Rượu vang đỏ vốn rất ngọt. Nhưng cách hắn mớm rượu thật quá sức thô lỗ. Tuyết Lạc bị sặc, không kịp nuốt, rượu đỏ cứ thể trào ra, tưới đẫm thân thể quyến rũ của cô.
Tuyết Lạc muốn tránh cái hôn của hắn, lại bị Hàng Lãng giữ chặt gáy, buộc cô phải phục tùng hết mức có thể.
Tuyết Lạc không ngờ, nụ hôn đầu của mình lại bị một người đàn ông dùng cách thức thô lỗ như vậy mà cướp đi! Hơn nữa còn không cho cô phản kháng. Càng chống cự, hắn lại càng cuồng bạo.
Hai đôi môi rời ra, Tuyết Lạc hổn hển hớp từng ngụm không khí. Lần đầu tiên cô biết đến một kiểu tra tấn: bị hôn đến nghẹt thở!
Ngoại trừ sự thô bạo và đau đớn, Tuyết Lạc thật sự không cảm nhận được điều gì khác.
“Biết điều một chút thì đã chẳng phải chịu khổ rồi.” Hàng Lãng khẽ liếm môi. Ánh mắt nhìn người phụ nữ bị mình giày vò đến mê man kia. Trong khoảnh khắc đó, hắn thật sự độc đoán và kiêu ngạo.
“Nếu không muốn trải nghiệm những cách thức trừng phạt khác, thì ngoan ngoãn giúp tôi lau người đi! Nhớ cẩn thận một chút.”
Hàng Lãng ngồi trên sô pha như một đại gia, đôi chân dài uể oải gác lên bàn cà phê bằng thủy tinh trước mặt, thản nhiên như một con mèo khổng lồ vừa đi dạo trở về.
Hổ dữ không giương oai, lại tưởng cô là Hello Kitty à?
Tuyết Lạc ra vẻ ngoan ngoãn, bắt đầu vắt khô khăn, sau đó hơi ngồi xổm xuống, mở khăn ra trong lòng bàn tay, đặt lên ngực hắn, bắt đầu giúp hắn lau người.
Sâu trong cổ họng hắn bật ra tiếng “hờ” thỏa mãn. Hơi nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ của Tuyết Lạc.
Hàng Lãng đã lâu chưa có hơi đàn bà. Dường như cho tới bây giờ, chưa có người phụ nữ nào đối xử với hắn cẩn thận như vậy. Đó là một loại quan tâm có thể trấn an tâm hồn. Trong lòng thoáng chốc ấm áp.
Tuy nhiên, ngay khi Hàng Lãng đang hưởng thụ, cô đột ngột đổi động tác. Mới còn là Hello Kitty ngoan hiền, giây sau đã biến thành hổ cái dũng mãnh, Tuyết Lạc cúi đầu xuống, hung hãn cắn lên ngực hắn.
Sở dĩ Tuyết Lạc làm như vậy, thứ nhất là để trả thù hắn vừa cắn môi cô, thứ hai cũng để cảnh cáo Hàng Lãng: hổ dữ không giương oai, đừng tưởng cô là mèo!
Cắn xong, Tuyết Lạc lập tức đứng dậy, lấy tốc độ nhanh như chớp không ai bì kịp chạy khỏi phòng tân hôn, một đường lao xuống dưới tầng, bỏ trốn.
Hàng Lãng kinh ngạc! Thật sự kinh ngạc!
Hắn mở to hai mắt, không tin được mà nhìn xuống ngực mình, hai dấu răng rướm máu của người phụ nữ vừa chạy trốn kia nổi bần bật.
Mình thế mà lại bị người đàn bà ngu ngốc kia cắn?
Hàng Lãng ngồi yên tại chỗ, kinh ngạc đến không thể tin được. Người phụ nữ hiền dịu như mèo đó lại dám cắn hắn? Hơn nữa, vấn đề là hắn còn để cho cô chạy mát?
Tuy có chút đau, nhưng lại không sao kiềm chế được cảm giác kích thích! Khiến hắn mãi mới hoàn hồn.
Tuyết Lạc chạy một mạch xuống tầng, không dám quay đầu, cứ thế chạy thẳng vào phòng di An. Trước ánh mắt kinh ngạc của dì An, cô cẩn thận khóa chặt của lại.
“Phu nhân, có phải Nhị thiếu gia lại bắt nạt người không?” Dì An tiến đến hỏi. Bà lo lắng Tuyết Lạc bị Hàng Lãng làm khó dễ, sẽ lại bỏ chạy về Hạ gia.
“Không! Cháu với hắn... chọi nhau chút thôi!” Tuyết Lạc hổn hển đáp, dáo dác nhóm từ mắt mèo trên của ra ngoài.
“Chọi... chọi nhau? Phu nhân, người và Nhị thiếu gia đánh nhau sao?” Dì An càng thêm kinh ngạc. Bà lập tức xem xét từ trên xuống dưới người Tuyết Lạc. “Phu nhân, Nhị thiếu gia đánh vào đâu? Có bị thương không?”
“Cháu, cháu không sao.” Tuyết Lạc khó xử mím chặt đôi môi đã bị Hàng Lãng cắn cho sưng đỏ.
Nhưng vẫn bị dì An nhìn ra. Không cần hỏi nữa, môi của phu nhân bị sưng, chắc chắn là do bị Nhị thiếu gia hôn nên mới vậy rồi. Bà liền hiểu ý mà bật cười. “Phu nhân, người không bị thương là được.”
Tuyết Lạc cảm thấy nụ cười của dì An có phần là lạ. Dường như bà đã nhìn ra, cô là bị Hàng Lãng khi dễ. Nhưng dì An lại không lên tiếng bảo vệ cô. Đây là vì thiên vị nên nhắm mắt cho qua sao?
Như nhớ ra điều gì, dì An lại hỏi. “Phu nhân, người nói người và Nhị thiếu gia đánh nhau, vậy là người cũng đánh cậu ấy ư?”
/1549
|