sinh hoạt cậu mày mang về, đừng nói một trăm nghìn, ngay cả mười nghìn cũng còn phải chi tiêu cẩn thận kìa.”
Nói thẳng ra, quyên góp từ thiện là hành động dựa vào tính tự nguyện, nếu mợ không muốn làm, Tuyết Lạc cũng không muốn ép. Chỉ là có thật sự không thích cái cách viện có của Ôn Mỹ Quyên.
Liền nói thẳng một câu. “Mợ, hôm trước không phải quản gia Mạc đã đưa mợ mười triệu tiền sinh lễ sao?”
Làm sao mà ngay cả một trăm nghìn cũng không đưa ra nổi cơ chứ? Từ mười triệu lấy ra một trăm nghìn, cũng coi là có làm công đức, từ thiện rồi.
“Cái gì? Mày nói gì? Lại còn nhắc đến món lễ vật mười triệu kia? Ha ha, Lâm Tuyết Lạc, mày mới gả ra ngoài có hai ngày đã biết ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng rồi! Ngay cả sính lễ cũng thay Phong gia đòi về? Là Phong Lập Hân dạy mày làm vậy sao?”
“Mợ, mẹ đừng hiểu lầm. Không phải là ý của Phong Lập Hân, chỉ là con muốn giúp viện trưởng Trì lo chuyện tiền nong mà thôi.” Tuyết Lạc vội vàng giải thích.
“Được rồi, mày không cần phải bao biện! Món sính lễ đó là Phong Lập Hân cho. Muốn lấy về thì bảo Phong Lập Hân tự tới mà lấy.”
Ôn Mỹ Quyên tàn nhẫn nói. Bà biết rõ: dựa vào địa vị và danh dự của Phong gia, nhất định sẽ không đòi lại mười triệu từ tay Hạ gia đâu. Bà chỉ không muốn Tuyết Lạc được như ý thôi. Từ thiện cái gì, giả dối hết!
Ôn Mỹ Quyên chẳng hiểu nổi thiện tâm của Tuyết Lạc, cũng giống như Tuyết Lạc không hiểu vì sao Ôn Mỹ Quyên có khả năng, rõ ràng chỉ như một cái phất tay mà thôi, nhưng lại không muốn giúp đỡ đứa trẻ đáng thương kia.
Lâm Tuyết Lạc không muốn nói chuyện đạo đức với Ôn Mỹ Quyên, liền chào một tiếng rồi rời khỏi Hạ gia.
Tuyết Lạc thật sự thương xót tấm lòng bác ái của viện trưởng Trì. Biết rõ năng lực của mình có hạn, nhưng cô vẫn muốn thử giúp đỡ một lần. Dẫu sao so với viện trưởng Trì đã cố hết sức mình, Tuyết Lạc vẫn là có điều kiện hơn.
Không được vào phòng vật lý trị liệu, đương nhiên Tuyết Lạc cũng không có cơ hội gặp Phong Lập Hân, cũng không thể nói chuyện số tiền một trăm nghìn nhân dân tệ kia.
Tuyết Lạc nghĩ đến một người khác: cái kẻ thần bí trong miệng Hạ Dĩ Cầm, kẻ săn mồi nắm trong tay phân nửa mạch kinh tế của Thân Thành trong truyền thuyết, Phong Hàng Lãng. Ngoại trừ việc thô lỗ với cô, hắn đối với người anh trai Phong Lập Hân là vô cùng có tình có nghĩa.
Nhớ lại dì An từng nói Hàng Lãng thích ăn xoài và thịt bò bít tết, còn thích ăn các món Ý nữa, cô liền dành một buổi chiều nghiên cứu ẩm thực Ý, cả cách kết hợp hai món bít tết và xoài sao cho hấp dẫn.
Món salad xoài Thái và bít tết có vẻ rất ngon miệng, hơn nữa hàm lượng chất béo lại thấp, ngoài ra còn có mì ống tiêu đen nữa.
Thấy Tuyết Lạc vô cùng chú tâm nấu nướng những món ăn mà Nhị thiếu gia thích, trong lòng dì An cực kỳ cao hứng. Nhị thiếu gia và phu nhân, cuối cùng cũng đến lúc gạt bỏ mây đen thấy ánh sáng rồi.
Hàng Lãng vừa đặt chân vào Phong gia, dì An đã vội vội vàng vàng mang bữa ăn của Phong Lập Hân lên tầng. “Nhị thiếu gia, tôi đi hầu Đại thiếu gia dùng bữa. Phu nhân có nấu bữa tối cho người, người mau nếm thử chút đi.”
Người phụ nữ này mới lúc sáng còn bày ra bộ dáng trinh trắng trong sạch với hắn, bây giờ đã quay ngoắt đi nấu ăn cho hắn... đây là muốn chơi trò gì đây?
Bắt gặp ánh mắt thâm sâu của người đàn ông kia, trong lòng Tuyết Lạc cảm thấy kinh sợ, cảnh tượng mỹ nam đẹp như hoa tắm rửa lúc sáng bất thình lình hiện ra trong đầu, cô liền xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Khung cảnh lúc ấy thật sự đẹp đến mức khiến người nhìn không thể dời mắt.
Đó là mùi vị tình yêu mới mẻ, vừa trẻ trung lại sạch sẽ.
Từ đôi mắt né tránh diễm lệ của Tuyết Lạc, Phong Hàng Lãng nhận ra, cô dường như là có điều muốn nói với hắn, nhưng lại chần chừ không dám mở miệng.
“Là cô nấu sao?” Hắn ngồi xuống bên bàn ăn, lạnh lùng hỏi.
Tuyết Lạc cúi đầu, muốn nói gì đó lại thôi. Nhìn góc cạnh sắc sảo của người đàn ông này, cô lại cảm thấy sợ hãi.
Hàng Lãng nếm thử một miếng salad xoài bít tết, mùi vị nhẹ nhàng, thanh đạm thoải mái, giống như khi Tuyết Lạc mặc chiếc váy voan hoa, thật sự vừa mắt... Không biết hương vị nơi cô sẽ như thế nào?
Ánh mắt Hàng Lãng rõ ràng là hết sức lạnh lùng, nhưng khi nhìn Tuyết Lạc lại giống như có tia lửa, quét qua mỗi tấc da trên cơ thể cô khiến cô nóng rực. Tuyết Lạc có chút mất tự nhiên lùi lại một bước. Ánh mắt này của hắn có lực sát thương thật mạnh mẽ mà.
/1549
|